Lưu Hàng Nhái còn chưa nói xong, Tôn Thiên Hổ đã sớm kịp phản ứng.
Quỷ Hồn không thể so với con người, vô hình vô chất chỗ nào cũng có, thậm chí sau khi biến thành hư ảnh xuyên qua vách tường lại còn có thể hóa hư thành thật, thuẫn trận bình thường căn bản không thể ngăn trở Quỷ Hồn.
"Ngự!" Theo tiếng gầm lên của Tôn Thiên Hổ, chân khí quanh người hắn phóng ra ngoài, chân khí giống như nước theo khe hở tấm thuẫn tràn ra thuẫn trận, tạo thành cái lồng khí to lớn bảo hộ thuẫn trận ở bên trong.
Trong khoảnh khắc, Quỷ Đao gào thét xông tới, trăm ngàn đao ảnh đồng thời bổ chém tới, thuẫn trận tia lửa chớp liên tục, trong đêm tối tóe lên từng luồng ánh sáng đỏ.
Mai Tâm Nhi trợn mắt há hốc mồm tự lẩm bẩm: "Thật là lợi hại, đây chính là sức mạnh của cao thủ Địa Sát?"
"Hắn ngăn không được bao lâu!" Lão Tiền vô cùng lo lắng cau mày nói: "Cho dù là cao thủ Địa Sát cũng có lúc cạn kiệt chân khí..."
"Long Tương, Long Tương, Long Tương..." Long Tương Vệ bỗng nhiên dùng đao kích thuẫn, hô to quân hào, quân uy hiển hách ầm ầm bộc phát, sát khí bọn họ tích lũy ở trong núi thây biển máu lao lên bầu trời, tuy rằng chỉ có ngàn người nhưng khí thế của nó lại như thiên quân vạn mã.
Hung thú Thao Thiết khắc trên tấm thuẫn của Long Tương Vệ cảm ứng được quân uy, hai mắt trợn trừng hung quang bắn ra bốn phía, thú ảnh dữ tợn như muốn thoát khỏi tấm thuẫn, sát khí bức người, sát khí xông lên trời, mơ hồ có tình thế áp đảo được quỷ khí.
"Khí thế trên tấm thuẫn tại sao có thể làm cho người ta cảm giác hít thở không thông." Mai Tâm Nhi tay vỗ ngực, trong lòng đầy vẻ hào hùng.
"Khí thế!" Tạ Bán Quỷ đáp: "Khí thế, hay số mệnh, thậm chí là thần khí (thần thái)[1], đều là nhìn không thấy sờ không được nhưng lại là thứ đồ vật xác xác thật thật tồn tại, long khí hoàng triều, quan khí của quan trên, quý khí, sát khí quân đội, thậm chí huyết khí của võ lâm cao thủ, chân khí đạt tới trình độ nhất định đều có thể trấn quỷ trừ tà.
Nhưng lúc đối mặt quỷ quái phải tâm không sợ hãi, trong lòng có sợ hãi sẽ yếu đi khí thế, tiểu quỷ cũng sẽ khi dễ người nhát gan."
[1] thần khí: *Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Lưu Hàng Nhái lại dương dương đắc ý bổ sung: "Vẫn là Hiện Hình Phù của ta lợi hại, không có bùa chú của ta chống đỡ, ngươi có thể nhìn thấy kỳ cảnh này?"
"Đắc chí!" Tạ Bán Quỷ nhếch miệng.
Vẻ mặt của bọn họ có vẻ thoải mái thật ra trong lòng lại khẩn trương không thôi, hiển nhiên bởi vì do hắn không biết vì sao người đầu tiên hình đài tấn công là Long Tương Vệ mà không phải mình.
Long Tương Vệ buông tay buông chân, cầm thuẫn nâng nỏ bức tiến về phía Lệ Quỷ.
Long Tương Vệ thân là tinh binh biên cương ngay từ lúc ở biên cương chém gϊếŧ đã luyện thành tính cách hung hãn vô vị, không động thì thôi, ra tay liền như mưa rền gió dữ khí nuốt sơn hà.
