Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

"Anh ta cứ như vậy mà đi rồi?" Hoàn Tử Hư kinh ngạc nói.

Mục Tiêu Nhiệm Vụ hoàn toàn khác với những gì mà hắn nghĩ, anh ta không hỏi về tin tức của Liên Minh Thông Quan, không đề cập đến Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật, không có cao cao tại thượng coi thường hắn và Phong Khôi, không có ý đồ giết chết sấm quan giả do hệ thống phái đến......

Người áo đen chỉ là lấy đi năng lượng hệ thống của bọn họ, vẫy vẫy ống tay áo, cứ như vậy mà rời đi.

"Anh ta luôn luôn như thế, khi đối phó với Nguyên Lạc Nhật và kẻ phá hoại 192 cũng là như thế này." Liên Vũ Phàm mang còng tay cho Hoàn Tử Hư và Phong Khôi, ôn hòa nói với hai người.

Càng ngày có càng nhiều kẻ phá hoại bị bắt giữ, Liên Vũ Phàm cũng dần quen với chuyện đó, chỉ cần không ngang nhiên phá hoại khắp nơi giống kẻ phá hoại 192, thái độ của hắn đều rất ôn hòa.

"Không phải như vậy chứ." Hoàn Tử Hư không hổ là sấm quan giả với chỉ số thông minh siêu cao, đối mặt với kinh biến như thế, hắn vẫn có thể gác lại những chuyện khác sang một bên rồi chuyên tâm suy nghĩ về người áo đen, "Trước đây tôi có tiếp xúc với anh ta hai lần, một lần là trò chuyện thông qua giọng của Nguyên Lạc Nhật, một lần là thông qua cuộc gọi video của tên cuồng bom mà các anh gọi là kẻ phá hoại 192, từ hai lần này, tôi có thể nhận thấy anh ta là một người thống trị tuyệt đối."

Cho dù là khi đưa ra các quy tắc đối với Nguyên Lạc Nhật, hay là phẫn nộ vì kẻ phá hoại 192 vi pháp quy tắc, đều có thể nhìn ra rằng người đàn ông áo đen là một người không cho phép người khác làm trái ý mình.

"Phân tích của chúng tôi khác với các cậu," Liên Vũ Phàm nói, "Tôi cho rằng anh ta là một người tương đối dễ nói chuyện, bởi vì anh ta không đánh mất bản thân mình vì quyền lực, quý trọng sinh mạng của con người."

"Thật là một trò đùa," Hoàn Tử Hư và Liên Vũ Phàm bất đồng quan điểm, "Ngay cả khi không tiếp xúc nhiều lắm, tôi còn nhìn ra anh ta là một tên bạo quân với dục vọng khống chế mạnh mẽ, anh ta sẽ không cho phép xảy ra những việc phát sinh ngoài dự liệu của mình, nếu như anh ta không nắm rõ hành động của Tổ Chức Thủ Hộ đối với chúng tôi trong lòng bàn tay thì anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi như vậy!"

Khi Vưu Chính Bình nghe thấy những lời của Hoàn Tử Hư, mi mắt liền không khống chế được mà giật lên giật xuống.

Sầm Tiêu phụ trách chế phục Phong Khôi, Phong Khôi rất ngoan, cũng không nói nhiều lắm, khi mà Hoàn Tử Hư cãi lý cùng với Liên Vũ Phàm, hắn chỉ là nhỏ giọng nói với Sầm Tiêu là hắn mong muốn được nhốt chung một chỗ với Hoàn Tử Hư.

Sầm Tiêu đành phải lại lấy ra một sợi xích chân, đem chân phải của Phong Khôi và chân trái của Hoàn Tử Hư trói lại cùng nhau, Phong Khôi cúi đầu nhìn hai cái chân bị trói của bọn họ, nở một nụ cười chân thành dành cho Sầm Tiêu.

Một giây trước thì bọn họ vẫn là kẻ thù, bởi vì năng lượng hệ thống đã được rút ra, không ngờ bọn họ lại ở chung một cách hài hòa như vậy, mới vừa rồi còn không khí còn giương cung bạt kiếm thì lại trở nên hòa hợp.

Giờ phút này, Sầm Tiêu từ trước đến nay chưa bao giờ tỉnh tháo như vậy, hắn đã rõ ràng nhận ra kẻ địch của mình không phải là kẻ phá hoại, cũng không phải là người áo đen, mà là hệ thống vẫn nấp sau lưng mọi người, một tồn tại nằm ở phía xa không thể với tới.

Hắn thở dài, ánh mắt thoáng như qua Vưu Chính Bình đang ngơ ngác nhìn về phương hướng mà người áo đen biến mất, không khỏi đi tới, thấp giọng nghiêm túc nói: "Anh có chuyện gì sao?"

