Diệp Lăng Vũ ngồi trên người Ngô Dung, ngay lúc này đây, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ở phía dưới.
Nàng thấy toàn thân nóng lên, cả người như nhũn ra. Có lẽ do vừa rồi uống nửa chén rượu ngon khiến nàng choáng váng, rõ ràng cảm thấy hành vi như vậy là không hợp lễ tiết nhưng lại không có sức phản khánh.
Tuy nhiên, Ngô Dung không hề tiến thêm một bước, chàng chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, hai người chìm trong làn nước ấm cùng cảm nhận sóng nước dập dờn mang theo dịu dàng cùng lưu luyến.
Ngô Dung ôm cô gái mềm mại trong lòng, dù cá tính nàng có mạnh mẽ đi chăng nữa nhưng vẫn là nữ tử, có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, có da thịt mềm mại, còn có…… Núi non cao ngất đang kề sát trước ngực mình cùng với cặp mông mượt mà xinh xắn.
Nàng đặc biệt như thế, cũng đặc biệt khiến cho người ta yêu mến nâng niu.
Ngô Dung nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người thân của ta.”
Linh hồn bị đưa đến một thế giới xa lạ khiến chàng luôn cảm thấy mình lẻ loi vô vọng, sống một cuộc sống hư ảo như vậy có ý nghĩa gì, chàng sống như vậy có ích gì đây?
Vợ chồng Ngô Nguyên Ngân cũng không thân thiết với chàng, tuy chiều chuộng nhưng lại giống như đối đãi với chủ nhân. Càng không cần phải nhắc tới cha mẹ ruột của thân thể này, sinh đôi ở hiện đại là bình thường, đến nơi này lại bị coi là điềm xấu, thậm chí thiếu chút nữa là mang đến họa sát thân, cho đến bây giờ cũng không thể nhận tổ quy tông. Ngô Dung chỉ có thể thở dài một tiếng.
Thế nhưng, chàng vốn là người không cam chịu số phận. Nếu không có người thân thì chàng sẽ tự đi tìm, với chàng gần gũi nhất không phải là họ hàng ruột thịt mà chính là tình yêu giữa vợ và chồng
Ngô Dung cưới Diệp Lăng Vũ vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì chàng muốn tìm một người có thể mang cho chàng hơi ấm giữa chốn đông người lạc lõng này.
Nàng không chỉ là vợ, mà còn là người thân duy nhất.
Diệp Lăng Vũ nghe chàng nói vậy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thưa “dạ” một tiếng.
Nàng tưởng Ngô Dung thấy tủi thân khi cha để chàng ở riêng mà không hề quan tâm tới, giờ chàng lại đi ở rể nhà nàng nên mới nói những lời đó, vì vậy nàng cảm thấy thương xót cho người đàn ông này.
Ngô Dung hôn lên cổ nàng, cắn nhẹ sau gáy khiến Diệp Lăng Vũ nhỏ giọng rên rỉ.
Chàng luồn tay vào xiêm y Diệp Lăng Vũ, vụng về cởi bỏ từng lớp y phục của nàng.
Hai người trần trụi ở trong nước nhìn nhau.
Kiếp trước, Ngô Dung đã có kinh nghiệm với chuyện nam nữ, chàng tưởng bản thân có thể kiềm chế được nhưng không nghĩ đến thân thể này đang ở độ tràn trề sức mạnh, chỉ cần chạm đến đôi tay mềm mại của Diệp Lăng Vũ cũng đã có phản ứng, mà bàn tay nhỏ bé của nàng còn khẽ khàng chạy trên người mình, trái chà một chút, phải xát một ít. Dục vọng trong người chàng rất nhanh đã bùng cháy.
Diệp Lăng Vũ xấu hổ tựa vào trước ngực Ngô Dung, cúi đầu năn nỉ: “Đi phòng ngủ đi, đừng ở đây……”
Đây là chỗ tắm rửa vệ sinh, lại gần chỗ ngủ của người hầu, nàng sợ các cô ấy nghe được.
Ngô Dung chỉ tiếc không thể ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề, có điều đây không phải nơi thích hợp để làm chuyện đó, vì thế chàng ôm nàng đứng dậy khỏi thùng gỗ, lấy đại một cái áo choàng khoác cho cả hai rồi đi về phòng.
