"Được rồi, ngươi đi xuống đi."- Bên trong rèm trúc, Tần vương giơ tay lên một chút.Bạch Khởi trầm mặc một chút, trở lại: "Đại vương, nếu ta dẫn đầu, ta muốn mang theo một người khác.
”"Vương Dực?"Vương Dực là vị tướng lĩnh trẻ tuổi được Bạch Khởi coi trọng nhất, những năm đầu, Bạch Khởi cũng từng nhiều lần tiến cử với Tần vương."Không, lần này không phải là hắn." Bạch Khởi lắc đầu: "Là tiểu đồ gần đây lão phu nhận được cũng không chịu thua kém.
""Ồ, như vậy."- Trong lời nói của Tần vương lộ ra chút ngoài ý muốn, sau đó cười cười: "Không sai, xem ra tần quốc ta ngày sau lại có thêm một cây trụ tài, quả nhân kia liền đồng ý, coi như ngươi một mình thân binh, như thế nào? ""Tạ bệ hạ."Ngoài cửa cung, một con chim sẻ dừng ở trên tường cung, gió thổi đến lông vũ của nó run rẩy, sau đó vỗ cánh bay đi.Bạch Khởi bước đi ra một chút nặng nề, nhìn ra được hắn cũng không thoải mái.Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, mây bay vô hạn.Thượng Đảng .....Trận chiến Thượng Đảng hắn kỳ thật không hy vọng Liêm Khá bị đổi lại.
Hơn bao giờ hết lão không muốn nó.Liêm Khá già nua, tất nhiên cầu ổn vi thượng, cố thủ thành trì.Nhưng với tình trạng Triệu quốc thiếu lương thực, lương đạo lại bị quân Tần quấy rầy, trên thực tế đã chịu không nổi quá lâu.Nếu như nhất cử cắt đứt lương đạo của quân Triệu, đến lúc đó, cho dù là Liêm Khánh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xuất kích, đến lúc đó trường kỳ thiếu lương ,quân tâm tan rã, quân đội tự nhiên chiến lực giảm đi rất nhiều.
Muốn đánh vỡ, cũng tự nhiên dễ dàng.Mà hiện tại đổi lại Triệu Bao kia, trận chiến này, Bạch Khởi vạn lần không muốn gặp phải chính là loại này ngây ngốc.Đến lúc đó, nếu hắn thật sự chuyển thủ thành công, thừa dịp còn có lương thảo trực tiếp tiến công khai chiến, được ăn cả ngã về không lấy mạng đổi mạng, vậy thật sự muốn lưỡng bại câu thương."Triệu Bao a.""Lão tướng quân."- Xa phu dừng ở ngoài cửa cung nhìn thấy Bạch Khởi, chào hỏi.Bạch Khởi bất đắc dĩ thở dài, đi tới."Tiểu Lục, nhéo nhéo nơi này, nơi này thật đau.
Vâng, đúng đúng, thoải mái.
Ồ, ừm.
"-Cố Nam đang nằm nghiêng trên giường trong phòng mình, lúc Tần triều còn chưa có ghế, giường cũng chỉ có thể vừa là nằm vừa là đồ ngồi, ngày thường nghỉ ngơi cũng đều ở trên giường.Một bên nhìn quyển Tôn Vũ Binh Thư mà Bạch Khởi đưa cho buổi sáng, một bên hưởng thụ xoa bóp, thật sự là không có chuyện gì thoải mái hơn nữa.Sau lưng cô, một tiểu nha đầu mặc váy nghe Cố Nam kêu to, vẻ mặt đỏ bừng đặt tay lên vai nàng nhẹ nhàng ấn: "Cô nương, cô lại trêu chọc tôi.
""Ai, sao lại là trêu chọc chứ, ngươi ấn quả thật quá thoải mái."- Cố Nam nở nụ cười gian, đưa tay khoác lên mu bàn tay Tiểu Lục."Cô nương, cô như vậy ta liền tức giận." -Tay Tiểu Lục đặt trên vai Cố Nam dùng sức, bĩu môi.
Cô nương nhà mình chỗ nào cũng tốt, là đệ tử của lão tướng quân, biết binh pháp, lại biết công phu.
Người cũng tốt, không khi dễ hạ nhân, chính là tính cách này quá ác liệt, luôn trêu chọc mình.Cảm thụ được khí lực trên vai mình không tính là khí lực, Cố Nam híp mắt, nhìn sách.Này là xã hội phong kiến muôn vàn điều ác.Nói thật, đối với binh pháp của Tôn Tử nàng thật sự không có tinh thần gì.
Toàn bộ quyển sách tổng cộng chỉ có sáu ngàn chữ, kiếp trước lúc cô nhàn rỗi nhàm chán kỳ thật đã xem qua mấy lần, không đọc toàn bộ, nhưng cũng coi như đã xem qua.Nói thêm, cô vẫn đọc bản phiên dịch của chú thích, về cơ bản cũng đọc hiểu hết về toàn bộ cuốn sách.
Cho dù Bạch Khởi trở lại thì cô cũng không có gì phải lo lắng.Tôn Vũ binh thư a, tuy Rằng Cố Nam không có hứng thú, nhưng không thể không nói là binh thư tích hợp sớm nhất còn sót lại ở Trung Quốc, cũng là tác phẩm quân sự sớm nhất trên thế giới, nó được mệnh danh là "Binh học thánh điển", ý nghĩa trong binh pháp quả thật phi thường trọng đại.Tuy rằng không biết Bạch Khởi vì sao có thể lấy được thứ này, thứ này ở cuối chiến quốc cũng đã thành sách sao?Cũng được, nhìn cũng không cần phải nhìn, đứng lên luyện mâu đi.Nghĩ đến Cố Nam để cho Tiểu Lục ngừng lại, đứng dậy cầm trường mâu trên giá đi vào trong tiểu viện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...