Quý Nữ Khó Cầu

Trong lúc như mành chỉ treo chuông, phía sau đột nhiên thoải qua một cơn gió mạnh, hai chiếc lá trên cành đâm thẳng vào hai đầu gối của người áo đen. Người áo đen cũng không ngờ là sẽ có người tới, tránh né không
kịp, hai chân mềm nhũng, chỉ cảm thấy lá cây nhẹ nhàng không có sức lực, trong lòng không khỏi lạnh xuống. Một giây sau, có hai ngón tay lạnh
lẽo chế trụ lấy cổ của người áo đen, hung hăng bóp nghiến, sau đó thì
người áo đen lập tức mất đi ý thức.

Hàn Nhạn chết đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn thấy một nam tử mặc quần
áo màu xanh đột nhiên xuất hiện, hơi nhíu mày lại hỏi nàng: "Chuyện gì
xảy ra vậy?"

Lại là Phó Vân Tịch.

Hàn Nhạn lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không biết chuyện gì đang xảy
ra. Thì lại nhìn thấy Phó Vân Tịch đi tới sờ sờ trên người người áo đen. Dường như phát hiện ra cái gì, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới trở về
bên cạnh của nàng.

"Người đó..." Hàn Nhạn nhìn người áo đen ngã trên đất, một người như vậy mà có thể ở trong phủ này, tóm lại là nàng cảm thấy không ổn rồi. Ý
Phó Vân Tịch bảo nàng nhìn, thì thấy có một nam nhân như thị vệ xách
người áo đen lên rồi bỏ đi. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, quay đầu
lại thì nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Phó Vân Tịch; nàng biết là chàng
sẽ xử lý tốt mọi chuyện, cho nên nàng mới cảm thấy an tâm.

Hàn Nhạn cảm thấy nơi này không phải là nơi tốt để nói chuyện, cho nên
mới đi tới một con đường nhỏ đã bị bỏ hoang không ai đi thông tới Thanh
Thu Uyển mà. Hàn Nhạn vốn muốn nói chuyện với Phó Vân Tịch, nhưng mà cứ
đi như vậy, thì trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như là mình đang vụng trộm với Phó Vân Tịch. Do nàng nghĩ ngợi lung tung nên có
chút thất thần, không để ý tới đường đi, chờ tới khi nàng dừng lại thì
đầu đã đâm vào ngực của Phó Vân Tịch.

"Ui da, ngươi làm cái gì vậy..." Hàn Nhạn xoa xoa đầu mình, có chút tức
giận nhìn Phó Vân Tịch. Không biết tại sao chàng lại đột nhiên dừng lại, khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Phó Vân Tịch đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình. Vẻ mặt không rõ là vui hay buồn, không hiểu tại sao lại có
chút chột dạ, nhưng mà những lời muốn nói ra thì toàn bộ đều nuốt vào
trong.

Khi đối mặt với Phó Vân Tịch nàng luôn luôn có chút sợ hãi. Đã từng chết qua một lần, lá gan của Hàn Nhạn cũng lớn hơn nhiều, cho dù lần trước
bị Thái Hậu hay là người khác làm khó dễ, cũng không bằng Phó Vân Tịch
tâm tư thâm trầm này ở trước mặt này. Khi nàng đứng trước mặt người này, nàng chỉ là một tiểu cô nương mới có mười ba tuổi, là một Trang Hàn
Nhạn không hề có tâm cơ, đừng nói chi tới chuyện báo thù. Mà chàng cũng
giống như là một vị trưởng bối, dùng ánh mắt đối xử với nàng, cũng xem
nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Im lặng trong một lúc, Hàn Nhạn cố tình phá vỡ cục diện lúng túng này,
không nói chuyện nhảm nhí: "Vương gia làm sao có thể ở trong này."

Phó Vân Tịch nói: "Trang phủ có tiệc, ta cũng được mời."