Nến đỏ lẳng lặng cháy, cả căn phòng ngời sáng.
Diệp Lăng Vũ được Ngô Dung đặt trên giường, nàng lập tức trốn vào trong chăn.
Ngô Dung lấy áo choàng lau khô bọt nước trên người xong cũng chui vào chăn, chàng từ phía sau ôm lấy eo Diệp Lăng Vũ, cúi đầu hôn lên gáy trắng mịn của nàng.
Chợt chàng cảm thấy có gì đó không ổn, bên tai vang lên tiếng khóc nức nở đè nén. Ngô Dung kinh hãi, mạnh mẽ xoay người Diệp Lăng Vũ lại để nàng đối diện chính mình, lúc này mới nhận ra khuôn mặt nàng đẫm nước mắt.
Ngô Dung bị nàng làm cho sợ hãi, lúc này mới chợt nhớ ra các cô gái ở cổ đại rất bảo thủ, các nàng quan niệm chính thất (vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng) khi làm chuyện vợ chồng phải ở trên giường lớn mới hợp lễ tiết, nếu không có nghĩa là bị nhục nhã coi thường.
Chàng tự vỗ đầu mình, đúng là say xỉn thật rồi, sao có thể phạm lỗi lớn như vậy chứ.
Hôm nay bị chuốc quá nhiều rượu là sự thật, nhưng không phải do Trần An mà là tên Tiêu Thiều kia chơi xấu. Tiêu Thiều nghe nói không được nháo động phòng liền hò hét không cho chàng động phòng yên ổn, ép chàng uống không biết bao nhiêu rượu.
“Lăng Vũ, đừng khóc, không phải ta coi thường nàng, mà là, mà là…… không kiềm chế được.” Chàng giải thích.
Diệp Lăng Vũ không hiểu vì sao mình khóc, có lẽ là do mới ngâm mình trong nước nên thấy lạnh, hay bởi vì xấu hổ khi được ôm vào động phòng, hay cũng vì thấy Ngô Dung ôm phụ nữ thành thạo như vậy khiến nàng nghĩ đến quá khứ phong lưu của chàng, liệu sau này chàng có thật sự thay đổi hay không?
Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là nàng cảm thấy bản thân bị coi thường, nàng cho rằng Ngô Dung coi mình thành kĩ nữ, có thể ở mọi lúc mọi nơi làm những chuyện như vậy.
Nghĩ thế, lòng nàng không khỏi đau đớn khổ sở.
Nàng tưởng mình sẽ không để ý đến quá khứ của chàng nhưng giờ mới chợt nhận ra bản thân vẫn day dứt lắm. Mà hôm nay Diệp Lăng Ca còn nói riêng với nàng: “Anh rể trông còn tuấn tú mạnh mẽ hơn cả Đặng Chi, đây mới đúng là đàn ông đích thực nha. Chị cả à, sau này chị phải trông chừng cho kĩ, người như vậy không thiếu gái theo đâu, không tin chị hỏi Song Vân xem cô ta có tình nguyện làm nha hoàn thông phòng của anh rể không? Ngày xưa cô ta thà chết cũng không chịu làm thiếp cho người ta, nhưng nếu đổi thành anh rể không chừng đồng ý luôn ấy chứ.”
Diệp Lăng Vũ biết Diệp Lăng Ca muốn châm ngòi li gián, bởi Diệp Lăng Ca luôn tự hào chồng nàng – Trần An là con rể đẹp trai nhất nhà họ Diệp, mà bây giờ chị gái nàng kén rể bề ngoài hơn hẳn Trần An nên mới ghen tị.
Diệp Lăng Vũ biết vậy nhưng vẫn giữ ở trong lòng, lúc nãy nàng muốn thử nên mới sai Song Vân hầu hạ Ngô Dung tắm rửa, không ngờ Song Vân thật sự không từ chối, một hoàng hoa khuê nữ lại chịu đi hầu hạ một người đàn ông tắm rửa, như vậy có nghĩa gì đây?
Đầu tiên là Đặng Nguyên, rồi lại đến Diệp Lăng Ca, còn có không ít người hôm nay đến dự tiệc cưới nữa… ai ai cũng khinh thường cuộc hôn nhân này của Diệp Lăng Vũ. Ai nấy đều một bên thì khen chàng rể tuấn tú lịch sự, một bên thì cười cười khuyên Diệp Lăng Vũ sau này nên giảm thời gian buôn bán đi, dành thời gian mà trông chừng chồng mình. Ngô Dung đúng thật rất có sức hút với phụ nữ…
Bao nhiêu cảm xúc đan xen lẫn lộn, không biết sao lại khiến Diệp Lăng Vũ chảy nước mắt.