Thực tế sau khi vượt qua được cơn sợ hãi ngắn ngủi, khi ra tay càng thêm hung hãn.
Trong lúc nhất thời, nỏ xuyên thủng không trung, mũi tên bay tứ tung, những nơi mưa tên đi qua vô số Lệ Quỷ tan thành mây khói, hóa thành ma trơi bay lả tả đầy trời.
Quan giám trảm giận dữ hét: "Hộ vệ pháp trường đâu hết rồi!"
"Sát!" Cả đội Quỷ Binh từ dưới hình đài kết đội tuôn ra, cùng Long Tương Vệ chém gϊếŧ ở một chỗ.
Long Tương Vệ nhao nhao rút đao ra liều mạng chém gϊếŧ Quỷ Binh, Quỷ Binh dưới tác dụng của Hiện Hình Phù không cách nào che giấu, trong lúc vung đao chém gϊếŧ cũng không khác gì quân lữ bình thường.
Đao quang kiếm ảnh lập loè lóe sáng, cả con đường cái dưới ánh đao, dưới ánh trăng chiếu rọi chợt sáng chợt tối, mặt người, quỷ ảnh chập chờn.
Máu tươi, ma trơi đan vào bay múa.
Thế lực cường quân, Quỷ Binh ngang nhau, tiếng hò gϊếŧ chấn động toàn thành.
"Ô ——" Tiếng quỷ rít gào bén nhọn chọc thủng trời cao, trên bầu trời đao phủ hình đài ôm Quỷ Đầu Đao, giống như chim ưng sà xuống chim cắt, bay tới đỉnh đầu Long Tương Vệ giương đao vung chém, kình phong lạnh thấu xương bất ngờ tấn công phía sau lưng Long Tương Vệ, có người còn chưa kịp phản ứng đã bị chém đứt đầu, có người tuy rằng xoay người lại phòng thủ nhưng không tránh thoát được trường mâu của Quỷ Binh, bị phân thây tại chỗ.
Đao phủ chém rớt đầu người lần nữa lao xuống, thân hình sát gần mặt đất đưa tay kéo lên thủ cấp ở trên mặt đất rồi bay trở về hình đài, treo đầu người lơ lửng ở trên cột cờ rồi lần nữa quay lại gϊếŧ tiếp.
Tạ Bán Quỷ rút ra tuyệt hồn trảo: "Bàn Tử, nha đầu chúng ta cùng tiến lên công kích đao phủ, lão Tiền, Lương Thất yểm hộ, Lão Lưu lấy gia sản của ngươi ra đi! Bây giờ không phải là lúc cất giấu." Ba người đồng thời phi thân lên, tấn công về phía đao phủ.
"Tên phá của!" Lưu Hàng Nhái mắng một tiếng, nhấc tay thả lên trời một quả cầu giấy to bằng cái bát.
Trên khóe miệng của Lưu Hàng Nhái nở nụ cười khi quả cầu giấy bay lên không trung, giữa hai mắt chợt hiện ra tia điện lạnh lẽo, quả cầu giấy treo lơ lửng trong không trung nổ tung giống như là mặt trời chiều phun ra hàng ngàn đám mây đầy màu sắc, hóa thành vô số linh phù không lửa tự cháy.
Trên bầu trời trời đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng, bùa chú lập tức hóa thành tên lạc (mũi tên) liên tiếp phát ra tiếng rít bay vụt xuyên kích, tia sáng gai bạc trắng từng điểm hợp thành luồng, chỉ trong nháy mắt, thậm chí không nghe thấy tiếng mũi tên xé gió, đã lập tức đánh tan thành mây khói!
Vạn vật trong trời đất giống như trong nháy mắt bị giam cầm, vô số Lệ Quỷ trên không trung đứng im bất động, trường đao của Long Tương vệ giơ giữa không trung không rơi, tuyệt hồn trảo của Tạ Bán Quỷ, linh phù của Mai Tâm Nhi, cây chùy rung chuyển đất của Bàn Tử bỗng nhiên dừng lại, ánh lửa trên phá ma súng của lão Tiền thậm chí còn dừng lại ở trên họng súng mà còn chưa kịp bắn ra khỏi nòng súng.
