Những ngày yên ổn trôi qua rất mau, đảo mắt một cái đã tới đêm giao thừa.
Ngày này năm trước, mẫu thân vẫn còng sống, năm nay thì cảnh còn người
mất. Trang phủ lại không vì một chủ mẫu qua đời mà làm ảnh hưởng đến mọi chuyện, ngược lại có Chu thị nhúng tay vào, mọi chuyện trở nên rất náo
nhiệt.
So với lồng đèn đỏ treo trước cửa Cũng Đồng Uyển thì Thanh Thu Uyển cái
gì cũng không có, duy nhất chỉ có một câu đối xuân do chính Hàn Nhạn tự
tìm giấy đỏ viết: xuân vũ ti ti tú vạn vật hồng mai điểm điểm nhuận
giang sơn hoành phê: xuân ý áng nhiên.
Cấp Lam ngại câu đối này viết quá tầm thường, nhưng mà trái lại thì Thu
Hồng lại cực kỳ thích. Hàn Nhạn cười mà không nói, khi mẫu thân còn
sống, mỗi khi viết câu đối xuân đều có ý nghĩ cao xa, nhưng lại chứa một tia đau buồn. Hàn Nhạn biết trong lòng mẫu thân đau khổ, bây giờ đến
nàng rơi vào cảnh bốn đề đều là địch, tâm trạng trở nên rất khác biệt.
Cái gì ý nghĩ cao xa, cái gì tài danh lan xa, đều là gạt người, không
bằng làm một câu tầm thường, vui vẻ giữ lấy những ngày tốt đã qua.
Chỉ là muốn sống vui vẻ thì sợ là càng khó. Bao nhiêu người nhìn chằm
chằm vào cái vị trí dòng nữ chính này, Minh nhi lại không được Trang Sĩ
Dương sủng ái, có thể nói, nàng ngoại trừ biết được tương lai thì không
có lợi thế gì hết.
Trước mắt chỉ có thể tận dụng sự việc mình biết được trước tương lai, mà biến hóa cho nó thành thứ có lợi cho mình.
Trang Sĩ Dương kêu gã sai vặt truyền lời bảo Hàn Nhạn đi tới đại sảnh
nói chuyện, Hàn Nhạn dẫn theo Thu Hồng, vừa đến đại sảnh thì đã thấy Chu thị và Trang Ngữ Sơn đã ở đây. Trang Sĩ Dương thấy nàng đi vào, trầm
giọng nói: "Nhạn nhi, ngày mai Ngữ nhi muốn đi chùa dâng hương cầu phúc. Con hãy đi cùng nó đi."
Lời nói giống như đúc, giống như thời gian đã đảo ngược, giống như quay
trở về trước kia, khoảng khắc mà nàng bị sơn tặc bắt đi. Tay Hàn Nhạn
nắm chặt lại thành quả đấm, trong lòng không khỏi có sự kích động và
hưng phấn, ngày mai là một bước ngoặt của đời nàng, có thể tránh hay
không, là phúc hay họa, đều phải nhờ chính nàng.
Hàn Nhạn ngẩng đầu, Chu thị đang tha thiết nhìn nàng, thấy Hàn Nhạn
không lập tức trả lời, nên tiếp tục nói: "Ngày mai thiếp thân và lão gia phải chuẩn bị yến tiệc niên kỷ trong phủ nên không thể nào đi theo. Ngữ nhi cũng là nữ nhi của lão gia nên cũng rất lo lắng, cho nên mới mời Tứ Tiểu Thư đi cùng để có gì thì chăm sóc lẫn nhau."
Trong lòng Hàn Nhạn cười lạnh, lúc trước nàng trả lời như thế nào nhỉ?
Khi Trang Sĩ Dương nhắc tới đề nghị này nàng lặp tức đồng ý, thậm chí
còn bàn bạc và chuẩn bị cùng với Trang Ngữ Sơn.
"Thì ra Nhạn nhi lợi hại đến như vậy. Ngữ Sơn tỷ tỷ xuất phủ không cho thị vệ đi theo, muốn Nhạn nhi đi cùng mới yên tâm."