Là chị cả trong nhà nên từ nhỏ đến lớn Diệp Lăng Vũ rất ít khi khóc, vậy mà không ngờ lại thất lễ trước mặt Ngô Dung. Nàng cố gắng lau nước mắt, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tốt rồi.”
Ngô Dung xoa đầu nàng khẽ thở dài.
Trên thương trường thì mạnh mẽ mà trong chuyện nam nữ lại ngây thơ như vậy, chỉ tắm uyên ương thôi mà cũng khiến nàng hoảng sợ.
Ngô Dung đứng dậy đi vào sương phòng.
Lòng Diệp Lăng Vũ lạnh ngắt. Chàng đang tức giận ư?
Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào thấy vợ khóc lóc trong đêm động phòng mà không mất hứng chứ? Diệp Lăng Vũ vùi mặt bên gối uyên ương đỏ thẫm, cõi lòng tan nát, nước mắt chảy dài.
Nàng ảo não vô cùng.
Tuy không yêu Ngô Dung đến tận xương tuỷ nhưng nàng cũng không muốn khiến chàng phật lòng, nàng đã quyết tâm phải làm một người vợ tốt, sống thật hoà thuận bên chàng mà.
Trong khi Diệp Lăng Vũ tự trách mình, Ngô Dung đã bưng một cái chậu rửa mặt về tới phòng ngủ. Chàng đặt chậu rửa mặt lên bàn, giặt khăn rồi ngồi bên gường lau mặt cho Diệp Lăng Vũ.
Diệp Lăng Vũ kinh ngạc.
Ngô Dung cười, nói: “Nước mắt nước mũi tèm lem thế kia, lau khô thì mới ngủ ngon được.”
Chàng lau rất nhẹ, khăn mặt ấm áp khẽ lau đi nước mắt nhạt nhoà trên má, da thịt lập tức thoải mái hơn.
Lòng hối hận trong Diệp Lăng Vũ vì động tác nhẹ nhàng này mà dần bình tĩnh lại.
Ngô Dung lau xong đem khăn bỏ vào chậu nước, xoay người lên giường đắp chăn, một lần nữa vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Diệp Lăng Vũ, nói: “Bận rộn lâu như vậy cuối cùng mọi chuyện cũng xong, tối nay ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Diệp Lăng Vũ càng kinh ngạc, da thịt hai người chạm vào nhau khiến nàng rất thẹn nhưng cũng đành phải vậy, nàng giương mắt nhìn chàng, chàng cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng, nói: “Vừa rồi ta không đúng, sau này sẽ không thế nữa.”
Diệp Lăng Vũ muốn nói thật ra nàng không giận dỗi gì hết song không biết tại sao lại trở nên như thế…
Có lẽ bởi lần đầu làm vợ người nên đêm động phòng làm cho nàng quá căng thẳng; Hay tại khí thế của Ngô Dung quá mạnh mẽ khiến nàng có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé, mà một cô gái bé nhỏ thì luôn có quyền khóc lóc nũng nịu.
Nàng nhẹ giọng nói: “Chàng cũng đừng giận thiếp, bình thường thiếp không yếu đuối như vậy.”
Ngô Dung mỉm cười, lặng lẽ ôm chặt nàng thêm một chút, nói: “Nàng thật là, sau này cứ việc yếu đuối như vậy đi, ta rất thích.”
Một đời này, chàng muốn hết lòng chiều chuộng người phụ nữ của mình.
Ngô Dung không có động tác gì, Diệp Lăng Vũ lại không ngủ được.
Đối với người phụ nữ, đêm động phòng hoa chúc cả đời chỉ có một lần, nên đêm này dù có ra sao cũng phải trân trọng, nếu không sẽ tiếc nuối một đời.
Hơn nữa, dù Ngô Dung cố gắng kiềm chế bản thân nhưng thân thể trai tráng lại không chịu ngoan ngoãn phối hợp. Diệp Lăng Vũ quay lưng về phía chàng có thể cảm nhận rõ dục vọng bừng bừng kia, lại vô thức tiến về phía trước.
