Lúc Hàn Nhạn dẫn theo Cấp Lam trở về buổi tiệc, thì đã nhìn thấy Trang
Hàn Minh có mặt ở đó. Thu Hồng nhìn thấy các nàng thì thở phào nhẹ nhõm. Hàn Nhạn ngồi xuống bên cạnh Đặng Thiền, Đặng Thiền quan tâm hỏi: "Sao
đi lâu vậy? Ta còn lo lắng cho ngươi gặp chuyện không may?"
Sau đó thì nghe thấy Trang Ngữ Sơn ngồi đối diện khẽ cười một tiếng:
"Trong cung này rộng lớn, cảnh sắc cũng khôn giống nhau. Nếu muội muội
đi ngắm cảnh thì về tình có thể tha thứ được."
Lý Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: "Cũng không biết có phải đi vụng trộm với người khác hay không!"
Hàn Nhạn chỉ cười tít mắt mà nói: "Chỉ cần trong lòng có Phật, thì xem ai cũng đều là Phật."
Đầu tiên là Lý Giai Kỳ sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp. Hàn Nhạn nói
như vậy là ám chỉ Lý Giai Kỳ nàng thường xuyên làm loại chuyện này, cho
nên mới xem mọi người đều giống như vậy.
"Tứ muội, sao muội lại có thể nói Lý tiểu thư như vậy?" Trang Ngữ Sơn
nhìn thấy sắc mặt của Lý Giai Kỳ, lặp tức lo lắng hỏi. Đáng tiếc cho dù che giấu đến đâu cũng không che giấu được sự vui mừng khi người khác
gặp nạn trong lời nói.
Đặng Thiền lại đột nhiên mở miệng: "Trang tiểu thư nói gì vậy? Nhìn
chúng tỷ muội chúng ta ở trên bàn coi, Hàn Nhạn cũng đâu có nói là Lý
tiểu thư. Trang tiểu thư như thế nào mà lại cho rằng Hàn Nhạn nói Lý
tiểu thư?"
Trang Ngữ Sơn nghẹn lời, hiểu rõ vừa rồi mình quá nóng vội. Lý Giai Kỳ
lườm nàng một cái, đem cục tức trút lên đầu nàng. Đối phương lại là
thiên kim tiểu thư quyền quý, Trang Ngữ Sơn đành phải yên lặng. Mang
dáng vẻ tươi cười đầy thân mật.
Hàn Nhạn không muốn nói nhiều về việc này, ân oán của nàng và Lý Gia Kỳ
đã kết thúc. Bây giờ không có khả năng thay đổi được gì, Hàn Nhạn chỉ lo lắng chuyện vừa rồi. Mới vừa rồi là do nàng quá kích động, dám đánh
Trương Uy, uy hiếp Thái Tử. Không phải nàng cả gan làm loạn, thực ra
chỉ cần chuyện gì có liên quan tới Trang Hành Minh, lòng của nàng liền
trở nên hổn loạn. Quá quan tâm sẽ trở nên rối rắm, rõ ràng Trang Hàn
Minh là tử nguyệt của nàng.
Hàn Nhạn thở dài, nếu nàng và Thái Tử kết thù với nhau... Tuy là không
biết tương lai Thái Tử tranh giành sẽ trở thành thế cục gì, chỉ cần nói
tới bây giờ, đắc tội Thái Tử cũng không có chuyện gì tốt. Trái lại
Trương Uy không cần phải lo lắng, dù sau thì nàng và mẹ con Chu thị đã
vạch mặt nhau. Đại Chu thị lại là thân thích của họ, tự nhiên cũng sẽ
đối địch với Hàn Nhạn. Chỉ là... còn lại hai người.