Đầu tiên là Hàn Nhạn sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, Trang Sĩ Dương đưa
thư mời cho Phó Vân Tịch, điều này ngoại dự kiến của nàng. Trang phủ và
Thất Hoàng Tử đều cùng một phe, từ trước tới nay đều không ưa phe của
Thái Tử. Phó Vân Tịch là tâm phúc của Thái Tử, dĩ nhiên cũng sẽ là cái
đinh trong mắt bọn họ. Suy đi nghĩ lại, nàng nhịn không được mà cười rộ
lên, có lẽ là Trang Sĩ Dương sợ Hoàng Thượng hoài nghi, sợ mình sẽ phải
đứng mũi chịu sào, đương nhiên là muốn tránh khỏi rồi. Nếu để cho Phó
Vân Tịch tới, trái lại có thể làm cho Hoàng Thượng yên tâm.

"Hình như mỗi lần ta có chuyện, đều luôn gặp được Vương gia." Hàn Nhạn
thở dài, cũng không biết Huyền Thanh Vương này có phải là ôn thần chuyển kiếp không, mỗi khi nàng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng đều gặp chàng.

Phó Vân Tịch nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, cho nên mới nhắc nhở: "Là bổn vương cứu ngươi."

Gương mặt Hàn Nhạn đỏ lên, thuận miệng than thở: "Cũng không biết là ai muốn ám sát ta?"

"Đó là người của Thất Hoàng Tử."


Hàn Nhạn kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Phó Vân Tịch. Nhìn thấy
chàng nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Thất Hoàng Tử phái người giám sát
ngươi."

"Ta và ngài ấy... không có quan hệ gì." Hàn Nhạn chần chờ nói, cũng cố
gắng suy nghĩ tỉ mỉ lại những lần mình đã từng thấy Thất Hoàng Tử, xác
nhận là không tìm ra sơ hở nào, cũng không xung đột chính diện với Thất
Hoàng Tử.

"Ngươi là người của Trang phủ." Phó Vân Tịch nói: "Vả lại sẽ trở thành
Thế Tử Phi của Vệ Thân Vương phủ. Quan hệ với hắn ta cũng không phải là
ít." Giọng nói dừng lại một chút: "Bởi vì ngươi làm cho Trang Sĩ Dương
bị giáng chức. Cho nên đã chọc giận tới hắn."

Hàn Nhạn sửng sốt, mình trái lại đã quên điều này, theo như lời của Phó
Vân Tịch thì Thất Hoàng Tử đã sớm chú ý tới nàng. Bởi vị nàng là công cụ kết thân với phủ Vệ Vương, cho nên mới muốn nàng nhu thuận nghe lời.
Nhưng mà công cụ nàng lại không yên phận, thậm chí còn ra tay phá rối.
Cho nên Thất Hoàng Tử mới muốn trừng phạt.

Nghĩ tới đây Hàn Nhạn có chút kinh hãi. Sau lưng Thất Hoàng Tử là thế
lực của Hoàng Thất, là quan hệ triều đình tranh đấu. Mà bây giờ thân
phận của nàng là dòng nữ chính không được sủng ái, có thể bị người khác
tóm đuôi một cách dễ dàng, mình thì còn đễ nói, nhưng mà Trang Hàn Mình
thì lại bị nguy hiểm rồi. Ví dụ như Thất Hoàng Tử đem đầu mối đấu tranh
này nhắm vào Trang Hàn Minh...

Giữa hai hàng lông mày không tự chủ mà hiện lên một tia lo lắng, Phó Vân Tịch thấy nàng còn nhỏ mà mặt mày đã giống như một bà già. Trong lòng
cảm thấy có chút buồn cười, mở miệng hỏi: "Tại sao lại làm Trang Sĩ
Dương bị giáng chức?"

Hàn Nhạn sửng sốt, thì nghe thấy chàng tiếp tục nói: "Nếu chỉ vì trả thù ông ta đã bỏ rơi ngươi, cũng không nhất định phải dùng tới biện pháp
này. Ngươi và Trang phủ là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*), tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn được hay không. Nếu như
Trang Sĩ Dương bị giáng chức, thì địa vị của ngươi cũng bị tổn thất."

