Quý Nữ Trở Về

Thực ra Hòa Linh vuốt tay, không phải có ý nghĩa đặc biệt gì, chẳng qua là nói "Lão nữ nhi" thật thú vị mà thôi. Nàng cảm thấy được "tiếp đất khí nhân" đã có khả năng làm cho nàng bình tâm tĩnh khí thật tốt, nghĩ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Nàng theo đuổi sự khoái hoạt!
Chẳng qua là loại cảm giác này lần thứ hai bị phá vỡ, lần đầu tiên là tình cờ gặp Tạ Cẩn Chi. Mà lúc này, Hòa Linh dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy nam nhân kia bắt chước bộ dáng của nàng. Một nam nhân cực kỳ tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lợi hại, mũi cao thẳng, miệng nhếch lên tựa tiếu phi tiếu. Tầm mắt Hòa Linh chuyển qua tay hắn, hắn với nàng giống nhau, vuốt tay, so với da nàng trắng nõn mịn màng giống bàn tay trẻ con, thì tay hắn thon dài như ngọc. Ngay cả khi nam nhân này mỉm cười, nàng lại chỉ cảm thấy người này thật nghiêm cẩn lãnh khốc.
Lục Hàn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn nàng mở to mắt không thèm nháy mà nhìn mình, cười rộ lên.
Mắt Hòa Linh hơi nheo lại, nam nhân này...... Trong kinh thành nam tử xuất sắc không ít, nhưng người có được khí chất như vậy, nàng liền nghĩ tới một người, tuy rằng kiếp trước nàng vẫn chưa gặp qua người này, nhưng đời này, nàng cảm thấy mình sẽ không nhận nhầm.
Nam Hàn Mộc Bắc Cẩn Chi, lại không nghĩ rằng, vận khí hôm nay thật tốt. Liên tiếp gặp được hai công tử nổi tiếng của kinh thành, không biết nàng có nên thắp nhang cảm tạ Phật tổ cho nàng cơ hội này.
Hai tay nắm nhẹ nhàng phúc thân, tiểu cô nương cười ngọt ngào.
Lục Hàn cũng không động, cứ như vậy nhìn nàng, Hòa Linh tự nhận nàng đang so chiêu, mặc kệ Lục Hàn có phản ứng hay không, nàng xoay người tiếp tục....để làm gì!
Lục Hàn cười, xoay người, rời đi!
Chờ Cao Chí Tân lấy lại tinh thần, hắn đã cùng Lục Hàn ngồi ở trong xe ngựa, lại nói tiếp cũng kỳ, Lục Hàn người này rõ ràng cực kỳ chú trọng hưởng thụ, cuộc sống cũng đặc biệt tinh tế, nhưng mọi người nhắc tới hắn đều là cảm thấy hắn lãnh khốc nghiêm cẩn, đối với bản thân tàn nhẫn. Không cầu danh lợi, không cầu hưởng lạc.
Có thể thấy được một người cái gì cũng có thể làm được thì phương diện khác sẽ luôn bị người khác không để ý tựa hồ nhìn không thấy.

Như là hiện tại, hắn tựa vào đệm da hổ một cách ung dung.
"Biểu ca, ta không hiểu được, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vẫn là nói...." Cao Chí Tân nghi ngờ đánh giá Lục Hàn, mặt khiếp sợ: "Hóa ra huynh xem trọng nàng! Trời ạ."
"Huynh đói quá ăn quàng, nàng vẫn là một đứa bé nha!"
Cao Chí Tân lên án Lục Hàn, kỳ thật mười hai tuổi có chút sớm, nhưng cũng không phải không thể nghị thân, dù sao từ lúc nghị thân đến lúc chân chính lập gia đình, ít nhất cũng cần hai năm, mười bốn mười lăm tuổi lập gia đình không coi là sớm nữa. Thế nhưng, đó là đối với người thường, mà không phải là Sở Hòa Linh! Không phải nàng! Sở Hòa Linh cho người khác cảm giác quá nhỏ. Nếu như coi trọng tiểu cô nương như vậy, Cao Chí Tân cảm thấy chỉ có biến thái mới có thể làm vậy.
Tay Lục Hàn thon dài lướt qua chén trà, mày hắn nhíu lại, bạc môi khẽ nhấp, "Đệ cảm thấy ta biến thái?" Quả nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ của Cao Chí Tân.
Cao Chí Tân ngập ngừng một lát, cười xấu hổ giải thích: "Không, không phải! Là....bọn huynh hôm nay có chuyện gì xảy ra?"
"Ta cho đệ điều tra Sở Hòa Linh." Ngữ khí Lục Hàn lạnh nhạt, nhưng trong đó lại có một tia chỉ trích. Cao Chí Tân vò đầu, "Đúng vậy!"
Lục Hàn cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười, "Đệ nói cho ta biết, nàng ôn nhu, ngây ngô, người người không yêu."
"Đúng!" Ánh mắt Cao Chí Tân di chuyển, hắn cũng biết mình điều tra, căn bản chính là mặt ngoài mỗi người đều thấy được, hắn đã làm sai, "Cái kia, biểu ca, đệ sai rồi, đệ sẽ điều tra nàng lần nữa. Ai biết hiện tại các cô nương đều ngụy trang như vậy! Thật sự là!"

