Editor: SunniePham
Thật ra thì Hàn Nhạn không có nghĩ phức tạp như Thái Tử, chỉ là từ khi nàng được sống lại, thì hình như không tự chủ đượ mà bị cuốn vào chuyện trong cung, kiếp trước nàn cho rằng cái chết của mình là ngoài ý muốn, cho nên nàng đem tất cả cừu hận đổ hết lên trên người mẫu tử Chu thị. Nhưng mà ở kiếp này xem ra, hình như mọi chuyện đều có bí ẩn. Muốn lội qua vũng nước đục này, thì nhất định phải có sách lược vẹn toàn. Tuy Hàn Nhạn tin tưởng Phó Vân Tịch có thể bảo vệ cho mình, nhưng nếu có thể giúp chàng chia sẽ, thì không chừng mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nếu có được câu cam kết này của Hoàng Hậu, thì không chừng sao này mình cũng sẽ có đường lui. Trước mắt nghe Thái Tử hỏi như vậy, nàng liền cười nhẹ một tiếng: "Ta không sao, Điện hạ không cần phải lo lắng."
"Ai lo lắng cho ngươi?" Thái Tử lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, nghĩ lại có chút ít mất tự nhiên mà mở miệng: "Bổn cung chỉ là vì ngươi có công cứu giá. . ."
Thật ra trong lòng Hàn Nhạn cũng khá thích tiểu Thái Tử này, chỉ có điều là đứa trẻ này được cưng chìu quá thành hư, hơn nữa Hoàng Thượng quản giáo con cái rất nghiêm. Hôm qua xảy ra tình huống như vậy, mà cậu ấy cũng có thể cố gắng bình tĩnh, xem ra thường ngày cậu ấy cũng gặp không ít những chuyện như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại nàng cũng có chút thương hại đối với tiểu Thái Tử, thật ra tình trạng của Thái Tử tình và Trang Hàn Minh cũng không khác nhau lắm, cả hai đều không được phụ thân yêu thương, hơn nữa trong cung tranh giành cấu xé lẫn nhau so với Trang phủ càng nguy hiểm hơn, Thất Hoàng Tử không phải là đèn đã cạn dầu, đối với đệ đệ nhỏ như vậy cũng có thể ra tay tàn nhẫn.
Thái Tử ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thương hại của Hàn Nhạn, trong lòng run lên, trong thế giới của cậu, ngoài trừ Mẫu Hậu ra, thì chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy để quan tâm cậu. Mặc dù Vương thúc đối với cậu rất tốt, nhưng mà tính của thúc ấy luôn lạnh lùng; nữ nhân cậu không thích này, tại sao lại dùng ánh mắt ôn nhu từ ái như vậy mà nhìn cậu, đột nhiên tron nháy mắt cậu rất muốn khóc. Nhưng mà từ nhỏ Thái Tử đã được dạy bảo là không thể mềm yếu, cho nên cậu liền cắn răng, cúi đầu không để cho tâm tình của mình lộ ra bên ngoài.
Hàn Nhạn không biết ánh mắt của mình có thể làm cho Thái Tử có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ là thấy cậu ấy cúi đầu xuống, cho nên nàng cảm thấy có chút kỳ lạ mà hỏi: "Điện hạ không khỏe sao?"
Thái Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút bối rối nhìn Hàn Nhạn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi cứu Bổn cung một mạng, Bổn cung đáp ứng ngươi, nếu có một ngày Vương thúc không cần ngươi nữa, thì Bổn cung sẽ cưới ngươi làm Thái Tử phi."
Ai cũng không ngờ rằng tiểu Thái Tử không coi ai ra gì lại đột nhiên nói một câu như vậy, không riêng gì Hàn Nhạn, kể cả Cấp Lam và Thu Hồng đều ngay ngốc. Hàn Nhạn ngây ngốc nhìn cậu, tiểu Thái Tử này biết cái gì gọi là gả cưới sao, rõ ràng cứ như vậy mà nói ra khỏi miệng. Hàn Nhạn không cho là mình có sức quyến rũ lớn như vậy, chỉ là đột nhiên bị đương kim Thái Tử nói ra một câu như vậy làm cho nàng cả kinh nói không ra lời.