(*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: một người vinh hoa thì tất cả
vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại, tức là trong một tập thể liên kết nhau, kết quả của một cá nhân cũng là của cả tập thể)

Hàn Nhạn biết chàng tai thính mắt tinh, việc này cũng không thể giấu
được, cho nên mới dứt khoát thoải mái thừa nhận: "Ta ngoại trừ mang họ
Trang, thì cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Trang phủ." Nhìn thấy
trong mặt Phó Vân Tịch lại hiện lên một tia bất ngờ, nàng tiếp tục nói:
"Trở thành Thế Tử Phi lại càng là không thể."

Phó Vân Tịch từ trên cao nhìn xuống gương mặt của tiểu cô nương này,
thấy nàng mắt ngọc mày ngài, lung linh đáng yêu. Khi nói tới việc Trang
phủ và Vệ phủ thì lại ra vẻ chán ghét và thù hận, tuy là nàng che giấu
cảm xúc của nàng cực kỳ tốt, nhưng mà cũng biểu hiện ra vài phần.

"Vì sao ngươi lại không muốn gả cho Vệ Như Phong?" Chàng hỏi.

Hàn Nhạn hỏi ngược lại: "Vì sao phải gả?"

"Hắn ta là ngươi khiêm tốn, tài hoa hơn người." Chàng có chút không quen khi khen ngợi người khác, Phó Vân Tịch hơi quay mặt đi: "Vả lại tương
lai sẽ kế thừa vị trí của Thân Vương, ngươi làm Thế Tử Phi tiền đồ sẽ vô tận."

Một cô nương chưa chồng và một nam nhân trưởng thành ở chỗ này ẩn náu
nói chuyện cưới gả, nói ra sợ là sẽ bị người khác dán cho thanh danh đồi phong bại tục. Nếu như ở kiếp trước thì Hàn Nhạn đã mắng người nam nhân trước mặt là đồ dê xồm rồi. Nhưng mà ở kiếp này, nàng lại cảm thấy
thẳng thắn vô tư, tuy là buồn bực Phó Vân Tịch lại nói ra loại vấn đề
này khiến người khác lúng túng, nhưng mà trong lòng cũng không thực sự
phẫn nộ. Nhìn trộm Phó Vân Tịch, gương mặt của chàng không được tự
nhiên, khí phách nổi bật, vẻ mặt mong chờ đáp án của chính mình. Trong
lòng lại sinh ra ý nghĩ trêu đùa.


Hàn Nhạn cười nói: "Nếu như theo như lời của ngài nói, thì trên đời này
nếu có nam tử tốt cầu hôn ta, thì ta đều nên gả cho họ. Nhưng mà nam tử
tốt rất khó gặp." Hàn nhạn cười hì hì dạo một dòng quanh người Phó Vân
Tịch, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nói: "Chậc chậc, dáng người
Vương gia cao ngất. Dung mạo vô cùng tuấn mỹ, võ công cái thế, tính tình cũng lịch sự tao nhã. Văn võ song toàn, ngàn dặm mới có một. Lại còn
tuổi còn trẻ mà đã là Vương gia." Nhìn thấy hiếm khi gương mặt Phó Vân
Tịch hiện lên vẻ sửng sốt, trong lòng lại càng sung sướng: "Ta thấy
Vương gia là một nam nhân tốt. Thay vì gả cho Vệ Như Phong, không bằng
ta gả cho Vương gia!"

Mặt phượng của Phó Vân Tịch nhíu lại, nha đầu này lá gan ngày càng lớn.
Lại dám trêu đùa chàng? Khóe môi hơi giương lên cao, dáng vẻ lười biếng
nói không nên lời: "Nếu ngươi muốn gả cho bổn vương. Ngày mai bổn vương
sẽ sai người tới đưa bát tự."