Hà Nhạn đưa ánh mắt về phía chỗ quen thuộc ở phía nam, Huyền Thanh Vương và Hách Liên Dục cũng đã trở về và ngồi xuống. Hác Liên Dục, người này
vốn có lá gan lớn, Hàn Nhạn sợ hắn vì chuyện trước kia mà làm ra chuyện
lớn gì. Nhưng mà Hàn Nhạn cũng không đoán được hôm nay sẽ chạm mặt hắn
trong tiệc rượu này, dù sao chuyện gặp Hách Liên Dục cũng chỉ là chuyện
trùng hợp thôi.
Ánh mắt Hàn Nhạn rơi vào nam nhân mặc áo trắng bên cạnh Hách Liên Dục.
Người nọ chỉ cuối đầu nhấp một chút trà, đôi mắt lạnh lùng, không hề
nhìn xem mọi người xung quanh, cũng không có phản ứng gì khác. Yên lặng ngồi một chỗ, vậy mà lại hấp dẫn người khác làm cho họ không nhịn được
mà nhìn thêm vài lần, giống như là một vị tiên nhân không màn chuyện
phàm trần.
Đa số các vị quan trong triều đều có danh lợi trên người, cho nên đa số
đều có nhiễm một chút khí bẩn. Hàn Nhạn cũng từng thích Vệ Như Phong, là bởi vì hắn ta so với các vị quan khác trên người có vài phần ngay
thẳng. Nhưng mà có ngay thẳng hay không, cuối cùng cũng không biết được. Trên người Huyền Thanh Vương không hề có chính khí hay khí bẩn, căn
bản hắn ta không có nhân khí. Trong lòng Hàn Nhạn thầm nghĩ, người này
quả thực giống với thần tiên, đầy kiêu ngạo, mọi sự vạn vật đều không
thể lọt vài tầm mắt của hắn. Rất khó tưởng tượng được một người đầy
thanh cao và tao nhã như vậy lại là một trọng thần của triều đình.
Tay người nọ khẽ động, buông tác trà đang cầm trong tay ra. Hàn Nhạn vội vàng cuối đầu, sợ bị đối phương phát hiện hành vi của chính mình.
Nàng nhìn ánh mắt của Huyền Thanh Vương, ảm đạm, giống như có thể nhìn
thấu người khác. Trực giác này là Huyền Thanh Vương cho nàng, chỉ sợ
người này còn khó giải quyết hơn so với Thái Tử.
Sau một hồi, đột nhiên nghe thấy mộ tiếng nói to đầy đáng yêu vang lớn trong đại sảnh: "Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng."
Hàn Nhạn vừa nghe thấy thì nhìn ngay, ở đại sảnh có một cô nương mười
bốn mười lăm tuổi. Đầu đội kim mão khảm đầy châu báo, mặc một chiếc áo
màu tím lựu, váy dài màu kim, thêm một chiếc áo choàng ngắn thêu chỉ
vàng. Bên hông quấn thêm một chiếc đai lưng đơn giản màu hồng ngọc. Mắt
đẹp như nước sơn, lông mày như mực vẽ, cười nói ríu rít. Vừa xinh đẹp
lại thêm một chút tao nhã và cao quý.
Hàn Nhạn cảm thấy cô nương này có chút quen mắt, không lâu sao thì hiểu
ra. Đây chính là công chúa Vân Nghê mà nàng đã từng gặp có một lần.
Không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Dường như Hoàng Thượng cũng không đón được công chúa Vân Nghê sẽ xuất
hiện ở đây, nhưng mà đây là nữ nhi mà ông sủng ái nhất. Cho nên ông cũng muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.
Công chúa Vân Nghê nghiêng đầu cười: "Hôm nay là dạ yến trong cung. Nhi
thần học được một điệu nhảy, muốn nhảy cho Phụ Hoàng xem. Xin trời phù
hộ, giang sơn Đại Tôn vĩnh viễn phồn thịnh."