"Không cần." Lục Hàn cười, "Đệ sẽ tra không ra. Ta thích tự mình khám phá."
Cao Chí Tân hết nói nổi, bất quá lập tức, hắn tò mò hỏi: "Ai, huynh thật sự coi trọng nàng sao?" Nháy mắt ra hiệu.
Lục Hàn hỏi: "Sở Hòa Linh có gặp qua ta trước đó không?"
Cao Chí Tân: "Chắc là không?"
"Vậy trước đó có gặp qua Tạ Cẩn Chi với Triệu Oánh Oánh không?"
Cao Chí Tân khẳng định: "Nhất định không có, đệ đã điều tra rồi."
Lục Hàn nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: "Tốt, bọn ta không biết. Vậy đệ nói cho ta biết, thần sắc của nàng vừa rồi, như là không biết ta là ai sao? Nếu như nàng không biết, vậy nàng với Tạ Cẩn Chi và Triệu Oánh Oánh bình luận là như thế nào?"
Lục Hàn thấy cho tới giờ cũng không có biểu cảm, hắn không phải vô duyên vô cớ bắt chước động tác của Sở Hòa Linh, hắn suy nghĩ tột cùng là làm gì.
"Đúng vậy!" Cao Chí Tân vỗ đùi, hắn cẩn thận hồi tưởng, quả nhiên, "Huynh nói dối. Có lẽ nàng ngẫu nhiên gặp qua huynh, gặp qua Tạ Cẩn Chi, nhưng mà Triệu Uyển Oánh mới đến kinh thành hôm qua, nàng thế nào lại quen biết! Dù sao, chuyện của Triệu Uyển Oánh căn bản không nên có người biết đến."
Bọn họ biết được là vì điều tra Triệu Uyển Oánh, nhưng nàng không nên biết! Cao Chí Tân đột nhiên cả người lạnh buốt, nàng như thế nào lại biết tất cả?

"Tiểu cô nương như nàng, tất nhiên không có nhân thủ để điều tra nhiều như vậy. Thực rõ ràng, nàng hình như biết, nếu nàng thật sự biết như vậy chỉ có Sở gia, trừ Sở gia, nàng không có khả năng từ nơi khác biết được tin tức. Có lẽ nàng... thông minh, ở tướng quân phủ phát hiện điều gì đó." Cao Chí Tân phân tích.
Lục Hàn tuy rằn cảm thấy không phải, nhưng phỏng đoán như vậy hiện tại là hợp lý nhất.
"Giám sát tướng quân phủ. Ta không thể để cho bất cứ kẻ nào thoát khỏi tay ta." Tay Lục Hàn thon dài vuốt chén trà, "Tuy rằng suy đoán của đệ hợp lý, nhưng Sở Hòa Linh này, lam ta có cảm giác quái lạ. Đệ giám sát những người khác. Sở Hòa Linh không cần đệ quản."
Lục Hàn không phải yêu thích nữ sắc, điều đó Cao Chí Tân biết, hắn đứng lên, "Đệ đã biết."
Lục Hàn không nói gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu hắn nghĩ đến giọng hát thanh thúy của nàng, xướng khúc đồng dao, mọi người phá lệ đứng lên, nghĩ đến tỷ muội thích cười, cũng là tự nhiên.
Nhưng thật ra không biết như Lục Hàn Mộc xuất hiện, bọn họ lại càng thích hơn? Đương nhiên thực tế nghĩ cũng vô ích. Hai người kia đều để ý cô nương Sở gia. Triều đại trọng văn khinh võ, ngay cả tổ phụ bọn họ là tướng quân, sợ cũng không lọt vào mắt hai nhà kia.
Xe ngựa chậm rãi đi, đợi về Sở gia, Hòa Linh dẫn đầu trở về phòng nghỉ ngơi, nàng có chút mệt mỏi, cũng không có hơi sức bồi bọn họ đi dạo. Hiện tại Hòa Linh chú ý sức khỏe bản thân, nếu như đi đời nhà ma, nàng không thể lần nữa quay trở về!
"Phân phó phòng bếp làm cho ta chút điểm tâm. Mặt khác chuẩn bị nước ta phải tắm rửa."
Ngày xuân tuy rằng không lạnh lắm, nhưng từ bên ngoài về tắm sạch sẽ cũng cực kỳ sảng khoái. Không lâu sau, Xảo Âm chuẩn bị tốt hết thảy, nàng đổ tinh dầu hoa hồng vào nước, trong phòng lập tức liền tỏa ra một cỗ hương hoa hồng thoang thoảng. Hòa Linh ngồi vào thùng tắm, nhắm mắt lại, cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
"Tiểu thư, phu nhân nghe nói gần đây ngài thích nhất là hương hoa hồng, sai người tặng hương liệu mới. Nô tỳ vừa mới kiểm tra, không có cái gì, ngài yên tâm dùng." Xảo Âm nói.