Hàn Nhạn ngẩn ngơ, nhìn thấy dáng vẻ của chàng không giống như đang đùa
giỡn. Ngược lại như cười mà không cười cúi xuống nhìn nàng, Hàn Nhạn
lạnh tới thấu xương, mùi thơm ngay ngất phản phất quanh quẩn bên chóp
mũi của nàng. Đúng là không nên nói lời phong lưu, không biết vì cái gì, trái tim của nàng lại đập liên hồi. Lúng ta lúng túng nói: "Ta nói đùa
đó..."

Phó Vân Tịch nhìn thấy nàng giống như một con nai con bị làm cho kinh
sợ, cho nên cũng thu lại sự trêu đùa của mình: "Hôn nhân của nữ tử. Từ
xưa đến nay là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối. Ngươi tại sao lại cự
tuyệt?"

Hàn Nhạn cũng lắc đầu: "Tóm lại là ta không thành thân..."

Vẻ mặt của Phó Vân Tịch như đang suy nghĩ gì đó, nhìn nàng nói: "Nếu như ngươi không muốn gả, thì cũng không phải là không có cách."

Hàn Nhạn nghe thấy lời của chàng không giống như đang đùa giỡn, trong lòng liền vui vẻ hỏi: "Ngươi có cách gì?"

Nhìn thấy khóe miệng của người ở trước mặt nàng từ từ nhếch lên, phu ra ba từ đầy xấu xa: "Cầu xin ta."

Hàn Nhạn quay đầu đi, lười biếng trả lời: "Vương gia đi thong thả. Dân
nữ có uống chút rượu, không thể tiễn được, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi,
tạm biệt."

Phó Vân Tịch cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn nàng đi về phía Thanh
Thu Uyển. Dáng vẻ của nàng rất tự nhiên, chàng chăm chú nhìn một lát,
sau đó khẽ cười cười, phi thân nhanh như chớp, bóng người đã không thấy
đâu.

Buổi tiệc của Trang phủ, vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.

Sau khi dùng cơm trưa, các nữ quyến vô cùng hứng thú nói chuyện với
nhau. Nhóm nam quyến thì uống rượu tới hai tai đỏ bừng, sau đó có người
đề nghi đi dạo hoa viên của Trang phủ.

Lâm viên của Trang phủ thiết kế cực kỳ tinh vi, khí thế ung dung to lớn, phong cảnh đoan trang giàu sang, đường vòng lối tắt, đình đài nước
chảy rất xinh đẹp, có nhiều tấm bình phong che chở lại; giống như một nữ tử dịu dàng đi ra từ vùng sông nước của Giang Nam, cảm xúc uyển chuyển, trông cực kỳ tinh xảo. Ở trong Kinh Thành này nơi đây có thể được coi
là thắng cảnh đẹp nhất.

Chỉ là không ai biết được, người thiết kế ra lâm viên này chỉ là chủ mẫu đã mất của Trang phủ. Đại Chu thị đi bên cạnh Chu thị, thỉnh thoảng hai người nói gì đó với nhau. Dáng vẻ khéo léo, cười duyên dáng làm cho
người khác nhìn thấy thì đã cảm thấy vui tai vui mắt, so với cảnh sắc
thì điều này còn đẹp hơn nhiều.

Mị di nương đi ở sau cùng, nâng cao cái bụng bự, nha hoàn hầu hạ cả dãy
người. Nhưng mà dáng vẻ lại cực kỳ cẩn thận bảo vệ đứa bé trong bụng.


Các nữ quyến đi sâu vào trong hoa viên, nơi này hoa mai nở um tùm. Tuy
không thể so với trong cung, nhưng mà bởi vì đang xen với với cây cối,
nên có chút tình thơ ý họa như ‘trong vạn lá xanh có một điểm hồng.'.
Chiều theo ý của các vị quý phu nhân và tiểu thư, mọi người đều ngồi
nghỉ ngơi ở ghế đá trong hoa viên, bọn nha hoàn mang trà Ngâm Sơn lên
phục vụ.

Có một vị quý phu nhân ngồi bên phải đang nói chuyện với Đại Chu thị,
lúc này Đại Chu thị một bên bưng trà lên uống thì đúng lúc này, tay của
bà run lên, ly trà nghiêng ngả không yên, nước trà bắng tung tóe vào
người của vị quý phu nhân đó.