Lời vừa ra khỏi miệng Hàn Nhạn, Chu thị liền biết mình đã nói sai, trong lời nói của Hàn Nhạn có sự châm chọc để bà tức giận. Đúng là không thể
phản bác, đành phải đưa mắt cầu cứu Trang Sĩ Dương.
Gương mặt của Trang Sĩ Dương trầm xuống: "Nàng là tỷ tỷ của ngươi, trong lúc này tỷ muội tại sao không thể chăm sóc lẫn nhau? Không cần nói,
sáng mai ngươi đi cùng với Ngữ nhi!"
Hàn Nhạn cúi đầu xuống, nói: "Con biết rõ, thưa phụ thân."
Trang Ngữ Sơn thấy thế thì cười đắc ý, hai mẹ con Chu thị liếc nhìn
nhau, sau đó thì nàng chạy đến bên cạnh Trang Sĩ Dương bắt đầu làm nũng, gần này nàng nghe lời mẫu thân nói, càng gần gũi lấy lòng Trang Sĩ
Dương hơn nữa. Làm cho Trang Sĩ Dương ban thưởng cho nàng không ít.
Hàn Nhạn mở miệng: "Nếu như vậy thì trước tiên Nhạn nhi xin lui xuống."
Thật sự nàng không có hứng thú ở đây nhìn hai người diễn tiết mục phụ từ tử hiếu. Trang Sĩ Dương gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh cứng như cũ: "Đi
đi."
Nhìn thấy trong mắt Chu thị đầy sảng khoái, khóe môi Hàn Nhạn hiện lên
một nụ cười mỉa mai, từ từ xoay người rời khỏi. Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ
rình mồi, chỉ là trên đời này đã có nhiều người đến cuối cùng vẫn coi
mình là chim tước. Nhưng lại không biết, cây cung săn bắn vừa vặn đã
nhắm vào mình.
Khinh địch, Chu thị đã phạm sai lầm đầu tiên.
Trong thư phòng của Huyền Thanh Vương phủ. Huyền Thanh Vương đang
nghiêng người dựa vào vào bàn đọc sách, mặc một bộ trường bào mỏng màu
xanh trúc đường viền thêu chỉ bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cáo rộng thùng thình, lông tơ trắng như tuyết không nhuốm bụi trần, vừa cao quý vừa nghiêm nghị, mà chủ nhân của bộ trường bào này lại tao nhã vạn
phần. Áo trong của chàng mặc không ngay ngắn, lộ ra xương đòn trắng nõn
như ngọc. Khuôn mặt tuấn tú ưu nhã, lạnh băng ngày thường đã trút bỏ đi, chỉ còn lại sự dịu dàng và diễm lệ, nếu người ngoài mà nhìn thấy chắc
chắn sẽ rất chấn động.
Bên cạnh có một nam tử phú quý đang ngồi trên ghế, vươn ngón tay ra gõ
gõ ly trà, đây chính là Kinh Thành Thủ Phủ Giang Ngọc Lâu, trái lại hắn
đối diện với sắc đẹp trước mắt hoàn toàn không để ý, chỉ mở miệng nói:
"Mấy ngày nay Thất Hoàng Tử cực kỳ yên lặng, chắc chắn ngày mai lại có
hàng động gì đó."
Phó Vân Tịch lật sách trong tay, không thèm để ý nói: "Không sao."
Dường như Giang Ngọc Lâu đoán được phản ứng của chàng, nữ nén giận nữa
thở dài nói: "Đứa cháu trai của ngươi thật sự tính cách hoàn toàn khác
xa ngươi, suốt ngày đều nghĩ làm thế nào để vật ngã ngươi. Ngày trước
chuyện ở Giang Đô không phải đã bị hắn đem ra viết văn sao. Chỉ có ngươi là khéo léo, làm cho Hoàng Thượng không vui đối với hắn. Với tính cách
tính toán chi li của Thất Hoàng Tử, e là mấy ngày nay đã dự tính chuyện
gì đó rồi!"
Phó Vân Tịch nhíu mày: "Ngươi sợ à?"
