Trên điện Kim Loan, một bóng dáng màu vàng ngồi trên cao ngay tại giữa điện, văn võ bá quan đứng hai bên đều cúi đầu. Hôm nay tâm trạng của Hiền Tông Đế rất tốt, chắc là do biên cương truyền về tin đại thắng ở Tây Bắc.
"Trẫm nghe nói biên cương đại thắng. Trẫm đây rất vui mừng, muốn dành chút thời gian mở một yến tiệc trong cung, các vị ái khanh nghĩ như thế nào?"
Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp trả. Đã lâu rồi không thấy Hoàng Thượng vui vẻ như vậy, chiến sự ở Tây Bắc đã bắt đầu từ thời của Tiên Hoàng kéo dài đến nay, chuyện này đã là tâm bệnh của Hoàng Thượng. Lần này ngoại tộc Thát Lỗ bị thảm bại, dĩ nhiên là nên chúc mừng.
"Vân Tịch." Hoàng Đế nhìn trong đám quân thần, "Tướng quân lần này là do khanh đề bạc, luận về ban thưởng, khanh cũng có phần."
Thanh niên đứng bên phải Tể tướng mặc quần áo màu đỏ, trên áo thêu một con mãng xà màu trắng, giày màu có vàng nhạt kèm theo trang trí bằng men sứ, bên hông đeo một chiếc ngọc bội màu trắng. Gương mặt tuấn tú không hề có biểu tình gì, con ngươi đen như mực và cũng lạnh nhạt như nước, cả người thoát ra ba phần khí khái làm người khác lạnh thấu xương. Trời sinh đã là một người đầy quý phái và tao nhã.
Nam tử đó cúi đầu: "Vi thần không dám nhận."
Giọng điệu không hề có chút sợ hãi nào, tư thế rất kiêu căng, đối mặt với hoàng thượng mà cũng có thể bình tĩnh: "Dám từ chối Trẫm. Trẫm vẫn đang tính toán sẽ ban thưởng gì cho khanh, hình như khanh vẫn chưa có phi tử, hay là trẫm ban cho khanh một mỹ nữ. Khanh thấy thế nào?"
Thanh niên kia lại chấp tay, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Vi thần vẫn chưa có ý định thành thân."
Hoàng thượng đột nhiên cười to, dường như rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ đầy kinh ngạc của chàng thanh niên đó. Các thần tử khác đang ở trên điện Kim Loan thì mỗi người lại có một sắc mặt khác nhau.
Vệ Vương Vệ Tĩnh nhíu mày, Trang Sĩ Dương nhìn thấy nhất thời trong lòng cũng không vui của. Lúc ánh mắt của hai người giao nhau, cả hai đều bình tĩnh cuối đầu.
Huyền Thanh Vương Phó Vân Tịch và Đương Kim Hoàng Thượng là huynh đệ cùng mẹ, quan hệ của hai người vô cùng tốt. Đều nghe nói trước giờ đế vương vô tình, nhưng mà những điều này hoàn toàn không hề xảy ra giữa hai huynh đệ này.
Phó Vân Tịch năm nay hai mươi tuổi, là một người tuổi trẻ tài cao. Năm kia Thát Lỗ đem quân tấn công vào Trung Nguyên, khi đó Huyền Thanh Vương chỉ mới mười bốn tuổi đã chủ động xin đi giết giặc. Không để ý đến việc phản đối của Hoàng Thượng, trước mặt văn võ bá quan hạ quân lệnh, chiến đấu xa trường. Một trận chiến đã thành danh.
Đẩy lui được thái tử Tây Bắc, toàn quân gần như bị diệt hết toàn bộ. Thành tướng quân lúc đó cũng có tham gia, ngài ấy giữ chức phó tướng. Cũng vào lúc đó, hai người đã thiết lập giao tình với nhau.
Phó Vân Tịch trở thành nhân vật nóng bỏng, không một lời chỉ trích về quyền thế và chiến công. Trở thành người trong lòng của các cô gái ở kinh thành. Phó Vân Tịch là một người tuấn tú, văn võ song toàn, tương lai hiển hách, không cần nói cũng có rất nhiều người muốn lui tới. Đáng tiếc người này lại không ham nữ sắc, tính cách lạnh lùng, quanh năm bên cạnh không hề có một người phụ nữ nào. Trên phố có người đồn Phó Vân Tịch bị đoạn tụ.