"Ôi chao, đều là do ta lỗ mãng." Đại Chu thị đứng lên, tràn đầy ái náy
nói: "Không có bị phỏng chứ?" Sau đó thì sai bảo nha hoàn bên cạnh: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì. Mau đi lấy thuốc trị phỏng."

Vị phu nhân đó thấy thái độ của bà rất chân thành, mà nước trà cũng không nóng lắm, cho nên mới cười nói: "Không có gì đâu."

Đại Chu thị lắc đầu: "Như vậy sao được, váy dài đều bị nước làm dơ hết rồi." Dáng vẻ của Đại Chu thị đầy khó xử: "Làm sao đây."

Lúc này đột nhiên Chu thị lại mở miệng: "Tỷ tỷ, nếu như vị phu nhân này
không chê xin hãy thay quần áo của thiếp thân. Vừa đúng lúc ngày hôm qua Như Ý Lâu có mang tới cho thiếp thân hai bộ quần áo, vóc dáng của vị
phu nhân này khá giống với thiếp thân. Làn da lại trắng nõn, màu sắc của quần áo lại đơn giản, sẽ làm nổi bật làn da của vị phu nhân này."

"Không cần đâu..." Vị phu nhân đó có đã muốn từ chối, nhưng lại tay lại
bị Đại Chu thị kéo lấy: "Không được, nếu như người không đồng ý, ta thật sự rất xấu hổ, không biết nên làm gì cho tốt." Nói xong thì bà nhìn về
phía Chu thị: "Muội muội, nơi này có chỗ nào để thay quần áo không?"

Chu thị cười nói: "Có có, ở phía trước. Đi vài bước là tới rồi, có một
cái đình đài, bên cạnh đình đài có một cái phòng nhỏ. Phòng đó ngày
thường là dành cho ai thưởng hoa cảm mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi. Chư vị
phu nhân và tiểu thư nếu có hứng thú cũng có thể đi theo, đình đài này
trông rất lung linh và đáng yêu, vừa nói liền với hành lang dài, còn có
thể vừa đi vừa ngắm cảnh. Có thể chứa được đến mấy chục người, đi thêm
một chút nữa sẽ có một ao cá chép."

Các vị phu nhân và tiểu thư đang ngồi thường ngày điều thích những nơi
mát mẻ, khi biết được có một tòa đình đài nói liền với hành lang dài thì ngạc nhiên không thôi. Nhao nhao bày tỏ muốn đi thưởng thức một lần,
Chu thị cười nói: "Nếu đã như vậy thì xin mời các vị phu nhân và tiểu
thư đi theo thiếp thân."

Mị di nương đi ở phía sau cùng có chút nghi ngờ, trực giác trong lòng
mách bảo có điều kỳ lạ. Từ sau khi Chu thị sảy thai thì đã an phận đi
rất nhiều, luôn trốn ở Củng Đồng Uyển đều dưỡng thân thể. Bây giờ Đại
Chu thị vừa tới, thì đã lập tức sắp xếp mọi thứ, làm cho người khác
không nhịn được mà sinh nghi. Với lại bà ta lại dẫn mọi người đi tơi
phòng nhỏ mà ngày thường lại không hề ngó ngàng gì tới, trong lòng bà
càng cảm thấy kỳ lạ, cho nên mới nói nhỏ với Kiều Mộng đang ở bên cạnh:
"Hôm nay bà ta có gì đó rất lạ, không biết là đang giở trò quỷ gì đây."

Kiểu mộng nhỏ giọng nói: "Phu nhân không cần lo lắng, bây giờ phu nhân
đang mang thai. Cho dù có việc gì đi nữa họ cũng không dám đụng tới
người, cho nên hôm nay họ có giở trò gì đi nữa, thì phu nhân chỉ cần
đứng ở bên ngoài xem kịch là được rồi."

Mị di nương gật gật đầu: "Nói rất đúng."

