Gió Bấc gào thét, trời đất như một tấm áo màu bạc thuần khiết, mấy ngày tuyết lớn liên tục cuối cùng cũng có một chút ngừng lại, chẳng qua là bởi vì gió Bấc nổi lên nên trời dường như lạnh hơn nhiều.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ho khan của nữ tử không ngừng vang, nha hoàn trông thấy vậy vội vàng dặn dò người dưới đốt lò sưởi nóng lên một chút.
Nữ tử không hề ngẩng lên, vẫn như cũ ở trước bàn viết viết, tính tính toán toán.
Nữ tử này là ngũ tiểu thư đích nữ tam phòng phủ Sở tướng quân, khuê danh là Hòa Linh, năm nay hai mươi lăm tuổi. Lúc này Hòa Linh sắc mặt tái nhợt không một chút máu, cả người lại gầy yếu giống như gió thổi qua có thể ngã xuống không dậy nổi. Lại nhìn dung nhan của nàng có lẽ là bởi vì thân thể không tốt, hốc hác nên cực kì kinh khủng. Nếu nói là trên ba mươi tuổi thì cũng có người tin.
Trong sân tiếng bước chân truyền đến, nha hoàn nhanh nhẹn vội vàng ra ngoài nghênh đón, tuyết được quét xuống dưới cũng không gọn gàng, bị giẫm lên dậy lên tiếng lạo xạo. Dễ dàng biết được có người đang đi tới.
Nàng nghênh đón ở cửa, vội vàng hành lễ: "Phu nhân."
Người tới là tam phu nhân Lan thị, cũng là mẫu thân của Hòa Linh, Lan thị năm nay bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng thỏa đáng nên dung nhan vẫn tinh xảo, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không hề thấy, dáng người kia chỉ hơi đẫy đà càng lộ ra bộ dáng thướt tha còn giữ lại. Đi theo phía sau Lan thị là con dâu Lan thị, vợ của đệ đệ Hòa Linh, Triệu thị. Triệu thị là người cơ trí, mỉm cười không nói lời nào.
Lan thị thấy Hòa Linh lại viết cái gì đó, trong mắt lóe lên một tia buồn bực, chẳng qua rất nhanh trở lại vẻ mặt tươi cười, nàng quở trách nói: "Đã bảo con để ý sức khỏe, con lại không nghe."
Hòa Linh lúc này mới buông bút xuống, mỉm cười nói: "Thân thể con nhiều ngày nay có vẻ không tốt lắm, nhưng có nhiều chuyện nghĩ ngợi nên chắc quên mất. Khụ khụ!”
Chưa nói xong, nàng ho khan ngồi dậy, dùng khăn nhỏ che miệng, sau đó lặng yên đem khăn nhiễm hồng cầm vào lòng bàn tay.
Lan thị vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ của nàng, lo lắng nói, "Con, đứa nhỏ này làm sao lại không nghe lời như vậy. Việc triều đình đều có cha con cùng đệ đệ con làm, việc gì mà con phải tự làm khổ mình. Bản thân một chút cũng không biết thương tiếc." Nói xong, vẫy tay áo, phía sau nha hoàn vội vàng bưng chén nhỏ đưa lên.
Triệu thị vội vàng nói, "Tỷ tỷ, mẫu thân nói gần đây thời tiết không tốt, sợ thân mình tỷ khó chịu, tối qua mẫu thân sai phòng bếp dùng nhân sâm ngàn năm hầm với gà, đại phu nói như vậy là bổ nhất, tỷ uống chút thuốc cho thân thể tốt."
Hòa Linh gật đầu, nhận lấy chén nhỏ cười khẽ, "Đa tạ mẫu thân, vẫn là mẫu thân hiểu rõ con nhất."
Lan thị có một chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói, "Con thân thể quá yếu, bản thân cũng không quý trọng. Mẫu thân nếu như cũng không thương con thì còn có ai thương con chứ!"
Hòa Linh thè lưỡi, nàng mở chén nhỏ, gà hầm nhân sâm vừa mới mở ra là hương thơm bay bốn phía. Mười mấy năm qua thân thể nàng vẫn không tốt, cũng có thói quen uống thuốc bổ, không nghi ngờ gì liền uống hết một ngụm.
Nhìn thấy Hòa Linh uống hết một ngụm, Lan thị biến sắc, bà ta do dự ngập ngừng khóe miệng một chút, cuối cùng cắn môi, "Ăn một ít thịt, mẫu thân hầm thịt rất mềm." Tiếng nói vừa dứt, Lan thị không nhẫn tâm rơi một giọt lệ.
Hòa Linh biết chính mình bị bệnh làm cho Lan thị sốt ruột nhiều năm, nàng lại nghĩ tới trước kia, ngoan ngoãn ăn một miếng, "A thật ngon!"
Chẳng biết sao, Hòa Linh đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau đớn khó nhịn, cái chén lập tức rơi xuống, Hòa Linh cũng ngã xuống dưới, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Lan thị, hai mắt trừng lớn không thể tin được.