Vệ Như Phong và Huyền Thanh Vương luôn đối đầu nhau, một là vì xuất thân của hai người, hai là vì Thành tướng quân. Cô cô của Thành tướng quân gả cho Vệ Vương không lâu sau thì khó sinh mà chết. Từ đó về sau hai nhà liền trở mặt nhau. Chuyện trong kinh thành bị đồn thổi rồi bị bẻ cong, tuy là không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà hai gia đình từ thông gia biến thành cừu gia, chắc chắn trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Quan hệ của Thành tướng quân và Phó Vân Tịch vừa là thầy vừa là bạn. Phó Vân Tịch đứng chung chiến tuyến với Thành tướng quân, dĩ nhiên cũng đối đầu với Vệ Vương. Hôm nay Hoàng Thượng khích lệ Thành tướng quân, khen ngợi Phó Vân Tịch, đương nhiên sẽ khiến Vệ Vương không thích. Trang Sĩ Dương thì cùng một phe với Vệ Vương dĩ nhiên cũng không hề thích điều này.
Hoàng Thượng tuy vui vẻ mỉm cười nhưng lại đem sắc mặt của mọi người thu vào trong mắt hết. Nói thêm vài câu thì công công bên cạnh khom người tuyên bố: "Bãi triều."
"Vương gia, xin chúc mừng." Trang Sĩ Dương lên tiếng chúc mừng Phó Vân Tịch.
Phó Vân Tịch liếc nhìn ông, rồi thản nhiên nói: "Là do Đại Tông phúc khí tốt. Tất cả mọi người đều vui mừng." Sau đó xoay người bỏ đi.
Trang Sĩ Dương giống như đạp trúng cây đinh, vừa thẹn vừa giận, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng đang đi xa của Phó Vân Tịch. Sau đó nhỏ giọng nói: "Chỉ là tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh. Thật là cuồng vọng! Tự cho mình là trời à!"
Vệ Vương đi tới, vỗ vai Trang Sĩ Dương cười nói: "Vương gia lập công lớn. Hoàng Thượng dĩ nhiên là ban thưởng rồi."
Trang Sĩ Dương vội vàng quay đầu, vuốt đuôi ngựa nói: "Luận về công trạng, làm sao so được với đại nhân. Nguyên lão hai triều, Huyền Thanh Vương cũng phải nhìn sắc mặt của ngài. Những thứ được ban thưởng, e rằng đều không được đại nhân xem vào mắt."
Vệ Vương cười to, cũng không hề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của Phó Vân Tịch.
Tại Củng Đồng Uyển (1), ở trên giường nhỏ có một nữ nhân đang ngồi, nữ nhân này mặc bộ quần áo màu xanh bạc, phía dưới mặc một chiếc váy màu hồng. Đầu thì bới kiểu tóc Lưu Vân Kế (2), cài thêm một cây trâm vàng hình hoa mẫu đơn, gương mặt được trang điểm như hoa sen. Trông rất xinh đẹp, tú lệ.
Trang Ngữ Sơn nhào vào lòng của Chu thị, oán hận nói: "Mẫu thân, con tiện nhân kia khi dễ chúng ta. Hôm nay bày ra cách khác vũ nhục con, nó coi con còn không bằng đứa con được thiếp không được sủng ái."
Chu thị nhìn đứa con gái xinh đẹp đang đầy ủy khuất. Gương mặt liền hiện lên một tia đau lòng, vội vuốt ve đầu của nàng, trầm giọng nói: "Là mẫu thân sơ xuất, cứ tưởng là Vương thị và Hàn Nhạn đều giống như nhau, đều là một lũ vô dụng. Không ngờ nó lại là một đứa thông minh." Bà cười lạnh một tiếng, đôi mắt hiện lên tia ác độc: "Ngữ Nhi đừng sợ, Vương thị chúng ta đã loại trừ được. Còn Hàn Nhạn chỉ là một đứa bé, làm sao lại đấu không lại. Tóm lại là nó chỉ mới có mười hai tuổi, làm sao mà có thể thông minh mà lật trời?"