Lại nói tiếp, Chu thị dẫn mọi người đi thêm vài bước, băng qua vài bụi
hoa, teước mắt đã xuất hiện một tòa đình đài màu trắng bạc trong rất
lung linh và xinh đẹp. Góc mái vểnh lên, trông vô cùng đáng yêu. Đình
đài nối với một hành lang dài, lan can được chạm khắc hoa văn, nhìn rất
có tâm. Bên phải của đình đài có một gian phòng nhỏ, so với bên ngoài
thì không có khác nhau lắm, cửa sổ được mành che lại, không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong. Chu thị nhìn thấy trên gương mặt của mọi người
đều lộ ra vẻ yêu thích và ca ngợi, thì bà lại lôi kéo vị phu nhân mới
vừa bị hắt nước trà tới gian phòng nhỏ, vừa đi vừa quay đầu lại nói:
"Đầu tiên các vị phu nhân và tiêu thư hãy vui đùa, ta và nha hoàn bồi vị phu nhân này đi thay quần áo ở gian phòng nhỏ. Đến lúc đó sẽ..." Lời
còn chưa nói xong thì bức chân đã dừng lại, sắc mặt của bà trở nên rất
khó coi.

Mọi người thấy sắc mặt của bà thay đổi, nắm chặt lấy vị phu nhân kia,
giờ phút này vẻ mặt trở nên lúng túng, lúc trắng lúc đỏ, giống như là
gặp phải chuyện gì đó khó mở miệng. Nhưng mà mọi người cũng không biết

rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Chính vì không biết có chuyện gì đã xảy ra nên càng làm cho mọi người
thêm tò mò, cho nên mọi người mọi cứ vậy mà yên lặng đi tới. Khi tất cả
đều yên lặng thì mới phát hiện ra đều bất thường.

Bên ngoài đều trở nên yên tĩnh, trong phòng nhỏ truyền tới âm thanh khác thường, khi nghe cẩn thận thì phát hiện ra bên trong là âm thanh thở
dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân. Cực kỳ hăng say mà triền
miên, làm cho người nghe đều mặt đỏ tai hồng.

Không cần nói cũng biết rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ là người nào mà vô sỉ như vậy. Giữa ban ngày ban mặt mà làm ra chuyện không biết liêm sỉ này. Trên mặt các vị phu nhân đều hiện lên vẻ kinh thường, đồng thời mọi người càng tò mò ai đang ở bên trong.

Đang không biết phải làm như thế nào, thì Trang Sĩ Dương đã dẫn các vị
nam quyến đi tới. Nhìn thấy mọi người đều im lặng đứng ở trước của phòng nhỏ, cho nên ông có chút giật mình: "Xảy ray chuyện gì sao?"

Chu thị có chút khó xử nói: "Lão gia... Người tự mình nghe đi."

Đợi sau khi Trang Sĩ Dương đi tới gần gian phòng nhỏ, thì ông càng nghe
rõ âm thanh đầy dâm đãng ở bên trong, nhất thời không kiềm chế được mà
la lên: "Rốt cục ai đang ở bên trong? Mau lôi ra đây cho ta xem, ta muốn nhìn xem coi ai lại có gan lớn đến vậy. Đúng là đồ không biết liêm sỉ."

Phía sau Trang Sĩ Dương còn có rất nhiều viên quan đại thần, hôm nay lại để họ phải chứng kiến chuyện đồi bại này. Hơn nữa chuyện này còn xảy ra ở hậu viên của mình, trong lòng Trang Sĩ Dương trần đầy tức giận. Mặc
kệ bên trong là ai, ông đều phải trừng phạt thật nặng, người nào mà lại
làm cho ông mất mặt với các vị quan viên ở đây, nếu mà Ngự Sử lại dâng
lên một bản tấu bảo mình quản lý phủ không nghiêm, thì đường quan của
ông cũng chấm hết luôn.

Đúng lúc này một nha hoàn lại kêu lên: "Đó không phải là trâm hoa mai của Tứ tiểu thư sao?”

