Kì Ngọc tuy rằng ngoài miệng nói không quản, không muốn quản nhưng sau khi tiếp nhận sinh ý, thật rất thông minh tháo vát. Sinh ý tơ lụa tuy không phải món lãi kếch xù nhưng trừ bỏ tiền trả cho tiểu nhị, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng đủ để duy trì sinh hoạt bình thường trong nhà lại còn dư chút đỉnh. Bạc trong nhà cuối cùng cũng tăng thêm.
Có lẽ là thật cảm nhận được mỗi một đồng tiền vào túi, hắn đối với sinh ý rất là thích thú. Ta có thể lý giải hắn, tựa như lúc trước ta hâm mộ A Yên an ổn, dùng hai tay cùng vất vả kiếm tiền, thấy an tâm và thoải mái. Nam sủng thậm chí là thanh lâu nữ từ, bán thân thể để đươc vàng bạc đại khái không có cảm giác như vậy.
Ta nghĩ Kì Ngọc vì vậy được đến cảm giác thành tựu, là điều trước kia hắn không biết đến. Cho nên hắn thật sự làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Ta đã ở thời điểm hắn vì sinh ý bận rộn, tham gia cuộc thi của học trò, thuận lợi lấy được công danh tú tài, bước vào đội ngũ sĩ tử, mỗi tháng có thể tại nha môn nhận mấy thăng bổng lộc.
Ngày xưa ở nhà mọi người đều gọi ta “Lâm tam ca”, “Lâm tam gia” nay lại gọi ta “Lâm tú tài”.
Về phần thi khảo cử nhân, đi thi một lần là tốt lắm rồi. Ta không có bối cảnh, không có danh vọng, trong tú tài mới nổi cũng không xuất chúng. Vô luận giám khảo có làm loạn kỉ cương hay không, ta khảo thượng cũng là hy vọng xa vời. Đơn giản đi tham gia một lần cũng là kiến thức một lần phong cảnh khoa trường.
“Tam gia, tiểu nhị cửa hàng đến.”
“Đã biết, ta sẽ ra sau, ngươi cho hắn dùng trà”, ta buông sách trong tay, sửa sang quần áo đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Vào phòng khách, thấy A Sinh sốt ruột ngồi uống trà, gặp ta đi vào, vội buông chén trà, nói với ta: “Tam gia, Nhị gia cùng chưởng quầy sảo đi lên, rất lợi hại. Chúng ta mời ngài đi khuyên nhủ.”
Sảo đi lên?
“Bọn họ vì cái gì sảo?”, chưởng quầy là người làm việc có chừng mực, không đến mức vì việc nhỏ mà cùng lão bản cãi nhau.
“Nhị gia muốn đem tơ lụa đều giảm một thành, hắn nói như vậy có thể hấp dẫn càng nhiều khách nhân, chúng ta bán càng nhiều liền tiền cũng kiếm càng nhiều. Nhưng chưởng quầy không đồng ý, hắn nói như vậy không hợp luật, chúng ta nếu làm như vậy liền đem toàn bộ thành đông đều đắc tội hết.”
Kì Ngọc xác thực tại sinh ý động não, chỉ là suy nghĩ sự tình vẫn chưa đủ chu toàn. Ta vì sao biết? Này là đến từ sách hay trường gì đó, ta không phải tự biết, mà là có chút tồn tại ta quên, nếu cố suy nghĩ thì không nghĩ được nhưng thời điểm muốn dùng liền tự động nhớ ra.
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy có một số việc vẫn là không cần ở ngoài nói, gọi lão Trần đến, “Lão Trần, ngươi cùng A Sinh đi mời Nhị gia về nhà, nói với hắn ta có chuyện cùng hắn thương lượng.”
Lại đối với A Sinh nói, “Ngươi nói cho chưởng quầy, tạm thời hết thẩy như cũ, không cần sửa đổi giá. Chờ ta và Nhị gia thương lượng xong sẽ nói cho hắn.”
Lão Trần cùng A Sinh đáp ứng.
Một lát sau, Kì Ngọc thở phì phì trở lại. Trực tiếp cầm chén trà của ta ừng ực uống, sau đó ngồi trước mặt ta, thấm oán nói: “Ngươi làm gì kêu ta về gấp như vậy? Có phải bọn A Sinh nói với ngươi ta cùng chưởng quầy cãi nhau?”
“Hỏa khí của ngươi từ đâu mà lớn như vậy?”, ta đem hắn đến ngồi bên người, mỉm cười hỏi.
