Tất cả mọi người trong đại sảnh đều khiếp sợ, không ai đoán được là Hạnh Nhi sẽ tự sát. Từ đầu tới giờ Hàn Nhạn chỉ giữ thái độ xem họ diễn trò, nhưng giờ phút này nàng mới thực sự nổi giận. Nhìn thấy máu của Hạnh Nhi chảy dài trên mặt đất, Mị di nương bắt đầu run rẩy. Chỉ có một mình Chu thị là vẫn giữ thái độ bình tĩnh, bộ dạng dường như không cam lòng.
Trang Cầm đi tới bên cạnh mẫu thân của mình, vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên ngã khụy xuống đất. Lúc này, cả đại sảnh lại càng thêm rối loạn, Trần ma ma vội vàng nói: "Lão gia, đừng để tiểu thư nhìn thấy máu. Như vậy sẽ làm tiểu thư rất hoảng sợ."
Lúc này Trang Sĩ Dương mới nhớ tới hai đứa con gái của mình, vội vàng phất tay bảo các nàng trở về phòng.
Trước khi Hàn Nhạn rời đi, quay đầu nhìn Vãn di nương, thấy bà vẻ mặt đầy đau khổ, cả người nhếch nhác. Không khỏi cảm thấy đồng tình.
Trần ma ma dẫn Hàn Nhạn về, sau đó bảo nhà bếp làm cho Nhàn Nhạn một bát nước gừng. Rồi bảo những người không liên quan đều lui ra ngoài, cuối cùng Trần ma ma đến chốt cửa thật kỹ.
Hàn Nhạn bối rối vô cùng, nàng cảm thấy sự việc xảy ra hôm nay hình như không được hợp lý cho lắm. Chu thị thì biết rõ kế hoạch của Mị di nương, Trang Ngữ Sơn thì làm bộ trúng độc, đến cả đại phu chắc cũng đã mua chuộc luôn rồi. Nhưng thật không ngờ Mị di nương lại chuẩn bị thêm một chiêu hiểm đẳng sau, không biết từ đâu lấy ra cây trâm giá họa cho Vãn di nương, hại Hạnh Nhi vì bảo vệ chủ tử mà tự vẫn.
Nghĩ đến Hạnh Nhi, Hàn Nhạn chợt nghĩ đến Thu Hồng và Cấp Lam. Kiếp trước họ cũng bị Trang Ngữ Sơn hại chết, nàng nắm chặt hai tay, cả người run rẩy.
Thu Hồng nhìn thấy Hàn Nhạn từ nãy đến giờ không nói gi, chỉ ngồi đó mà ngẩn người, liền có chút lo lắng. Bây giờ còn nhìn thấy nàng sợ hãi đến vậy, Thu Hồng vội vàng đi tới nắm lấy đôi tay của Hàn Nhạn, "Tiểu thư thấy không thoải mái hay sao?"
Lúc này Hàn Nhạn mới bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, ngước mắt nhìn thấy Thu Hồng mà tựa như đã xa cách cả một kiếp.
Trần ma ma đi tới phòng bếp kiểm tra, sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, bà càng phải cẩn thận hơn nhiều. Tuyệt đối không thể để kẻ khác hãm hại tiểu thư. Cấp Lam đang bỏ than vào lò sưởi, nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Nhạn, cũng vội vàng đi tới an ủi: "Tiểu thư nhất định là bị dọa sợ khi thấy chuyện vừa rồi. Tiểu thư, người đừng sợ, chúng nô tỳ đều ở đây."
Hàn Nhạn bị hai người họ vây quanh an ủi, tâm trạng cũng dần ổn trở lại. Sau đó nàng nói: "Lát nữa hai em ra ngoài đi hỏi thăm tình hình bên kia một chút, xem coi rốt cuộc chuyện đó được xử lý sao rồi?"
Cấp Lam gật đầu: "Nô tỳ sẽ đi."
Hàn Nhạn ngã người về sau, thở dài nói: "Thật đáng tiếc cho Hạnh Nhi. Nàng ấy thật gan dạ."
Cấp Lam và Thu Hồng nhìn nhau, sau đó đồng thời khuyên nhủ: "Tiểu thư đừng quá đau buồn, mỗi người đều có số cả. Có lẽ sau khi Hạnh Nhi đến Diêm Vương phủ. Kiếp sau sẽ được đầu thai vào gia đình phú quý."
Hàn Nhạn nghe xong chỉ biết cười khổ. Kiếp sau ư? Chính nàng là người được trùng sinh, cho nên chính nàng cũng hiểu được sinh mạng quý giá đến cỡ nào. Nàng không thể trông chờ vào kiếp sau. Hàn Nhạn thầm thề, nhất định nàng phải đem tất cả những gì mà kiếp trước nàng chịu trả lại cho bọn họ.
Sắc mặt của Hàn Nhạn dịu lại, khẽ nói: "Nếu như ngày hôm nay mục tiêu là ta."
"Tiểu thư đừng nói như vậy." Thu Hồng hoảng sợ, lòng hơi bối rối: "Nô tỳ tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Xin tiểu thư đừng lo lắng."
Hàn Nhạn lắc đầu: "Nếu như mục tiêu hôm nay là ta. Mọi người tuyệt đối phải tin tưởng ta sẽ có thực lực bảo vệ chính mình, tuyệt đối không được hành động giống như Hạnh Nhi. Nếu như chỉ vì muốn bảo vệ chủ tử mà dùng tính mạng của mình để đánh đổi, thì ta kiếp này sẽ hối hận cả đời."