Nhìn thấy Hàn Nhạn chỉ nhìn mình không nói lời nào, tiểu Thái Tử nóng nảy: "Còn ba năm nữa thì Bổn cung liền có thể cưới phi rồi. . . Khụ khụ, ân cứu mạng. . ."
Muốn báo đáp ân cứu mạng thì cũng không cần phải lấy thân ra báo đáp, Hàn Nhạn dở khóc dở cười, đang không biết nên nói với tiểu Thái Tử như thế nào. Thì đột nhiên ở cửa ra vào truyền tới một âm thanh lạnh lùng: "Vương phi của Bổn vương kiếp này chỉ có thể là người của bổn vương. Điện hạ muốn lấy phi, bản Vương sẽ đích thân bẩm báo Hoàng Thượng, nhất định sẽ Hoàng Thượng lựa chọn ra người tốt nhất."
Hàn Nhạn ngước mắt lên nhìn, Phó Vân Tịch còn chưa kịp thay triều phục, vừa bãi triều liền gấp trở về, chỉ là bây giờ thần sắc của chàng vô cùng lạnh lùng, ánh mắt nhìn tiểu Thái Tử còn có một tia bất mãn. Thân thể Thái Tử cứng đờ, Vương thúc này cả mặt và tâm đều lạnh lùng như nhau, mặc dù đối với cậu rất tốt, nhưng mà một khi chọc giận thúc ấy, thì kết cục sẽ rất kinh khủng. Nghĩ lại nữ tử này được chăm sóc kỹ càng như vậy, thì chắc chắn sẽ không cho cậu nói như vậy. Tiểu Thái Tử vội vàng lui về phía sau hai bước: "Bổn cung. . . Bổn cung còn có việc, đi trước đây." Nói xong thì cậu cũng nhanh chạy trốn, đùa sao cậu cũng không muốn bị ánh mắt của Vương thúc đông chết.
Hàn Nhạn quýnh lên: "Điện hạ, cái rương của Điện hạ!" Đáng tiếc Thái chỉ lo chạy trốn, ở đâu mà còn lo lắng tới cái rương.
Hàn Nhạn nhìn ba cái rương lớn trên mặt đất mà buồn rầu thở dài: "Ai, lần này nên làm thế nào mới tốt đây?"
Phó Vân Tịch đi đến bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, đưa tay sờ lên tóc của nàng, bị bàn tay của chàng sờ soạng tóc nàng nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái. Hàn Nhạn mở to hai mắt, không dám nhúc nhích để mặc cho chàng sờ, giống như là một động vật nhỏ đang ngoan ngoãn nghe lời.
Cử chỉ hôm qua của mình như vậy, thật sự là quá lỗ mãng, biết rõ là Phó Vân Tịch nhất định sẽ rất tức giận, không hiểu tại sao, biết rõ là chàng vì mình mới tức giận, nhưng Hàn Nhạn cũng vẫn cảm thấy buồn.
"Thân thể đã tốt hơn chưa ?" Chàng nói, âm thanh trong veo mà lạnh lùng, không nghe ra là có gì lạ, nhưng càng như vậy, thì trong lòng Hàn Nhạn lại càng không nắm chắc, làm cho nàng có chút đứng ngồi không yên.
"Cái đó. . . Vương Gia, hôm qua ta. . ." Nàng nghĩ nên chủ động thừa nhận sai lầm, thì lại nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của Phó Vân Tịch truyền đến, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngu."
"A?" Không ngờ tới chàng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời Hàn Nhạn lại ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Lúc này Phó Vân Tịch cũng từ bỏ chuyện chà đạp mái tóc của Hàn Nhạn, chỉ là lạnh nhạt nhìn nàng: "Làm việc quá xúc động, bất chấp cả tính mạng. Nếu ngươi chết, thì sẽ như thế nào?"
Lời của chàng rất nhẹ, nhưng khi lọt vào trong lỗ tai của Hàn Nhạn nghe thì lại lộ ra một tia bi ai. Cái mũi không khỏi cảm thấy chua xót, trong lòng nàng nhớ tới việc hôm qua vào cái khoảnh khác mình nhìn thấy Phó Vân Tịch, chàng giống như là Tu La từ trong địa ngục đến lấy mạng, vì mình mà áo bào trắng đã nhuốm đầy máu, còn thật sự khẩn trương mà quan tâm nàng.