"Hả? À?" Vưu Chính Bình thu lại suy nghĩ của mình, không rõ Sầm Tiêu là có ý gì.

Sầm Tiêu mới mười mấy tuổi đã chơi với Vưu Chính Bình trong căn cứ huấn luyện từ nhỏ đến lớn, hắn đối với người đồng đội này vô cùng hiểu rõ, sự ăn ý của hai người có thể nhìn thấy được trong vô số trận chiến.

Nguyên nhân chính là vì hiểu rõ, Sầm Tiêu càng thêm lo lắng.

Lúc nãy khi hắn cướp Vưu Chính Bình từ trong tay người áo đen thì đã chú ý tới ánh mắt của Vưu Chính Bình, mặc dù Vưu Chính Bình đã cố gắng che dấu, nhưng vẫn không thể khống chế được mà cứ dính tầm mắt vào người áo đen không rời.


"Lần trước anh bị thương ở trên sân thượng, có phải người áo đen đã cứu anh hay không?" Sầm Tiêu thấp giọng hỏi.

"Ừm......" Vưu Chính Bình cảnh giác nhìn về phía Sầm Tiêu, vô cùng chột dạ.

"Anh có phải là......" Sầm Tiêu kéo Vưu Chính Bình đi về hướng kho hàng, cố gắng tránh đám người Liên Vũ Phàm, "Di tình biệt luyến rồi hả?"

"Hả?" Nghe được lời này, Vưu Chính Bình tức khắc nhẹ nhõm, sau đó cũng bị những lời này làm cho cả kinh tới mức lông mày méo mó thành một con sâu róm.

Cậu cho rằng Sầm Tiêu cũng giống như cậu là cảm nhận được một thứ cảm giác quen thuộc gì đó mà không thể giải thích được tư người áo đen, ai ngờ đâu thế những Sầm Tiêu lại đưa ra một câu hỏi chất vấn linh hồn như vậy!

"Anh đừng có giấu em!" Sầm Tiêu chắc chắn nói, "Năm đó khi anh nhất kiến chung tình với Úc Hoa, ánh mắt của anh cũng giống y chang như vừa rồi!"

"Hả? Phải không?" Vưu Chính Bình dời ánh mắt đi, không nhìn Sầm Tiêu nữa.

Sầm Tiêu vô cùng đau đớn nói: "Úc Hoa bị xiềng xích trói lại, còn bị người áo đen đá vào kho hàng, anh một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn anh ấy, chỉ lo mà nhìn người áo đen không rời! Người áo đen đi rồi, chúng ta thu dọn chiến trường, giao nhiệm vụ cứu Úc Hoa để lại cho anh, ấy thế mà anh lại nhìn bóng lưng người áo đen sững sờ đến phát ngốc!"

"Tôi......" Vưu Chính Bình không có cách nào giải thích được.

Khi Úc Hoa bị kẻ phá hoại bắt đi, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có ý niệm là dốc toàn lực cứu lấy Úc Hoa, nhưng khi mà người áo đen xuất hiện ở trước mặt, cậu đột nhiên đối với cái người bị xiềng xích trói lại thành một cục kia không hề có bất kỳ cảm tình gì nữa, tầm mắt cậu vẫn luôn dính và người áo đen không buông.

Vưu Chính Bình vẫn luôn ở lảng tránh suy đoán mà không thể miêu tả nào đó, lý trí nói cho cậu biết suy đoán đó không phải là sự thật, nhưng mà có khi nào cậu được điểm cao trong bài kiểm tra lý tính đâu? Cậu luôn là một người hành động dựa trên trực giác mà!

"Em biết người áo đen cứu anh hai lần, nhất là lần trước khi anh bị thương vô cùng nặng, anh sẽ sinh ra tình cảm biết ơn đối với người áo đen. Nhưng đây không phải là tình yêu đích thực, đó là một hiện tượng đồng cảm trong tâm lý học, là một sự ảo giác nhất thời." Sầm Tiêu nghiêm túc nói, "Tuy rằng Úc Hoa thích ăn dấm một chút, còn vô cùng yếu ớt, hợp tác trong công việc với tụi mình là không có cách nào. Nhưng mà anh ấy vô cùng yêu anh, anh ấy hướng về gia đình bằng cả trái tim, chăm sóc anh vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, còn thường xuyên làm đồ ăn cho tụi em, là một người bạn đời vô cùng tuyệt vời. Anh cần phải kiêm soát trái tim của mình đi! Lập trường của người áo đen không rõ ràng, nói không chừng một ngày nào đó hắn là kẻ thù của chúng ta đó, anh không thể đi sai đường được, biết không?"