Lý ma ma đang đứng ở bên cạnh cũng nói theo: "Phu nhân và tiểu thư đừng ưu phiền. Tứ tiểu thư không được lão gia sủng ái, cho nên trong phủ cũng không có địa vị gì. Không giống như tiểu thư nhà ta, được lão gia yêu thương."
Chu thị gật đầu, sau đó dùng giọng dụ dỗ Trang Ngữ Sơn: "Con ở trước mặt lão gia ngoan ngoản một chút, đừng giống như hôm nay vội vội vàng vàng xông vào. Ta bình thường dạy dỗ con như thế nào? Làm cho lão gia vui vẻ, chúng ta mới có địa vị ở trong phủ." Chu thị dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Ta thấy Hàn Nhạn không được sủng ái lắm, còn hai người ở Phù Dung Viên một người không có con, một người không được sủng ái. Nói tóm lại là không uy hiếp được chúng ta."
Lý ma ma nhìn tiểu thư nhà mình, chần chờ nói: "Thiếu gia kia, dù gì cũng là con trưởng..." Lời còn chưa nói xong đã bị Chu thị cười lạnh cắt ngang: "Con trưởng? Lão gia có coi nói là con trưởng không, việc này không cần người xen vào, nó cũng không có uy hiếp gì, còn không bằng ả tiện nhân Mị thị ở Phù Dung Viện kia. Nhưng mà đã vào phủ thì cũng nên đi xem một chút, đem quà ra mắt."
Trang Ngữ Sơn ngẩn người, sau đó hỏi: "Mẫu thân, người muốn tặng lễ vật sao?"
Chu thị trừng mắt, "Con không có cái gì tốt cả, lúc nào mới thông minh lên đây? Lễ vật ta đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, là một món đồ rất quý giá. Tiểu thiếu gia nhất định sẽ rất thích."
Trang Ngữ Sơn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Chu thị thì lúng túng không dám mở miệng.
Thanh Thu Uyển vào đông, cảnh vật vẫn như cũ, chỉ là cây cối vẫn xanh tươi, bớt đi phần hiu quạnh.
Hàn Nhạn ngồi chơi xích đu trong viện, đang thưởng thức sợ dây thừng trong tay. Nhìn thấy Cấp Lam đi tới, cười nói: "Nghe được gì rồi?"
Cấp Lam căm giận nói: "Mẹ con Chu thị thật ác, nô tỳ vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy hạ nhân trong phủ không coi quy củ ra gì hết. Tất cả đều nghe theo lời của Củng Đồng Uyển. Cũng không biết là bên đó cho họ lợi lộc gì. Rõ ràng tiểu thư mới là chủ tử mà."
Hàn Nhạn cười cười, không thèm để ý, chỉ lắc đầu: "Các nàng vừa mới vào phủ, tự nhiên sẽ đi mua chuộc hạ nhân. Cũng rất đúng lúc, ta muốn xem coi, rốt cuộc trong phủ này ai là thật tâm, ai không thật tâm." Hình như nghĩ đến gì đó, sắc mặt của Hàn Nhạn liền thay đổi: "Ta mặc kệ ở trong viện xảy ra chuyện gì, chỉ cần quan tâm Thanh Thu Uyển là được rồi. Thu Hồng, Cấp Lam, các ngươi cũng phải chú ý, Chu thị muốn mua chuộc người theo dõi động tĩnh ở chỗ chúng ta, nhưng mà cũng phải xem coi bọn họ có bản lĩnh đó không."
Cấp Lam mở to hai mắt: "Tiểu thư, vậy chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Làm gì sao?"Hàn Nhạn cười nhìn nàng, sau đó thoải mái duỗi thẳng lưng, "Cái gì cũng không cần làm. Chúng ta bày kế xong rồi mới tính tiếp."