“Rõ ràng là cửa hàng của chúng ta, ta muốn sửa giá, chưởng quầy thế nhưng sống chết ngăn cản. Nếu không nể hắn tuổi lớn, ta đã đem hắn đánh rồi.”
“Nga? Vì cái gì muốn sửa giá?”
“Giá bán rẻ một chút, nhìn như sẽ kiếm ít tiền nhưng khách nhân mua hàng chắc chắn nhiều hơn, như vậy kiếm được càng nhiều….”, hắn mi phi sắc vũ hướng ta giải thích ý tưởng của hắn.
Ta kiên nhẫn một bên gật đầu, một bên nghe ý tưởng của hắn.
“Ngươi cảm thấy ý nghĩ của ta có đúng không?”
Ta gật đầu, “Có chút đạo lý.”
“Đúng thôi, ta ngày mai liền cùng chưởng quầy nói, nếu hắn không đồng ý, ta liền đuổi hắn.”
“Vậy ngươi biết, giá vải vóc tơ lụa là ai định không?”
“Ai a?”
“Là thương gia bán lẻ tơ lụa ước định mà thành, các ngươi lấy hàng cùng một nơi, đưa ra giá là tăng một phần thêm vài phần lời.”
“Nga, vậy thì thế nào? Ta nguyện ý hạ giá, không thể sao?”
“Nếu ngươi hạ giá, người khác khách nhân giảm bớt cũng chỉ có thể hạ giá. Sau đó các ngươi hạ giá giống nhau, khách nhân cũng không phải chi tới cửa hàng chúng ta, ngươi kiếm bạc ngược lại ít đi.”
“A….”
“Nhạc thành lớn như vậy, cửa hàng tơ lụa tuy nhiều nhưng sinh ý chúng ta vẫn không sai. Thật sự không cần thiết dùng thủ đoạn đó để thu hút khách. Ngươi làm như vậy chỉ có thể làm các hàng tơ lụa khác đều hạ giá theo ngươi, cùng ngươi bồi tiền. Ngươi liền đắc tội những người trong nghề. Bọn họ ở đây căn cơ thâm hậu, tìm một hai người trong quan phủ mỗi ngày đến cửa hàng tuần tra hoặc tìm du côn lưu manh đến quấy rối mỗi ngày, sinh ý này ngươi liền làm không được. Huống chi làm suy sụp sinh ý còn nhiều cách khác, chúng ta không phải đại phú hộ, chống không nổi cũng đánh không lại người ta. Trước chúng ta làm sinh ý thuận lợi vì chúng ta trực tiếp nhận sinh ý từ lão bản, hơn nữa chúng ta dùng chưởng quầy cũ, nhân gia để lại hai phần nhân tình. Lại thấy chúng ta tuân thủ quy cũ, sinh ý liền yên ổn. Lấy một ví dụ đơn giản, bọn họ vài phú hộ liên thủ lại làm nguồn cung hàng ngừng bán háng cho chúng ta. Nhà cung hàng đương nhiên sẽ không vì một nhà chúng ta mà đắc tội nhiều nhà. Sinh ý chúng ta liền không cần làm nữa.”
“Ngươi nói đúng”, hắn uể oải nói, “Ta nghĩ rất đơn giản. Ta nguyên còn muốn, hạ giá sau có thể làm sụp một hai cửa hàng tơ lụa, chúng ta liền mua lại mở mấy cửa hàng nửa đâu.”
“Nếu ngươi có mười vạn lượng bạc, đại khái có thể làm được”, ta nở nụ cười.
Hắn có chút không cam lòng nói, “Ngươi tuổi còn nhỏ làm sao biết nhiều vậy? Này có phải Cố Thiều dạy ngươi?”
“Coi như vậy đi. Thư đọc nhiều, một đường thông liền trăm đường thông”, ta thuận miệng ứng phó.
“Ta có phải thực ngốc?”
“Ngươi tuyệt không ngốc”, nếu ta là hắn, chỉ sợ còn không biết dùng cạnh tranh ác tính để tranh thủ lũng đoạn đâu.
Hắn mệt mỏi tựa vào người ta, thoạt nhìn cũng không cảm thấy được an ủi.
“Nếu ngươi muốn kiếm chút tiền, chúng ta liền tìm cửa hàng thích hợp mua”, ta nhìn mắt hắn sáng lên chậm rãi nói, “Nhưng là, nơi này không phải nơi chúng ta định cư lâu dài. Nếu đem hiện ngân đổi thành sản nghiệp thì tương lai không mang đi được.”