Lời vừa nói ra thì mọi người ở đây đều xôn xao. Đột nhiên Trang Sĩ Dương sửng sờ sau đó thì chẳng thèm quan tâm mà đẩy cửa đi vào. Như vậy thì
thân phận nữ tử là ai, có đúng là Trang Tứ tiểu thư của Trang phủ -
Trang Hàn Nhạn không? Có một vài vị phu nhân trên mặt đều hiện lên vẻ
kinh thường, loại nữ tử phóng đãng như thế này lại dám ở giữa ban ngày
ban mặt mà cùng nam nhân làm chuyện bất chính, đúng là quá mức vô sỉ
rồi.

Chu thị lùi lại hai bước, dáng vẻ đầy kinh ngạc: "Làm sao có thể là Tứ
tiểu thư. Ngày thường này rất hiểu lễ nghĩa, luôn giữ mình trong sạch,
làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

Đại Chu thị vỗ vỗ vào vai bà nói: "Muội muội đừng quá thương tâm, sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Nhạn nhi tiểu thư ngày thường đều vô cùng tốt, làm
ra chuyện như vậy... e là chỉ hồ đồ trong một lúc thôi."

Hai tỷ muội này đều phản bác lại với nhau, kẻ xướng người họa cứ như
người thật sự ở bên trong là Hàn Nhạn, thậm chí còn ám chỉ ngày thường
Hàn Nhạn chỉ đang che giấu gương mặt thật của mình, là người hai mặt.
Lời vừa nói ra thì đám người càng xôn xao hơn, nhao nhao bắt đầu chỉ
trích Hàn Nhạn, đồng thời càng cảm thông cho Chu thị là người rộng
lượng, tin đồn vị thiếp này gây khó dễ cho dòng nữ chính của Trang phủ
bây giờ đúng là sai rồi. Loại chuyện này còn có thể cố gắng che giấu,
nhưng nếu là người thường thì ai sẽ làm như vậy?

Khi Lý Giai Kỳ nghe thấy người ở bên trong chính là Hàn Nhạn thì con
ngươi hiện lên một tia vui sướng. Ngay sau đó thì kinh thường nói: "Từ
trước tới nay đều biết nàng ta không phải là người tốt. Bây giờ thì đúng là hai chữ liêm sỉ không biết nên viết thế nào đây?"

Mị di nương đứng ở cuối cùng xoa xoa bụng của mình, trong lòng liền sáng tỏa. Thì ra mọi chuyện hôm nay đều được bày ra cho Tứ tiểu thư. Nhìn
thấy vẻ đắc ý của tỷ muội Chu thị, trong lòng bà có chút do dự. Tuy nói là bây giờ bà đang đứng ở bên ngoài xem trò vui, nhưng mà bà và Hàn
Nhạn đang ở cùng một con thuyền, nếu như công kích Hàn Nhạn thì đồng
thời sẽ cổ vũ cho Chu thị càng thêm kiêu ngạo, ngày sau bà càng khó mà
được sống yên ổn trong phủ rồi. Cho dù bây giờ mình không gặp chuyện gì, nhưng mà trong bụng bà có gì, bà cũng tự mình biết.

Quan trọng hơn nữa, bà cảm thấy được chuyện hôm nay sẽ không phát triển
theo kế hoạch của Chu thị. Gần đây Hàn Nhạn đều biết cách khắc phục khó
khăn, trong cũng trở nên xinh đẹp hơn. Nàng hiểu được thế nào là mềm
yếu, so với tiểu cô nương yếu đuối ngày trước thì đã khác xa nhau. Còn
bày mưu tính kế với bà, cho nên chuyện xảy ra hôm nay, thật sự sẽ phát
triển theo những gì Chu thị tưởng tượng sao?

Sợ là chưa chắc chắn, bà chậm rãi đi tới, nhớ đi nhớ lại rồi cười nói
đầy xinh đẹp nói: "Còn chưa thấy rõ bên trong rốt cục là ai. Muội muội
hà tất phải nóng vội kết luận nữ tử trong đó chính là Tứ tiểu thư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui