Sáng sớm tinh mơ, Hàn Nhạn bảo Cấp Lam và Thu Hồng chuẩn bị đồ cho mình. Sau một hồi lâu, Hàn Nhạn chỉ vào một chiếc váy trắng đơn giản: "Lấy cái đó đi."
Cấp Lam khó xử nói: "Tiểu thư, tuy rằng bây giờ vẫn còn trong thời gian để tang, nhưng mà chiếc váy này cũng quá đơn thuần. Tứ phu nhân vừa mới vào phủ, người ăm mạc đơn giản như vậy chỉ sợ sẽ bị họ khinh thường."
Hàn Nhạn lắc đầu, "Hôm nay, nhân vật chính không phải là chúng ta. Huống chi ta cũng không thích quá lòe lẹt. Cứ để cho họ xem thường ta. Càng xem thường càng tốt, như vậy tương lai họ mới càng thảm bại."
Thu Hồng âm thầm giúp nàng tìm một chiếc áo nhỏ, "Tuy rằng nói như vậy, nhưng bây giờ trời đã trở gió. Tiểu thư cũng nên mặc ấm một chút."
Cấp Lam bận rộn giúp nàng trang điểm, chải đầu. Hàn Nhạn để các nàng tùy ý búi tóc cho mình. Mái tóc đen nhánh được búi thành hai búi tóc tròn khiến cho nàng trông giống trẻ con hơn. Cấp Lam dùng thêm hai dây dài quấn quanh hai búi tóc, hoàn toàn không hề gắn thêm bất kỳ trang sức nào. Nhìn thiếu nữ trong gương, vốn dĩ nàng đã phát triễn muộn, bây giờ còn cải trang thành như vậy, so với đứa bé thật không hề khác gì nhau.
"Đi thôi." Hàn Nhạn sửa sang lại quần áo, bảo ma ma đi cùng với nàng đến sảnh chính.
Từ trước đến nay Trang Sĩ Dương không ham mê nữ sắc. Cho nên nhiều năm như vậy, Trang phủ chỉ có một thê hai thiếp. Điều này đã làm trò cười cho các triều thần khác. Hai vị di nương ở khá xa Phù Dung Viên. Một người là Vãn Di nương, vị này là do ông nội lúc còn sống ban cho Trang Sĩ Dương làm nha hoàn thị tẩm, về sau sinh được một người nữ nhi nên được lên làm thiếp. Trang Sĩ Dương đối với vị thiếp này không quan tâm cho lắm, sau khi Vãn di nương sinh hạ nữ nhi thì càng ít đến thăm hơn. May mà vị thiếp này cũng biết an phận, nhiều năm qua chưa từng đem đến phiền toái gì cho mẫu thân.
Còn một người nữa là Mị di nương, người này hoàn toàn không hề đơn giản.
Năm đó sau khi Tiên Hoàng băng hà, Tây Bắc lại có nạn đói, Trang gia dùng danh nghĩa "Thôn trang ngàn mẫu" đem toàn bộ lương thực đưa đến Tây Bắc, làm dịu đi tình hình nạn đói. Hoàng Thượng cực kỳ vui vẻ, ban cho Trang gia một số bảo vật, Mị di nương là một trong số đó. Mị di nương người cũng như tên, bà không phải là người Trung Nguyên mà là người Hồ Cơ, xinh đẹp quyến rũ, hành sự lại càng hung hãn lớn mật. Từ khi Mị di nương vào phủ, cuộc sống của Hàn Nhạn và mẫu thân nàng không ngày nào được yên ổn.
Mị di nương xinh đẹp như vậy, Trang Sĩ Dương cho dù là thánh nhân cũng phải động lòng. Huống chi người Hồ Cơ từ trước đến này có rất nhiều thủ đoạn để thu hút nam nhân. Từ lúc Mị di nương vào phủ, Trang Sĩ Dương càng ít đi gặp chính thê của mình, hằng đêm đều ở lại trong phòng của Mị di nương.