Hòa Lnh: "Nương sẽ không hại ta." Tối thiếu là hiện tại, nàng sẽ không bị ảnh hưởng chuyện của Trí Ninh, nương sẽ không hại nàng. Mặc kệ cha, nương, nàng sống lại thời điểm này, chỉ cần nàng không nhắc đến lợi ích của đệ đệ, bọn họ sẽ không đối phó với nàng. Hơn nữa, tựa hồ còn có thể vài phần ôn nhu.
Cho dù là kiếp trước, hai mươi lăm tuổi nàng vẫn còn ở nhà, bọn họ đối với nàng vẫn như trước, không thua kém cái gì về vật chất, bọn họ đều thỏa mãn nàng. Nhưng không thể làm chuyện gì liên lụy đến Trí Ninh. Nàng hiểu, Trí Ninh rất quan trọng. Bởi vậy sống lại, tuy rằng nàng ghi hận trong lòng nhưng cũng không muốn đối phó với họ. Tương kính như băng! Bọn họ tốt, mình cũng tốt.
"Tiểu thư". Xảo Âm chần chờ một chút rồi nói, 'Nô tỳ với Trần bà tử phòng bếp có quen biết vô cùng tốt."
Hòa Linh gật đầu, điều đó nàng biết.
Xác định an tâm, Xảo Âm tiếp tục nói: "Trần bà tử nói với nô tỳ, Xảo Liên trong phòng phu nhân lén lút qua lại với Nhị gia." Nàng nhíu mi lại, "Ngươi thấy chuyện này chúng ta có cần báo cho phu nhân không?"
Xảo Liên? Hòa Linh ngẩng đầu, trên mặt nàng có vài phần nghi hoặc, "Phu nhân trong phòng có người gọi là Xảo Liên sao?"
Xảo Âm cũng biết tiểu thư không biết người này, nàng giải thích nói: "Xảo Liên là tứ đẳng nha hoàn, căn bản là không đến gần được phu nhân. Trước sau đều làm chút việc nặng, không biết tại sao cấu kết với Nhị gia. Ách..." Xảo Âm cắn môi, có chút ngượng ngùng, những vẫn nói, "Trần bà tử nhìn thấy hai người ở núi giả sau tiểu viện quấn quýt nhau."
Hòa Linh cười lạnh một tiếng, "Thật sự là chó không đổi được..."
Xảo Âm không biết nói gì cho phải, cúi đầu, tiểu thư gần đây nói chuyện càng không kiêng nể gì. Bất quá, nhị lão gia quả thật sống không sợ gì, nếu không phải háo sắc không kiềm được, năm đó cũng sẽ không cưới đậu hũ Tây Thi làm vợ kế.
"Bọn họ không có cố kỵ, bị người khác phát hiện. Nếu như sự tình truyền ra ngoài, nhị phu nhân đương nhiên tới nháo. phu nhân cũng không được dễ chịu."
Hòa Linh cười lạnh: "Xảo Liên a~" âm điệu kéo dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui