Sở dĩ Trang Ngữ Sơn hành động như vậy, là vì thái độ vừa rồi của Thái
Hậu. Các vị phu nhân đang ngồi gần đó cũng chú ý tới các nàng. Tuy mỗi
người nói một chuyện, nhưng ánh mắt của họ vẫn liếc về phía các nàng.
Tiếng nói của Trang Ngữ Sơn không nhỏ, nên thu hút phần lớn ánh mắt của
các vị phu nhân.
Hàn Nhạn nhíu mày, Trang Ngữ Sơn lại muốn đến tìm phiền phức.
Trang Ngữ Sơn không để ý đến thái độ của Hàn Nhạn, thản nhiên đi tới nắm lấy tay của nàng, ra vẻ thân thiết: "Nhạn nhi muội muội, thường ngày ở
trong phủ muội đều không thích ra ngoài, cả ngày cứ ở trong phòng thêu
hoa viết chữ. Ta cũng chỉ có thể gặp được mặt muội có vài lần. Bây giờ
chúng ta cùng nhau dự tiệc, nên nói chuyện nhiều một chút mới được."
Đặng Thiền đánh giá vị tỷ tỷ mới vào phủ của Hàn Nhạn, nghe được lời nói của nàng ta, trong lòng liền tức giận. Nói gì vậy? Thường ngày chỉ thấy Hàn Nhạn có vài lần, chẳng khác gì ám chỉ Hàn Nhạn là com người kiêu
căng sao? Trước mặt các vị phu nhân, tiểu thư, lại nói xấu Hàn Nhạn khó
sống chung, còn ngược đãi tỷ tỷ trong nhà!
Quả nhiên, vài vị phu nhân bên cạnh liền nhìn Hàn Nhạn với ánh mắt khác.
Hàn Nhạn bình tĩnh, không vội nói gì, chỉ thở dài trong lòng. Sự đời là
vậy, mọi người đều chỉ nghe toàn những tin đồn, nhưng không chịu tin
tưởng vào đôi mắt của mình. Trang Ngữ Sơn là con của thiếp, nhưng lại
còn không biết cư xử, mất đi dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, lòng dạ
hẹp hòi, thậm chí còn rất độc ác... Mấy vị phu nhân này thì quá rãnh rồi không có gì làm, khi nghe thấy chuyện nhà của người khác, thì hận không thể đào sâu thêm nữa, để cho bọn họ có nhiều đề tài mà ngồi nói chuyện
với nhau.
Đặng Thiền cuống lên, đang muốn mở miệng nói hộ cho Hàn Nhạn, thì thấy
Hàn Nhạn khẽ kéo tay áo của nàng. Đặng Thiền hơi ngẩn ra, Hàn Nhạn đã
ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đầy đắc ý của Trang Ngữ Sơn, mỉm cười nói:
"Tại sao Ngữ Sơn tỷ tỷ lại nói như vậy? Từ khi mẫu thân của Nhạn nhi qua đời, thân thể Nhạn nhi liền đổ bệnh. Nhạn nhi không muốn lây bệnh cho
người ngoài cho nên mới phải ở cả ngày trong phòng. Hơn nữa, suốt mấy
ngày nay Nhạn nhi đều luôn trông mong Ngữ Sơn tỷ tỷ đến chơi với Nhạn
nhi, nhưng đều vô vọng. Có thể do Ngữ Sơn tỷ tỷ vừa mới vào phủ phải làm việc bận rộn, cho nên không thể để ý đến Nhạn nhi."
Trang Ngữ Sơn sửng sốt, nhất thời cả gương mặt đều đỏ ửng.
Lời nói của Hàn Nhạn rất rõ ràng, không phải vì nàng trốn trong phòng
không muốn ra gặp người khác, mà là nàng ốm đến mức phải nằm ở trên
giường, hơn nữa nàng cũng không muốn mình lây bệnh cho người khác. Điều
này cho thấy nàng là con người có tâm địa thật lương thiện. Còn tỷ tỷ
của nàng, các vị phu nhân đều dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn Trang
Ngữ Sơn. Con gái của chính thê, còn là muội muội của mình sinh bệnh, vậy mà thân làm tỷ tỷ cũng không chịu đi thăm. Thật sự là không hiểu cấp
bậc lễ nghĩa.
Đặng Thiền thở phào nhẹ nhõm, Trang Ngữ Sơn vẫn còn muốn biện hộ cho mình, "Ta không có... Bệnh của muội sớm đã khỏi rồi."
Hàn Nhạn cúi thấp đầu xuống, che giấu cảm xúc thật của chính mình, làm
như rất khó xử nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ, chuyện Nhạn nhi sinh bệnh cả Trang
phủ đều biết mà. Mẫu thân vừa mới qua đời, trong lòng muội rất khó chịu, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau khổ."
Các phu nhân đang ngồi bên cạnh, ai cũng là mẫu thân cả. Tất cả đều biết Hàn Nhạn vừa mới mất mẫu thân. Ho thấy mi mắt của nàng sụp xuống, khuôn mặt ngây thơ đượm buồn khổ. Khiến cho tất cả không khỏi sinh chút lòng
thương xót. Nghĩ thầm, đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có hiếu. Còn khi nhìn qua Trang Ngữ Sơn thì cảm thấy chán ghét. Chỉ là con của
thiếp, vậy mà còn dám lớn tiếng lộng hành!
Chu thị nhìn thấy Trang Ngữ Sơn đối phó không được, vội vàng bảo Trang
Ngữ Sơn đi đến bên cạnh bà. Hàn Nhạn cũng vui vẻ khi không nhìn thấy
gương mặt của Trang Ngữ Sơn, trong lòng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Sau khi Trang Ngữ Sơn đi khỏi, Đặng Thiền nói nhỏ bên tai của Hàn Nhạn:
"Ta thấy tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, rõ ràng muốn
đến gây sự với ngươi."
Hàn Nhạn nhún vai: "Chỉ là tôm tép mà thôi, không cần tranh chấp với loại người như nàng ta."
Đặng Thiền hé miệng cười, "Mấy ngày không gặp, mồm mép của ngươi ngày càng lợi hại. Không biết được ai dạy đây."
Hàn Nhạn cười mà không nói, giương mắt lên thì nhìn thấy một tổng quản
ma ma đi vào, đi phía sau còn có vài cung nữ. Bà dịu dàng mỉm cười nói
với mọi người đang ngồi: "Các vị phu nhân, hoàng hậu nương nương đang
chờ ở Mai Viên. Thỉnh Thái Hận nương nương và các vị phu nhân cùng đi
thưởng mai."
Yến tiệc bắt đầu vào buổi tối, bây giờ vẫn còn là ban ngày, cho nên
Hoàng Hậu mời các vị phu nhân và tiểu thư đi thưởng mai để giết thời
gian. Bây giờ là mùa đông, đạp tuyết tìm mai cũng là chuyện rất hợp lý.
Hàn Nhạn kéo tay Đặng Thiền đi phía sau các vị phu nhân. Mặc dù không
quen biết các vị phu nhân này, nhưng mà cười nói vài câu, sau đó cũng
thành quen.
Cái gọi là yến tiệc, thực ra là buổi kết giao với các phu nhân, tất cả
đều có mục đích. Có nhà thì sắp gả con gái, có nhà thì con trai sắp
thành thân, nói chuyện rồi hỏi thăm gia thế, sau đó có thể kết thành
nhân duyên.
Nam nhân thì bàn chính sự trên bàn rượu, còn nữ nhân thì bàn chuyện nhà ở đây. Mà hôn nhân, chính là chính sự lớn nhất của nữ nhân.
Hàn Nhạn suy nghĩ lung tung về mấy thứ này, liếc nhìn qua mẫu tử Chu
thị.Thấy Trang Ngữ Sơn đang vây quanh nói chuyện với một cô gái, trên
mặt ra vẻ nịnh nọt. Mà cô gái kia quần áo thượng hạng, giữa hai hàng
lông mày hiện lên vẻ kiêu căng, xem ra là người có địa vị và gia thế.
Trang Ngữ Sơn cảm nhận được ánh mắt của Hàn Nhạn, quay đầu lại nhìn,
trên môi còn hiện lên một nụ cười đầy khiêu khích. Hàn Nhạn ngẩn người,
lắc đầu không để ý đến nàng ta. Trong lòng chỉ cảm thấy Trang Ngữ Sơn
thật sự là một kẻ ngu ngốc, nịnh bợ một tiểu thư có gia thế danh giá thì có gì mà đắc ý.
Nhưng mà chiêu nịnh nọt này, hẳn là do mẫu thân của nàng ta truyền lại.
Hàn Nhạn nhìn các vị phu nhân đang cười nói thân thiện với Chu thị,
khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Quả đúng là người khôn khéo, nhanh như vậy đã có thể giải trừ hết mọi
khúc mắt với các vị phu nhân, thậm chí họ còn bắt đầu tiếp nhận bà ta.
Hàn Nhạn suy nghĩ, chuyện này dường như không tốt lắm, nàng nên nghĩ
biện pháp gì để ngăn cản đây?
Đặng Thiền nhìn thấy Hàn Nhạn ngẩn người, đẩy đẩy bả vai của nàng: "Sao
mà ngây ngốc ra vậy, mau đi xem hoa mai này. Oa thật là đẹp!"
Lúc này Hàn Nhạn mới tỉnh táo lại, nhìn theo ánh mắt của Đặng Thiền. Một rừng hoa mai hiện ra, hương thơm ngào ngạt. Hàn Nhạn hít một hơi, cảm
thấy thể xác lẫn tinh thần như say nồng trong hương mai.
Đây là hoa viên của hoàng gia, rộng hơn mười dặm. Tất cả đều trồng toàn
hoa mai, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa mai rơi xuống đất, không
biết là tuyết hay là mai, nhìn tựa như tiên cảnh. Nơi này thật xa hoa.
Các vị phu nhân cũng bị cảnh đẹp này hấp dẫn. Hoàng Hậu đang ngồi cạnh
một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt đầy điểm tâm tinh xảo. Ở nơi này mà
thưởng mai và trò chyện, quả thật là rất tuyệt vời.
Hàn Nhạn đi theo Đặng Thiền ngồi cạnh Đặng phu nhân. Đặng phu nhân là
một người rất dịu dàng, hiền hòa, rất thương yêu Hàn Nhạn. Cấp Lam, Thu
Hồng và các nha hoàn khác thì đứng một bên hầu hạ. Trang Ngữ Sơn thì
ngồi cạnh cô gái đi chung vừa rồi, ánh mắt vô tình hướng về nàng, không
cần nói cũng biết là đang nói chuyện thị phi.
Chuyện tình như vậy thật không có biện pháp nào ngăn cản. Lòng dạ Trang
Ngữ Sơn đã không trong sáng, huống chi lại bị Hàn Nhạn làm cho thiệt
thòi, bây giờ thì trừng mắt cảnh cáo nàng, ý muốn đòi lại mối hận vừa
rồi.
Nói một hồi, Trang Ngữ Sơn đột ngột đứng dậy, đi tới cạnh nàng nói:
"Nhạn nhi muội muội, tỷ muốn đi đến Tịnh phòng, muội dẫn đường cho tỷ
nha."
Lập tức Hàn Nhạn có trực giác là Trang Ngữ Sơn đang có âm mưu gì đó,
theo bản năng nàng mở miệng cự tuyệt: "Hay là để cho cung nữ dẫn đường
đi. Muội cũng không biết đường."
Trang Ngữ Sơn nhất quyết không buông tha, cẩn thận nhìn nàng nói: "Tỷ... Tỷ rất sợ, chúng ta là tỷ muội mà. Chẳng lẽ Nhạn nhi muội muội ghét bỏ
tỷ chứ?"
Nói đến nước này, nếu nàng vẫn tiếp tục cự tuyệt thì chứng tỏ nàng không coi Trang Ngữ Sơn ra gì. Các phu nhân bên cạnh đều đang nhìn nàng, nàng còn có thể làm gì đây?
Đặng Thiền cũng mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không thích hợp, đứng dậy nói: "Để ta đi cùng với hai người."
Hàn Nhạn lắc đầu nói: "Không cần, ta đi cùng với Ngữ Sơn tỷ tỷ là được rồi. Rất nhanh sẽ quay lại thôi."
Đặng Thiền không có liên can gì tới chuyện này, nàng không muốn lôi kéo
nàng ấy vào cuộc. Hàn Nhạn suy nghĩ, dù sao cũng là ở trong cung, Trang
Ngữ Sơn cũng không dám cả gan làm bậy gì. Nàng đề phòng nhìn lướt qua vị tiểu thư đã đi cùng với Trang Ngữ Sơn, rốt cuộc thân phận của nàng ta
là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...