Sau một khắc, tiếng quỷ khóc xông lên trời, ma trơi xanh biếc giống như là pháo hoa trong ngày lễ liên tiếp nổ lên, phóng tầm mắt nhìn tới khắp nơi đều là ánh lửa lăn tăn màu xanh yếu ớt, tạo cho người ta ảo giác như đang đặt mình vào một cơn sóng xanh.
Trong phút chốc, Quỷ Tốt, Quỷ Binh đầy trời đầy đất đã bị Lưu Hàng Nhái càn quét sạch sẽ.
"Nhiễu loạn pháp trường, tập sát binh sĩ, theo luật đáng chém!" Quan giám trảm giận tím mặt, hai tay giương cao, dưới hình đài bay ra hơn một nghìn pháp đao, đao sóng xoáy lên ngàn trượng, cuốn về phía mặt đất.
"Yêu nghiệt, chết đi!" Tôn Thiên Hổ chậm chạp không có xuất thủ bỗng nhiên nhảy vọt lên trời, lao thẳng tới hình đài.
Tôn Thiên Hổ không phải là không muốn ra tay, mà là đang phòng bị Lưu Hàng Nhái.
Mặc dù sự xuất hiện của đám người Tạ Bán Quỷ hợp tình hợp lý, nhưng Tôn Thiên Hổ luôn cảm thấy không ổn.
Tạ Bán Quỷ và mấy người Tiên Thiên không thể tạo thành mối uy hiếp đối với hắn, nhưng tên gia hỏa Lưu Hàng Nhái này lại cực kỳ nguy hiểm khiến hắn không thể không phòng, vạn nhất Lưu Hàng Nhái thừa dịp hắn không sẵn sàng tập sát (tập kích rồi gϊếŧ) Ngụy Vương, Tôn Thiên Hổ hắn cho dù có bản lĩnh ngất trời cũng tránh không khỏi triều đình đuổi gϊếŧ.
Hiện tại thấy Lưu Hàng Nhái ra tay trảm quỷ, Tôn Thiên Hổ không chần chờ nữa, lập tức đứng ra gia nhập chiến đoàn, Tôn Thiên Hổ người ở giữa không trung, không biết từ chỗ nào rút ra gậy bàn long [2] làm bằng thép tinh luyện, giống như Giao Long cuồn cuộn nổi lên giữa hàng ngàn con sóng, cùng pháp đao đầy trời va chạm vào nhau, tiếng kim loại vang lên đinh tai nhức óc, vô số trường đao hóa thành bánh xe đao bay ngược trở về, toàn bộ chém vào chính giữa hình đài.
"Tuyệt quá!"
Tôn Thiên Hổ thể hiện thần uy của mình, binh sĩ Long Tương Vệ không khỏi ầm ầm trầm trồ khen ngợi.
Nhưng tiếng hoan hô của bọn họ chưa dứt, hình đài vô cùng to lớn bỗng nhiên từ một biến thành ba.
Vô số kể đao phủ treo cổ, chém đầu, lăng trì mặc y phục đỏ trên ba hình đài lớn, lũ lượt đánh tới binh sĩ trên mặt đất.
Lưu Hàng Nhái phóng người lên: "Tiểu Tửu Quỷ, Tôn Thiên Hổ, các ngươi mỗi người đối phó một hình đài, giao cái kia cho ta.
Toàn lực chém gϊếŧ quan giám trảm.
Những binh lính kia phía dưới gánh không được Lệ Quỷ."
"Được!" Tôn Thiên Hổ khí thế không thay đổi lao thẳng tới chém đầu đài, người đang chính giữa chiến đoàn vẫn không quên hô to: "Long Tương Vệ buông tha gϊếŧ địch, kết thuẫn trận bảo hộ Vương Gia."
Tạ Bán Quỷ ba người hỗ trợ đánh một chưởng trên không trung mượn lực xoay người lại, bay qua đài treo cổ bọn họ đã đấu thắng một lần.
Lưu Hàng Nhái lại bay thẳng hướng về phía lăng trì đài đáng sợ nhất.
Gậy bàn long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...