Nàng xấu hỗ mà kéo tay áo của Phó Vân Tịch, Hàn Nhạn cẩn thận thừa nhận sai lầm của mình: "Sau này ta sẽ không làm vậy nữa. . ."
Vừa nói xong câu đó, Hàn Nhạn liền cảm giác được cằm của mình bị người khác cầm lấy. Bàn tay lạnh buốt của chàng bắt lầy cằm của mình, ép Hàn Nhạn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt thâm thúy, giống như là một cái đầm nước. Giờ phút này lại truyền tới cho Hàn Nhạn một vẻ mặt không hiểu lắm, giống như là dịu dàng, nhưng lại mang theo một chút thuốc độc. Khoảng cách của Hàn Nhạn và chàng vô cùng gần, nàng có thể cảm nhận được hương khí mát lạnh nhàn nhạt trên người chàng. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, gương mặc của Hàn Nhạn lặp tức trở nên ửng hồng.
Trong môi chàng bật ra một tiếng than thở trầm trầm, ngay sau đó liền cúi đầu dán sát vào môi của Hàn Nhạn, đó là một nụ hôn như chuồn chuồng lướt qua, không mang theo bất kì một tia tình dục nào, ấm áp mà nhu hòa, không biết tại sao, nó lại giống như là một lời hứa hẹn, làm cho sự khẩn trương và bất an của Hàn Nhạn đều tan thành mây khói.
Chàng buông Hàn Nhạn ra, ánh mắt bình thản như nước, đột nhiên trong lòng Hàn Nhạn cảm thấy đau xót, Phó Vân Tịch ôn nhu như vậy, làm cho nàng càng ngày càng không thể rời khỏi chàng được nữa rồi. Đột nhiên Hàn Nhạn duỗi hai tay ra, ôm lấy eo Phó Vân Tịch, vùi đầu vào trong ngực chàng.
Đầu tiên là Phó Vân Tịch sững sờ, rất hiếm khi Hàn Nhạn chịu dành thời gian chủ động gần gũi chàng, chứ đừng nói tới lúc thanh tỉnh, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ ỷ lại mà hiếm khi mới được thấy, giống như là con nhím con rốt cục cũng thu hồi cái gai trên người mình, làm cho người khác cảm thấy đáng yêu. Cho nên chàng để mặc cho nàng bổ nhào vào trong lòng mình, nàng còn quá nhỏ, mình không thể nóng vội, cũng may là bây giờ nhìn lại, không phải là một chút hiệu quả cũng không có.
Nhưng trong lòng Hàn Nhạn lại nghĩ khác, Phó Vân Tịch đối với nàng quá tốt, cho tới bây giờ đều là Phó Vân Tịch che chở cho nàng, nhưng nàng thì không có giúp đỡ được cho chàng cái gì hết. Hàn Nhạn tự biết mình không phải là nữ tử tuyệt sắc tài hoa vô song, lúc trước Phó Vân Tịch muốn nàng làm Huyền Thanh vương phi thì trong lòng liền cho là Phó Vân Tịch có mư đồ gì, nhưng mà hôm nay xem ra, cho dù Phó Vân Tịch có mưu đồ gì đi nữa, thì đây cũng là một cuộc mua bán lỗ vốn. Bây giờ kẻ thù của mình còn có Thái Hậu và Thất Hoàng Tử, dưới còn có Trang Ngữ Sơn và tỷ muội Chu thị, ngược lại càng mang thêm rắc rối không ít cho Phó Vân Tịch.
Suy nghĩ một chút, nàng ngồi dậy: "Chuyện hôm qua, có kết quả gì chưa?" Nếu bắt được người sống để thẩm vấn, thì có lẽ sẽ có thể hỏi ra được chút gì đó.
"Không có ai sống sót cả."
Hàn Nhạn sững sờ, nhìn Phó Vân Tịch: "Huynh giết sao?" Mơ hồ nhớ lại hình như là Phó Vân Tịch có chém thích khách mấy nhát, bất quá khi đó nàng đang thoi thóp nên cũng không nhớ rõ. Bây giờ nghĩ lại, Phó Vân Tịch làm việc luôn không chừa đường lui, rất có thể sẽ giết sạch bọn chúng.