Cấp Lam sốt ruột nói: "Bậy bậy bậy. Tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì. Chúng nô tỳ sẽ ở cùng với tiểu thư, phu nhân cũng đã từng nói. Sau này nô tỳ còn phải đi theo tiểu thư lập gia đình nữa."
Hàn Nhạn "xì" một tiếng, nở nụ cười, liếc xéo các nàng: "Đúng là không biết xấu hổ, cô nương còn chưa lấy chồng mà đã nói hai chữ gia đình. Không sợ người khác chê cười à?"
Thu Hồng thấy sắc mặt của Hàn Nhạn không còn căng thẳng nữa, lúc này mới thở phào. Không biết vì sao vừa rồi khi nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư, trong lòng nàng liền cảm thấy bất an, tựa như chủ tử đã thật sự tan biến.
Còn bên này, Trần ma ma đã đi nghe ngóng tin tức trước khi Hàn Nhạn bảo Cấp Lam đi dò la. Trang Sĩ Dương đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người của Hạnh Nhi. Vãn thị vì quản giáo người hầu không nghiêm, phải cùng với Trang Cầm đi đến Phật đường niệm kinh cầu phúc trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Còn về tên đầu bếp kia, sau khi điều tra ra thì biết được hắn là người Mị di nương cho vào phủ. Trang Sĩ Dương rất tức giận, liền giam cầm Mị di nương. Chỉ có mẫu tử Chu thị là hưởng lợi, vì do Trang Ngữ Sơn bị bệnh, cho nên nàng ta ngày ngày được ăn uống toàn là sơn hào hải vị. Dược liệu quý giá không ngừng đưa tới Củng Đồng Uyển. Còn Hàn Nhạn thì bị phớt lờ xem nhẹ, nhưng nàng cũng không thèm để ý tới.
Sắc mặt của Trần ma ma vẫn đầy căm hận: "Ai mà không biết con bé đó giả bệnh. Thật là khốn khiếp. Tốt xấu gì tiểu thư cũng là con của chính thất."
Hàn Nhạn nghe thấy chỉ cười cười: "Chuyện của Hạnh Nhi sao rồi?"
Hạnh Nhi dù gì cũng không phải là nô tỳ trong phủ, mẫu thân của Hạnh Nhi thì làm việc may vá buôn bán ở thôn trang. Chu thị chỉ kêu gã sai vặt đem xác Hạnh Nhi ném ngoài bãi tha ma. Hàn Nhạn nghe thế liền bảo người đi tìm một cỗ quan tài mai táng, nhưng không lập mộ. Sau đó bảo người đưa tiền cho mẫu thân của Hạnh Nhi, bảo là của Hạnh Nhi gửi về.
Trần ma ma nói với Hàn Nhạn: "Tiểu thư thật mềm lòng. Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn, nếu lão gia mà biết được..." (SunnePham - )
"Ma ma" Hàn Nhạn nhìn bà nói: "Ta làm vậy không phải vì Hạnh Nhi mà là vì Vãn di nương." Thật ra là chính nàng nợ Vãn di nương.
Nếu không phải tại nàng xúi giục Mị di nương, thì bà ta sẽ không đi hạ độc. Chu thị cũng sẽ không tương kế tựu kế, vô tình hại Hạnh Nhi phải chết thảm. Trong lòng Hàn Nhạn đầy buồn phiền. Kiếp này, nàng một lòng muốn bảo vệ người của mình, nhưng mà lại gián tiếp hại một người vô tội phải chết.
Trần ma ma chỉ biết thở dài, nghĩ xong rồi nói: "Nhị phu nhân cũng là người chịu khổ, tất cả đều tại Chu thị kia." Bà nói xong, thì bắt đầu tức giận, "Chẳng qua chỉ là một người thiếp. Vậy mà cũng dám giả bệnh không thèm đến gặp tiểu thư. Còn làm ra vẻ ta đây, thật đáng chết."
Hàn Nhạn cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Yên tâm đi. Nếu bà ta muốn lạnh nhạt với ta, thì cứ kệ họ. Ta đoán chẳng bao lâu họ còn phải chạy đến lấy lòng của ta nữa."
Trần ma ma ngạc nhiên, mở to mắt, khó hiểu nhìn Hàn Nhạn. Còn nàng thì thản nhiên ngồi đọc sách.
Lúc này Vãn di nương đang ở Phật đường, Mị di nương thì bị cấm túc. Ba ngày sau là đến buổi dạ yến ở trong cung. Như vậy chỉ có mỗi Chu thị đi được.
Tuy cái chết của Hạnh Nhi là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà tới cùng vẫn là do Chu thị. Xem ra lần này Mị di nương thua rồi, dã tâm của Chu thị quá lớn. Làm sao mà bà ta lại có thể buông tha cho một buổi yến tiệc có thể để bà ta có danh tiếng được chứ?
Còn Trang Hàn Nhạn nàng đây là con gái của chính thê, dĩ nhiên sẽ quen biết nhiều người hơn Trang Ngữ Sơn. Chu thị sẽ vì dạ yến này mà tới lấy lòng nàng. Hy vọng có thể moi chút tin tức nào đó từ miệng nàng. Những vị quý phu nhân kia như thế nào, chủ đề họ thường nói là gì, phải biểu hiện khéo léo ra sao, cử chỉ phải thế nào cho hợp lễ nghĩa. Bọn họ đều muốn biết tất cả.
Nhưng mà, họ làm sao có thể biết được, rốt cuộc nàng có chiều ý của họ hay không?
Chu thị luôn muốn được vang danh vọng tiếng. Chỉ e khi đó bà ta chỉ có thể làm trò cười cho cả thiên hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...