“Ta thiếu chút nữa quên”, hắn có chút thất vọng nói, “Nếu có thể ở đây yên ổn thì tốt rồi, ta rất thích nơi này”.
“Ta cũng không hi vọng thay đổi. Nơi này cách kinh thành quá xa, tin tức nơi đó chúng ta nghe không đến cho nên cũng không biết sự tình chúng ta rời đi như thế nào kết thúc.”
“Này thật sự là chán ghết, phiền toái chết. Ta chính là muốn cùng ngươi yên ổn sống, như thế nào còn phải băn khoăn nhiều như vậy?”
Ta ngả người về phía sau, chuyện này thực sự làm người phiền chán.
Kì Ngọc nằm xuống bên người ta, nhìn lương phòng phát ngốc trong chốc lát, sau đó cọ đến bên ta, ôm eo ta, đầu gối lên vai ta.
“Bất quá, hiện tại so với trước có tư vị hơn.”
“Đúng vậy”, ta hôn ánh mắt xinh đẹp của hắn, “Bất quá ngày mai ngươi nên xin lỗi chưởng quầy. Ta nguyên bản còn không yên tâm hắn nhưng hôm nay hắn có thể vì chuyện này cùng ngươi cãi nhau, ta triệt để yên tâm.”
Hắn cười hì hì hôn lại ta, “Ta đã biết”.
“Cùng hắn lãnh giáo cách buôn bán, học thêm chút bản sự. Nhân gia thường nói trăm người không thể dùng là thư sinh, ta về sau liền trông cậy vào ngươi. Dụng tâm làm a, ngươi nhưng là đang nuôi dưỡng ta.”
“Ngươi yên tâm, mặc kệ chỗ nào, ta đều có thể nuôi sống ngươi”, hắn dõng dạc nói.
Kì Ngọc bởi thân phận cùng cảnh ngộ, có chút không mạnh mẽ, hơn nữa có chút sa vào hưởng lạc. Nhưng tính cách hắn kỳ thật khá tốt, trước kia khi ở kỹ viện cùng nhân gia tranh giành là quần áo có đẹp nhất hay không, dung mạo có đẹp nhất không, cầm nghệ có cao siêu không, thậm chí công phu trên giường có phải lợi hại nhất hay không…. Tuy rằng những việc này không có ý nghĩa nhưng hắn tựa hồ nhất định phải hơn người khác.
Hiện tại thể hiện ở việc buôn bán. Như vậy cũng tốt, tính tình như vậy mới có thể là người làm ăn. Nhược giống như ta lười biếng, chỉ cần sinh ý có thể nuôi sống tiểu nhị cùng bản thân, duy trì thu chi cân bằng, đại khái sẽ không muốn thêm. Kì Ngọc so với ta hữu dụng hơn.
Kỳ thật ta cũng không muốn tham gia khoa cử, cũng không nghĩ tới việc buôn bán phiền toái. Ta chỉ muốn có một mảnh ruộng nhỏ, trồng các loại hoa ta thích, lâu lâu bán ra hai chậu hoa quý ta dưỡng cũng đủ cho ta sinh hoạt một hai năm. Bình thường thì tự giặt quần áo nấu cơm, không có việc gì thì đọc sách, đi dạo. Một đời bình thường. Như vậy thật thoải mái.
Bất quá sự tình không phải lúc nào cũng như ý. Hiện tại coi như cũng không sai.
Ta chuyển đề tài nói: “Ngươi hình chưa từng gọi tên ta?”
“Ta không biết tên ngươi a. Cái kia “Niệm Thiều” ngươi khẳng định không thích, “Lâm Giác” hay “Lâm Quý Ngọc” cũng là giả. Ngươi bảo ta gọi ngươi thế nào? Tốt nhất vẫn là không gọi.”
Ta cũng không biết tên của mình….
“Gọi ta Lâm Giác hoặc Quý Ngọc đề có thể. Dù sao sau này đều dùng tên này, vẫn là sớm quen thì tốt. Ta còn rất thích tên Quý Ngọc này a, cùng ngươi Kì Ngọc chỉ khác một chữ. Ngươi cũng nên quen minh tên “Lâm Vân”, không cần từ việc nhỏ làm ra vấn đề.”
“Đã biết. Quý Ngọc, ngươi phải gọi ta ca ca, không thể trực tiếp gọi tên.”
“Nhị ca? Kì ~Ngọc ~ ca ~ ca?”, ta chọc ngứa hắn, cùng hắn cười khanh khách lăn thành đoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...