Phó Vân Tịch gật đầu: "Tất cả thích khách bắt được ở nơi bái tế đều cắn lưỡi tự sát." Ánh mắt của chàng có chút thâm thúy.
Chàng không trực tiếp trả lời vấn đề của Hàn Nhạn, không phải thích khác ở nơi bái tế mà là những tên thích khác đuổi giết Thái Tử đều bị giết rồi sao? Hàn Nhạn suy nghĩ một chút, rồi lại ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên một nụ cười tủm tỉm, dường như đang an ủi đối Phó Vân Tịch: "Vương Gia không cần lo lắng, không phải ta cũng đã giết được hai tên thích khách sao?" Chỉ có thể nói bọn họ phái thích khách tới không quá đông, ngay cả mình cũng có thể đối phó.
Phó Vân Tịch có chút buồn cười, biết rõ Hàn Nhạn không muốn bản thân chàng phải tự trách, nhưng mà chàng không hề tự trách, chỉ là nghĩ tới việc Hàn Nhạn giết chết hai tên nam nhân to khỏe kia, chàng nói: "Những thi thể kia, ta đã kiểm tra rồi. Người không phải ngươi giết."
"Gì???" Hàn Nhạn sững sờ, không đúng nha, rõ ràng là nàng ôm lấy ý miện muốn ôm bọn họ cùng chết. Liền liều mạng quơ cây đao lớn trong tai, dùng hết phương pháp mà Sài tĩnh dạy cho mình, mới có thể đánh bậy đánh bạ mà giết được hai người.
Phó Vân Tịch nhìn nàng: " Huyệt vị ở khớp xương bị đã thương, thích khách bị đã thương nên mới bị ngươi chém trúng."
Hàn Nhạn giật mình, cẩn thận nhớ lại, đúng là đột nhiên động tác của hai tên thích khách liền chậm lại, mới để cho nàng thừa cơ mà chém trúng. Lúc ấy nàng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, mới phát hiện thật sự là có nhiều chỗ khả nghi. Những người đó là sát thủ được lựa chọn kỹ lưỡng, còn mình thì học được vài chiêu của Sài Tĩnh, đối diện với mấy người lưỡi đao đã liếm đầy máu người, dĩ nhiên là như thằn lằn đòi lay cột đình, không biết tự lượng sức mình, làm sao có thể giết được hai người trong đó. Thì ra là có người âm thầm tương trợ.
Như vậy, người đả thương thích khách, lại là một người khác?
"Theo lời của huynh nói, thì tôi được người khác cứu một mạng. Nhưng mà, như tại sao người đó lại cứu tôi, vì sao lại không xuất hiện?" Hàn Nhạn cảm thấy kỳ alj mà hỏi. Nếu người đó đã cứu nàng, thì chính là ân nhân của nàng, nhưng mà từ đầu tới đuôi đều không có lộ mặt, tại sao vậy. Hàn Nhạn nhìn Phó Vân Tịch: "Lúc huynh tới cứu ta, có thấy cái gì không?"
Phó Vân Tịch lắc đầu.
Hàn Nhạn nhíu mày, nói như vậy, người đó đúng là đang cố ý tránh né Phó Vân Tịch không cho chàng nhìn thấy. Nếu như không lộ diện thì có lẽ là vì không thể lộ diện, hơn nữa nếu như lộ diễn sẽ bị nàng và Phó Vân Tịch nhận ra. Rốt cuộc là người nào mà nàng và Phó Vân Tịch đều biết, nhưng lại không thể lộ diện? Hơn nữa người này nếu có thể cứu nàng, thì có lẽ sẽ biết chút gì đó, cũng có thể sẽ liên quan tới chuyện này. Nghĩ tới đây, ngược lại Hàn Nhạn cảm thấy có chút may mắn, xem ra, cho dù như thế nào đi nữa, mình cũng sẽ không chết, cho dù Phó Vân Tịch không đến, thì người đó cũng sẽ không để cho nàng chết không công, có khi nàng còn có thể nhìn thấy được diện mạo của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...