Mọi người ồ lên. Đơn giản là nữ nhân không được lộ mặt, công chúa Vân
Nghê là người trong hoàng thất, thân phận cao quý vạn phần. Lại dám
trước mặt thần tử mà nhảy múa, đây cũng chính là hạ thấp thân phận của
mình, nếu so với các nữ tử trong kỷ viện thì có khác gì nhau. Sắc mặt
Hoàng Thượng liền trầm xuống, đúng là công chúa Vân Nghê nói không sai,
múa vì giang sơn Đại Tông thì ông không thể phản bác. Nếu như đồng ý,
thì thể diện của Hoàng Thất sẽ để vào đâu?
Hàn Nhạn nhìn công chúa Vân Nghê, trong lòng có chút khâm phục. Vị công
chúa này có gan thật lớn, dám không để ý tới sắc mặt của Hoàng Thượng mà làm việc. Nhưng mà, như vậy lại khiến cho người khác hâm mộ.
Rõ ràng là Hoàng Thượng tức giận, mọi người trong buổi tiệc đều im lặng. Không ai dám nhổ răng cọp, tất cả đều hy vọng lửa giận của Hoàng Thượng không gián xuống đầu mình.
Đúng lúc này, một giọng nam đầy sáng sủa vang lên: "Phụ Hoàng. Nhi thần cho rằng hoàng muội nói không sai."
Ngoại trừ Hoàng Hậu, Hoàng Thượng và các phi tần đang ngồi cùng một chỗ, thì Trần Quý Phi dang cầm tách trà lập tức cứng đờ. Trên gương mặt xuất hiện vẻ khẩn trương thật nhỏ.
Hàn Nhạn nhìn qua, chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi đầy tuấn mỹ. Ăn mặc
hoàng toàn ngược lại với Hoàng Thất, Hàn Nhạn suy đoán người này là vị
Hoàng Tử nào đó. Chỉ thấy Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vị nam tử này, sắc mặt không nhìn ra được là đang giận dữ hay đang vui mừng, nói: "Lão
Thất, con có suy nghĩ gì?"
Hàn Nhạn sửng sốt, lão Thất. Thất Hoàng Tử?
Thất Hoàng Tử cúi người hành lễ với Hoàng Thượng, sau đó mới nói: "Nhi
thần cho rằng lần này Thành Tướng Quân đại thắng, làm cho thiên hạ vui
mừng. Hoàng muội có ý này là chuyện tốt, thay vì một người vui không
bằng trăm người cùng vui. Sớm nghe nói nữ nhân Đại Tông ta tài mạo song
toàn, các vị thiên kim đại thần lại càng hơn. Không bằng hôm nay để cho
các vị tiểu thư ngồi đây biểu diễn một vài tiết mục, để cho Phụ Hoàng
không cảm thấy nhàm chán. Còn có thể nhìn xem tài năng của nhà nào là
tuyệt nhất."
Hàn Nhạn cả kinh, trong nhất thời có chút phức tạp nhìn vị Thất hoàng tử này. Chỉ nói một vài câu thì từ việc công chúa Vân Nghê hạ thấp thân
phân để biểu diễn thành các vị tiểu thư biểu diễn. Tiến cử các vị thiên
kim của đại thần vào, sẽ không ai dám nói con gái nhà mình hạ thấp thân
phận. Mà lời nói vừa rồi, cũng lấy lòng các vị tiểu thư, cũng lấy lòng
công chúa Vân Nghê. Cũng không đắc tội bên nào, cũng không có phản bác ý của Hoàng Thượng. Đúng là người khéo đưa đẩy!
Mà người giỏi đưa đẩy này, lại là người đối lập với nàng. Nàng thể có cơ hội hòa nhau một ván với người này được hay không?
Hàn Nhạn nghĩ như vậy, nhìn thấy Hoàng Hậu cố gắng gượng cười. Hoàng
Thượng vừa lòng nói: "Nói nghe cũng có lý. Vân Nghê, Trẫm chuẩn tấu cho
con múa. Cái vị thiên kim của chúng ái khanh cũng cần phải biểu lộ tài
hoa, để cho Trẫm mở rộng tầm mắt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...