Diệp Lăng Vũ bất an xê dịch muốn tránh cái “vật kia”, nhưng trong chăn chật hẹp, nàng mới động một chút đã kích thích Ngô Dung, chàng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Đừng lộn xộn.”
Tim Diệp Lăng Vũ đập tình thịch như đánh trống, đến thở cũng thấy khó khăn, nàng cố gắng bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Phu quân, đây là đêm tân hôn của chúng ta.”
Đêm tân hôn, nếu chưa hoàn thành xong nghi thức cuối cùng sao nàng có thể yên lòng ngủ được chứ?
Ngô Dung thân mình cứng ngắc, đang lúc Diệp Lăng Vũ càng thêm bất an bỗng nhiên nàng bị ôm xoay lại, Ngô Dung lập tức đè lên người nàng, cúi đầu hôn lên môi anh đào của nàng. Diệp Lăng Vũ cứng đờ người, sau đó nàng cố gắng thả lỏng, khẽ mở hàm răng để đầu lưỡi nhiệt tình kia tiến vào cán quấy trong khoang miệng. Nàng cũng học theo Ngô Dung hôn trả lại chàng, tuy rằng không đến một lát đã bắt đầu thở gấp, không thở kịp khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Lúc này Ngô Dung mới buông tha Diệp Lăng Vũ, nàng lập tức gấp gáp hít thở chọc Ngô Dung vừa trìu mến lại vừa buồn cười.
Diệp Lăng Vũ bĩu môi, rất muốn mắng chàng một câu: Ai kinh nghiệm phong phú giống chàng chứ? Có gì đâu mà kiêu ngạo?
Song động tác kế tiếp của Ngô Dung khiến nàng không thể nghĩ linh tinh gì nữa. Bàn tay to thon dài của chàng khẽ lướt trên tấm lưng trần, lại trượt xuống dưới đến vòng eo mới dừng lại. Dáng người Diệp Lăng Vũ vốn cao gầy, ngực không quá lớn, điểm khiến cho dáng người của nàng có vẻ gợi cảm chính là vòng eo nhỏ nhắn, vô cùng hấp dẫn động lòng người.
……
Nàng hơi sợ hãi. Hoá ra nam nữ ân ái là loại chuyện khiến người ta mê say lại điên cuồng như thế, thảo nào nhiều người đàn ông thích lưu luyến thanh lâu như vậy.
Lần cuối cùng Ngô phóng thích trong cơ thể nàng, Diệp Lăng Vũ ôm chặt lấy eo của chàng, nàng không muốn chia sẻ với bất kì ai loại khoái cảm cực hạn vừa thỏa mãn vừa dễ chịu này.
Ngày hôm sau, Ngô Dung tỉnh lại trước. Chàng giống ngày thường nằm ngẩn người một lát, để ổn định lại trí nhớ hỗn loạn trong đầu.
Đến lúc chàng ý thức được chính mình đã thành thân, hơn nữa vừa mới trải qua đêm động phòng hoa chúc, lòng chàng vừa mềm mại vừa sung sướng.
Đêm qua là một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ, vì là lần đầu tiên của Diệp Lăng Vũ nên chàng chỉ tận hứng một lần nhưng cũng đủ để chàng có thật nhiều hy vọng tốt đẹp về tương lai của hai người.
Dù sao sinh hoạt vợ chồng cũng là một phần quan trọng trong đời sống hôn nhân, nếu hai vợ chồng không thể hoà hợp trong chuyện giường chiếu thì tình cảm giữa họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chàng đầy thương yêu nghiêng người nhìn cô dâu mới của mình nhưng không ngờ lại khiến chàng kinh hãi….
Sắc mặt Lăng Vũ đỏ bất thường, đôi mi thanh tú nhíu lại, làn môi đỏ mọng đêm qua còn khiến Ngô Dung mê muội giờ đây lại khô nứt tái nhợt.
Ngô Dung sững sờ, trong khoảnh khắc chàng cảm thấy choáng váng. Chàng lập tức nhớ tới người vợ kiếp trước, người vì thiếu sự quan tâm của mình mới bị bệnh qua đời.
Chàng vô cùng lo lắng, chuyện quá khứ đã để lại một bóng ma quá lớn, chàng không muốn dẫm lên vết xe đổ… không bao giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...