"Mẫu thân, mẫu thân.....?
Hòa Linh cứ như vậy ngã xuống, Lan thị bỗng chốc liền khóc, bà ta không dám tiến lên, cứ như vậy vừa khóc vừa nói: "Con của ta, Hòa Linh con của ta, con, con đi đi. Con đi rồi cũng là giải thoát!"
Hòa Linh đau đớn nhìn Lan thị, gắt gao cắn môi, "Vì cái gì, vì cái gì muốn giết ta? Mẫu thân, vì cái gì muốn giết ta?
Ngay cả khi nàng dùng sức cắn môi nhịn xuống đau đơn nhưng vẫn rơi lệ.
Nhìn thấy Hòa Linh đau đớn như vậy, Lan thị muốn tiến lên, Triệu thị cuống quýt kéo bà ta lại, nhìn Hòa Linh nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng trách chúng ta. Muốn trách, hãy trách ngươi không tốt. Tỷ tỷ, chúng ta đấu không lại phủ Thừa tướng, nhưng từ trước tới nay ngươi luôn đối đầu với phủ Thừa tướng. Có hại đến phủ Tướng quân chúng ta. Ngươi chết Trí Ninh có thể một bước lên mây. Tỷ tỷ, ngươi đừng trách chúng ta, ngươi thực sự đừng trách chúng ta... Dù sao, ngươi cũng đã mắc bệnh nguy kịch, dùng mạng của ngươi đổi lấy tiền đồ của Trí Ninh, tỷ tỷ, ngươi cũng đồng ý mà, đúng không? Ngươi chắc chắn sẽ đồng ý, đúng không?"
Loại người ôn nhu nhưng lại nói những lời nhẫn tâm, lại làm tổn thương người khác vạn phần.
"Khụ khụ!" Hòa Linh không ngừng ho, ho ra máu dính ở trên áo, váy nguyệt sắc dính máu tươi nhìn thấy ghê người.
"Phủ Thừa tướng... Phủ Thừa tướng cho các người cái gì? Các ngươi, các ngươi bán đứng ta!" Hòa Linh ho không thể kiềm chế được, thế nhưng cho dù như thế, vẫn thê lương lên án, "Ta là, ta là thân nhân của các ngươi! Ta, ta mọi lúc mọi nơi lo lắng cho các ngươi, ta... Kết quả là như thế này đây, kết quả là như thế này sao? Các ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy, các ngươi, các ngươi... không sợ làm ta thất vọng sao?"
"Tạ công tử không cần ngươi, ngươi dùng tiền đồ của phủ Tướng quân đổi lấy chính mình vui sướng, thật sự không rõ chính là ngươi!" Triệu thị giữ chặt Lan thị, "Mẫu thân, chúng ta không có làm sai, hết thảy đều là vì để cho phủ tướng quân tốt, cũng là vì muốn tốt cho Trí Ninh. Chúng ta đã làm đúng, chúng ta chính là đã làm đúng..."
Mẹ chồng nàng dâu tựa vào nhau, giống như cổ vũ cho nhau, mấy nha hoàn cũng bị chấn động bởi tình cảnh trước mắt, đều không dám nhúc nhích.
"Cha ta, cha ta cùng Trí Ninh có biết không?" Hòa Linh lại ói ra một búng máu, dùng tất cả khí lực toàn thân hỏi, lúc này, trong mắt của nàng đã không còn hào quang, nàng như đèn dầu đã cạn, chính mình vẫn không tin nhìn Lan thị.
Rốt cuộc vẫn là con của bà, bà bỏ Triệu thị ra, quỳ gối bên người Hòa Linh, bắt lấy tay Hòa Linh, rơi lệ, "Con có oán hận thì con hãy hận ta đi. Nếu như có kiếp sau, mẫu thân nguyện ý làm trâu làm ngựa cho con. Hòa Linh, kiếp này con hãy chết vì chúng ta đi!"
Hòa Linh đã hoàn toàn không có khí lực nhưng vẫn nắm chặt lấy tay, nàng yếu ớt hỏi, "Cha ta, cha ta cùng Trí Ninh biết không?" Nàng nhất định phải biết, phải biết rằng cả nhà đều vứt bỏ nàng hay không.
Triệu thị giành đáp lời: ""Đương nhiên là biết."
"Biết, ha hả, biết..." Hòa Linh tựa trên mặt đất, cười thê lương, cười đủ rồi, cúi đầu lẩm bẩm: "Tự bản thân ta đến. Các ngươi sẽ biết... Các ngươi sẽ biết... Sở gia, xong rồi.... Ha hả, thật tốt, Sở gia, đều chết đi, các ngươi đều chôn cùng đi..."
Lan thị biến sắc: "Hòa Linh, ngươi sao có thể độc ác như vậy, ngươi sao có thể nguyền rủa Sở gia, ngươi... Hòa Linh, Hòa Linh...."
Nha hoàn cả gan tiến lên xem thử, sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, "Khởi bẩm phu nhân, ngũ tiểu thư đã tắt thở..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...