Thu Hồng nhíu mày, dường như đang suy nghĩ lời nói của Hàn Nhạn, một lát sau chân mày mới giãn ra. Ánh mắt đã thể hiện rằng mình đã hiểu rõ. Hàn Nhạn cười tán thưởng, nha đầu này rất thông minh. Có thể dạy dỗ cho nàng thành thân tín bên người. Bây giờ muốn sinh tồn thì phải diệt trừ kẻ khác. Cấp Lam và Thu Hồng có thể làm tai mắt cho nàng.
Nhấp một ít nước quả mơ. Vị chua còn chưa kịp lan tỏa, đã nghe Cấp Lam nói lại: "Nô ty...nô tỳ nghe người ta nói lại, Tứ phu nhân mang theo một chiếc hộp đến Triều Tùng Viện."
Hàn Nhạn cả kinh, cảm thấy miệng đầy đau xót, thật ra là nàng quá hoảng hốt đã cắn vào đầu lưỡi của mình. Không kịp nghĩ nhiều, nàng từ trên bàn đu nhảy xuống, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Bọn họ định làm gì Minh nhi."
Thu Hồng cũng sửng sốt, Cấp Lam thăm dò nói: "Nhất định là không có gì tốt. Bây giờ trong phủ, thiếu gia dù gì cũng là một nữa chủ nhân, bọn họ muốn nịnh bợ lấy lòng sao?"
"Em cho rằng, Minh nhi là một nữa chủ nhân sao?" Hàn Nhạn hỏi Cấp Lam.
Cấp Lam ngẩn người, Hàn Nhạn nói tiếp: "Trong phủ này, không một hạ nhân nào xem Minh nhi là chủ tử. Lão gia không thích, Minh nhi là con trưởng thì sao? Muốn nói Chu thị nịnh bợ Minh nhi, ta tuyệt đối không tin." Càng nghĩ, Hàn Nhạn càng nắm chặt tay, chân đã muốn đi ra khỏi Thanh Thu Uyển: "Không được, ta phải đi nhìn một chút."
Minh nhi là người thân duy nhất của Hàn Nhạn, là đệ đệ cùng một mẹ. Việc mà Hàn Nhạn tiếc nuối nhất là không chiếu cố Minh nhi thật tốt, chăm sóc đến khi Minh nhi trưởng thành. Việc khác Hàn Nhạn còn có thể lơ đi, nhưng đối với Minh nhi thì không được. Mắt thấy hai mẹ con Chu thị đã tiếp cận Minh nhi, nàng làm sao còn bình tĩnh được nữa.
Thu Hồng đi đến bên cạnh Hàn Nhạn: "Tiểu thư đừng bứt dây động rừng."
Hàn Nhạn sửng sốt, Thu Hồng cầm tay nàng lên, giọng đầy an ủi: "Bây giờ nô tỳ lập tức đi xem tình hình thế nào. Giữa ban ngày ban mặt, mẹ con Chu thị không thể làm gì trước mặt hạ nhân. Nếu như có chuyện gì xảy ra, nô tỳ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ thiếu gia."
Cấp Lam cũng nói: "Tiểu thiếu gia rất thông minh, tiểu thư đừng vội."
Hàn Nhạn nhìn hai nha hoàn trước mặt, sau đó cũng từ từ bình tĩnh lại.Tình huống trước mắt không thích hợp để bứt dây động rừng, nếu như bây giờ đi đến Triều Tùng Viện, chỉ sợ mẹ con Chu thị sẽ biết bên cạnh mình có gian tế. Về sau muốn thăm dò tin tức thì càng khó hơn. Huống chi Thu Hồng nói rất đúng, Chu thị không ngu đến mức giữa ban ngày ban mặt mà xuống tay hãm hại Minh nhi, bây giờ đối với bà tay Minh nhi chỉ là một đứa bé, hoàn toàn không hề có uy hiếp gì hết. Xem ra là mình nhất thời lỗ mãng rồi.
Thu Hồng nhìn Hàn Nhạn, trịnh trọng nói: "Tiểu thư hãy tin tưởng nô tỳ."
Hàn Nhạn gật đầu: "Đi nhanh về nhanh."
Chú thích:
(1) Củng: Viên ngọc bích lớn
(2) Lưu Vân Kế: kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...