Giang Ngọc Lâu mỉm cười: "Có Huyền Thanh Vương ở đây. Còn lo lắng gì,
chỉ là không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ đến, hắn cả ngày ngấm ngầm đả kích hay công khai đả kích, ngươi cũng thêm phiền phức."
"Cũng chỉ là hận ta không ủng hộ hắn thôi. Tiểu hài tử diễn trò, đúng là vô sự."
Giang Ngọc Lâu nhún nhún vai: "Được rồi, nhưng mà ngài mai mấy vị triều
thần đi tới chùa Phong Thê gặp mặt Thanh Phong đạo trưởng. Ngươi cũng
nên đi cùng đi." Nghĩ thêm một chút, hắn lại bổ sung: "Đã lâu rồi ngươi
không gặp Thanh Phong đạo trưởng."
Phó Vân Tịch gật đầu đồng ý.
Giang Ngọc Lâu nhìn thấy Phó Vân Tịch chỉ lo xem cuốn sách trong tay, cố tình dời đi sự chú ý của chàng, cắt ngang nói: "Nói đi nói lại, cũng đã qua một năm rồi. Ngươi cũng đã thêm một tuổi, e là Hoàng Thượng sẽ thúc giục ngươi nạp phi rồi đó."
Chàng chưa bao giờ có gút mắt gì với nữ nhân. Từ năm mười tám tuổi, hằng năm Hoàng Thượng đều thúc giục hôn sự của chàng. Nhất Quốc Chi Quân
quan tâm đến đại sự cả đời của thân tử, đây cũng là điều mới nghe lần
đầu. Nhưng mà mỗi lần như vậy thì Phó Vân Tịch đều khéo léo từ chối,
cũng bởi vì như vậy, mà cái danh Phó Vân Tịch bị đoạn tụ mỗi năm càng
lớn.
Cho dù là vậy, nhưng chàng vẫn là người trong mộng của các khuê nữ trong Kinh.
Phó Vân Tịch nghe được lời nói của Giang Ngọc Lâu, sắc mặt không đổi,
dừng lại một lát, giọng nói đầy lạnh lùng: "Có liên quan gì tới ngươi?"
Giang Ngọc Lâu ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Như vậy không hợp tình hợp lý,
chẳng lẻ ngươi định cả đời độc thân? Dứt khoát ngày mai ở chùa Phong Thê cầu xin một tấm thẻ nhân duyên tốt là được rồi."
Lần này thì Phó Vân Tịch đã buôn quyển sách trong tay ra, nhìn thẳng vào Giang Ngọc Lâu, ánh mắt có chứa chút tức giận, miệng phu ra hai chữ:
"Nhàm chán."
Giang Ngọc Lâu xoay người than thở: "Cũng không thể trách ngươi. Bản
thân sinh ra đã quá tốt, sợ là dung chi tục phấn (1) không thể nào lọt
vào mắt của ngươi. Cũng không biết sau này Huyền Thanh Vương phi khuynh
quốc khuynh thành sẽ là ai?..." Hắn rung đùi đắc ý thở dài một tiếng.
Phó Vân Tịch nheo mắt lại, ngón tay thon dài đặt lên cán chuôi của ly
trà, lịch sự tao nhã giống một bức họa, nhưng vẻ mặt như suy nghĩ gì đó.
Ám vệ Mộc Phong canh giữ ngoài phòng nhanh chóng chớp mắt vài cái với
Mộc Nham, vừa nghe thấy hai chữ 'vương phi' thì Mộc Phong không nhịn
được mà vãnh tai lên nghe. Mộc Nham thì yên lặng đứng nhìn hắn, dáng vẻ y như khúc gỗ đứng yên không nhúc nhích, chỉ cảm thấy được ánh mặt trời
hôm nay thực sự rất thoải mái. Bởi vì rất nhanh sẽ tới đêm giao thừa
thôi.
Chỉ là giao thừa ngày mai, ai có thể bảo đảm sẽ có bao nhiêu biến đổi?
Chú thích:
(1) Dung chi tục phấn: Mặt mày bôi son trát phấn tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...