Trang Sĩ Dương tuy nói là không sủng thiếp quên thê, nhưng ở ngoài mặt vẫn luôn tôn trọng chính thê là mẫu thân nàng. Đáng tiếc từ trước đến nay nam nhân làm sao biết được chuyện tình trong phủ. Mị di nương không trực tiếp tranh giành tình cảm, mà là khơi mào sự xung đột của hạ nhân ở trong biệt viện mẫu thân. Mẫu thân trời sanh tính tình yếu đuối, gặp chuyện khó xử cũng không biết làm gì được. Điều này làm cho Mị di nương càng có cơ hội, sau đó không lâu bọn hạ nhân truyền miệng nhau nói mẫu thân bất lực không quản được việc nhà.
Mị di nương muốn ỷ vào sự sủng ái của Trang Sĩ Dương, càng chèn ép mẫu thân để cho mọi người chỉ trích, tốt nhất là khiến cho Trang Sĩ Dương hưu thê, bà ta có thể đoạt lấy ngôi vị chính thê. Có một lần Mị di nương và mẫu thân xảy ra xung đột, Mị di nương đã làm quá phận làm cho Trang Sĩ Dương rất tức giận, đem Mị di nương tới từ đường giáo huấn. Từ đó về sau, Mị di nương an phận hơn nhiều, hoặc nói là không dám nghĩ đến ngôi vị chính thê. Chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng Trang Sĩ Dương. Tuy nhiên bà ta cũng không đem nàng và mẫu thân để vào mắt, cũng không cố ý gây sự.
Hàn Nhạn cảm thấy được, Mị di nương bị Trang Sĩ Dương dọa sợ rồi, bằng không sao lại để yên cho vị trí chánh thê. Nhưng mà hẳn bà ta cũng nhìn ra được vị trí chính thê chỉ là hư danh, mẫu thân là chính thê mà vị trí lại không bằng một người thiếp. Hậu viện có ba nữ nhân, hai người không có hề có sự uy hiếp.
Nhưng thật không ngờ Trang Sĩ Dương lại có thể nuôi thêm một tiểu thiếp ở bên ngoài, mà tiểu thiếp đó còn sinh ra một người nữ nhi đã lớn vậy rồi.
Trang Sĩ Dương tính tình lạnh lùng, xem ra Chu thị có một vị trí rất quan trọng ở trong lòng ông. Cho nên ngay sau khi mẫu thân qua đời thì liền lập tức cho bà ta vào phủ.
Hàn Nhạn vẫn cảm thấy khó hiểu. Tại sao bây giờ Trang Sĩ Dương mới cho Chu thị vào phủ. Phải biết rằng tính tình mẫu thân rất dịu dàng, nếu Trang Sĩ Dương muốn cho Chu thị vào phủ, chắc hẳn mẫu thân sẽ đồng ý. Vậy tại sao vẫn còn lén giấu ở bên ngoài? Bên trong có ẩn giấu điều gì chăng?
Trong phủ đang chuẩn bị diễn ra một màn kịch hay. Mị di nương nhiều năm như vậy không gặp được đối thủ nào, bây giờ vừa đúng có một người, mà người này còn muốn vị trí chính thê. Xem ra trò hay sắp bắt đầu rồi.
Nghĩ tới đây khóe miệng Hàn Nhạn không khỏi cong. Khiến cho Cấp Lam giật nảy mình.
Đi đến sảnh chính, phòng bếp đã chuẩn bị cơm canh đâu vào đấy. Hàn Nhạn nhìn lướt qua mặt bàn, sủi cảo tôm, tổ yến chưng táo đỏ, cháo ngọc bích, bánh phù dung, còn có thêm mấy món khác mà nàng không biết tên.
Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh, bữa sáng hôm nay thật phong phú! Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng cả ngày đều trốn trong phòng mà khóc, không có đi dùng cơm chung với hai vị di nương. Mà phòng bếp mang đến Thanh Thu Uyển chỉ có cháo trắng và rau dưa, thức ăn cực kỳ đơn giản. Nàng thật không biết, cơm canh cũng biết chọn chủ. Từ trước đến nay Vãn di nương luôn an phận, xem ra là do Mị di nương phân phó nhà bếp làm.
Cấp Lam dìu nàng ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Mị di nương và Vãn di nương đi vào.
Mị di nương nhìn thấy Hàn Nhạn, đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức che miệng cười nói: "Tứ Tiểu Thư cũng đến đây à, xem ra là dưỡng bệnh rất tốt. Nhưng mà sắc mặt nhìn sao vẫn không tốt vậy? Nếu đã không khỏe thì chớ nên cưỡng cầu."
Vãn di nương thì vẫn đứng một bên không nói gì, Tam Tiểu Thư ở sau lưng nàng chỉ nhìn thoáng qua Hàn Nhạn rồi cúi đầu.
Vị tam tiểu thư này đối với Hàn Nhạn không có giao tình gì nhiều, có thể coi là người xa lạ. Trang Cầm và Vãn di nương cả ngày đều ở trong Phù Dung Viên thuê thùa.
Hàn Nhạn còn đang suy nghĩ, Thu Hồng đứng ở phía sau đã kéo tay áo của Hàn Nhạn. Giương mắt lên liền nhìn thấy Trang Sĩ Dương đang đi vào cùng với mẹ con Chu thị. Nàng cười nói: "Cám ơn di nương đã quan tâm, kỳ thực thân thể của Nhạn nhi không khỏe. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Chu di nương vào ở trong phủ. Phụ thân dặn dò con không thể thất lễ."
Vừa nghe xong Mị di nương liền biến sắc, còn nhìn thấy ba người đó đi vào, khăn gấm trong tay càng bị bà nắm chặt hơn. Vốn tưởng rằng sau khi Vương thị chết, bà có thể vững vàng ngồi lên vị trí chính thất. Không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Chu thị cản trở, càng đáng giận hơn là, lão gia lại rất cưng chiều ả tiện nhân kia.
Trực giác nói cho bà biết, Chu thị mới chính là uy hiếp lớn nhất. Hàn Nhạn và Vãn di nương căn bản không phải là đối thủ của bà, chỉ có Chu thị, vừa mới vào phủ đã làm cho lão gia vui vẻ rồi. Nhưng mà tối qua lão gia không có ở Phù Dung Viên, tiện nhân đó làm sao so được với chính mình.
Hàn Nhạn suy nghĩ, làm ra vẻ khổ sở nói: "Phụ thân cực kỳ thích Ngữ Sơn tỷ tỷ nha. Hôm qua lúc con đi thỉnh an người, người lại vì tỷ ấy mà quở trách con." Nàng bĩu môi, làm bộ giống như làm một đứa bé giận lẫy. "Phụ thân cũng chưa từng ăn sáng với con."
Mị di nương nghe được mấy lời này thì ánh mắt nhìn Trang Ngữ Sơn càng đầy thù hận. Nhiều năm như vậy, bà không thể sinh cho lão gia một đứa con. Tiện nhân đó có thể làm cho lão gia vui là vì sanh được một đứa con gái hay sao? Bà có sắc đẹp, nếu có thêm một đứa con thì vị trí chính thê chắc chắn là của bà rồi! Tại sao bà lại không được! Nghĩ đến điều này, Mị di nương lại bất giác xoa bụng mình, giống như nơi đó thật sự có một sinh mạng đang lớn dần.
Hàn Nhạn nhìn thấy hết mọi việc, gục đầu xuống lén che miệng cười, sau đó ngẩng đầu lên thì Trang Sĩ Dương và mẹ con Chu thị đã đi vào phòng. Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy thỉnh an.
Mị di nương và Vãn di nương cũng thỉnh an Trang Sĩ Dương. Hàn Nhạn đứng lên, cười nói: "Vãn di nương, Mị di nương. Vị này hôm qua mới vào phủ chính là Chu di nương, còn đây là Ngữ Sơn tỷ tỷ."
Chu thị sửng sốt, tại sao mình lại là thiếp? Chẳng phải nàng được làm chính thất sao?
Trang Sĩ Dương không ngờ Hàn Nhạn lại nói vậy.Nhưng sao đó suy nghĩ lại, Chu thị vào phủ với thân phận là phòng ngoài, được làm thiếp cũng không sao. Nhưng mà nếu lên làm chính thê, sợ là không được, chi bằng trước tiên cho bà ấy làm thiếp sau đó đưa lên làm chính thê. Vì vậy ông nhìn Hàn Nhạn gật đầu: "Không cần khách sáo."
Chu thị thấy Trang Sĩ Dương không có lên tiếng phản bác, tay nắm càng chặt. Hàn Nhạn nhìn thấy cũng không nói lời nào. Sau đó Trang Sĩ Dương ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống theo.
Chu thị vừa mới vào phủ liền muốn làm chính thê, thiên hạ đâu có chuyện nào tốt đến vậy. Nàng càng muốn phá hỏng ý đồ của mẹ con Chu thị, nhưng mà Trang Sĩ Dương rất coi trọng mẹ con Chu thị, nếu nói làm tiểu thiếp không danh không phận thì Trang Sĩ Dương sẽ không đồng ý. Vậy thì cho bà ta làm thiếp, thứ nhất là có thể làm dịu đi tâm trạng của Trang Sĩ Dương, thứ hai là đem bà ta đặt ngang hàng với Mị di nương. Như vậy có thể nhìn xem coi người nào thắng được người nào.
Trần ma ma dặn dò nhà bếp dọn bát đũa lên, Vãn di nương cúi đầu ăn cơm, Trang Cầm thì im lặng không chớp mắt. Cả hai người đều rất an phận. Trang Ngữ Sơn chưa bao giờ nhìn thấy bữa sáng nào tinh xảo như vậy, ánh mắt càng ngạc nhiên. Nhìn thấy Mị di nương đứng dậy, thân hình mảnh mai lắc nhẹ, âm thanh lại càng câu hồn hơn.
"Lão gia, thiếp thân giúp người gắp thức ăn."
Hôm nay Mị di nương mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây đậm, phối với váy dài có hoa văn. Chỉ có điều là váy dài này không hề có hoa văn cầu kỳ, chỉ có vài bông hoa tuyết. Điều này không làm nàng kém sắc đi, mà ngược lại càng làm cho nàng trông rất phong trần và thanh lệ. Mái tóc đen được bới tùy ý, vài sợi tóc buông xuống ở hai bên vành tai trắng nõn. Lúc cúi đầu gắp thức ăn lại lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh. Quần áo đơn thuần nhưng lại làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
Trang Sĩ Dương lúc này đã như đứng núi này mà trong núi nọ rồi, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua chút tĩnh mịch.
Mị di nương nhìn thấy ánh mắt của Trang Sĩ Dương, còn cười ngọt ngào với ông. Giọng nói càng thêm mềm mại, vô cùng thân thiết: "Lão gia, bánh phù dung này là do đầu bếp mới vào làm, ngài nếm thử xem."
Mị di nương từ trước tới nay đã là một mỹ nhân luôn có hình tượng lẳng lơ và đanh đá, lúc nào thì đã trở nên dịu dàng như vậy. Còn Trang Sĩ Dương thì chỉ biết lo hưởng thụ cảm giác mới mẻ, gạt mẹ con Chu thị sang một bên.
Hàn Nhạn gắp một chiếc sủi cảo tôm bỏ vào miệng, nhìn sắc mặt Chu thị rất khó coi, đột nhiên cảm thấy đồ ăn sáng hôm nay thật ngon miệng.
Không cần nàng châm lửa, hai người này đã đấu đá đến vậy rồi. Chỉ là trai cò đấu nhau, không biết được người nào ở sau lưng làm ngư ông đắc lợi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...