"Có khả năng người áo đen là kẻ thù với chúng ta sao?" Vưu Chính Bình đầy mặt hoảng sợ.

"Em nói nhiều như vậy mà anh chỉ có nghe một câu này thôi sao?" Sầm Tiêu vỗ một cái bốp vào lưng Vưu Chính Bình, đẩy mạnh người nọ vào kho hàng, "Mau đi cứu người yêu của anh đi!"

Vưu Chính Bình loạng choạng chạy vào kho hàng, nhìn thấy đống xiềng xích nằm trong góc kia, tim cậu lại đập loạn lên.

Rõ ràng là vừa rồi cậu đối với đồng bùi nhùi này không hề có cảm tình gì, nhưng hiện tại lại bốc lên một ngọn lửa tình.

Vưu Chính Bình thậm chí không dám tự hỏi bản thân "Tại sao", cậu nhanh chóng vọt tới bên cạnh Úc Hoa, gỡ bỏ xiềng xích, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ kia, tâm trạng của cậu lập tức bình tĩnh trở lại.

Úc Hoa luôn tạo cho cậu cảm giác an toàn và bình yên.

Vưu Chính Bình cúi đầu hôn mặt Úc Hoa, bế ngang người lên rồi đi khỏi kho hàng.


"Anh đã làm gì anh ấy vậy?" Vưu Chính Bình hỏi Hoàn Tử Hư.

Hoàn Tử Hư để ý đến tư thế ôm của ông chú thủ hộ đẹp trai, đem nghi hoặc đè xuống đáy lòng, bình tĩnh nói: "Tôi không có thương tổn hắn, hắn chỉ là ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại sẽ quên hết những việc ở kho hàng, chỉ nhớ rằng mình đã lãng phí một ngày chủ nhật ở nhà, tôi cũng không có ý định sẽ xuất hiện trong ấn tượng của một người bình thường."

"Không nhớ rõ cũng tốt," Liên Vũ Phàm gật đầu, "Nếu không thì Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật thê thảm rồi."

Liên Vũ Phàm còn khá quan tâm đến hai người đồng nghiệp: "Chút nữa là đưa bọn họ đến căn cứ, dặn dò bọn họ không cần tiết lộ chuyện trong kho hàng. Đội trưởng, cậu nhớ phải xóa lịch sử trò chuyện về kho hàng trong điện thoại của Úc Hoa."

"Các người một người là người thủ hộ, hai người là sấm quan giả, tại sao lại sợ một người bình thường như vậy?" Hoàn Tử Hư nghi hoặc nói, kế hoạch hoàn mỹ của hắn bị bại lộ vì mối quan hệ của Úc Hoa và các thành viên khác trong phòng làm việc, hắn vô cùng không hiểu nổi.

"Là ba chúng tôi đang dỗ dành anh ta mà thôi!" Liên Vũ Phàm bất mãn nói, hắn cũng không nghĩ là mình sợ Úc Hoa, chỉ là vì yểm hộ thân phận mà đưa ra những thỏa hiệp cần thiết mà thôi.

Vưu Chính Bình thật sự không nghe nỗi cuộc trò chuyện này nữa, cậu nói: "Tôi đưa Úc Hoa về nhà trước rồi sẽ hội hợp với các người sau."

Này mới đúng nè, phải quan tâm tới người nhà của mình đầu tiên chứ, Sầm Tiêu âm thầm gật đầu, hắn cảm thấy bản thân mình đối với mối quan hệ này thật sự là rất mệt tim.

Trong không gian của Vưu Chính Bình có xe, cậu lấy ra hai chiếc xe, một chiếc là xe bình thường như vô cùng kiên cố, một chiếc là xe cảnh sát. Đám người Sầm Tiêu mang theo hai kẻ phá hoại về bằng xe cảnh sát, còn Vưu Chính Bình thì ôm Úc Hoa lên chiếc xe kia.

Cậu mang Úc Hoa về nhà, đặt người yêu đang say ngủ lên trên giường, mở khóa điện thoại của Úc Hoa bằng dấu vân tay của mình.

Úc Hoa không bao giờ phòng vệ đối với Vưu Chính Bình, vân tay mở khóa điện thoại cũng lấy của Vưu Chính Bình, các loại mật khẩu khác đều là sinh nhật của Vưu Chính Bình, ngày mà bọn họ gặp nhau, ngày bọn họ đăng ký kết hôn.

Lúc định xóa lịch sử trò chuyện, Vưu Chính Bình nhìn thấy chuyến du lịch xa xỉ dành cho "Phúc lợi nhân viên" của Chân Lê tới Maldives cho hai người, trong lòng hơi khẽ động.

Chân Lê...... Dùng phương pháp này để lấy lòng Úc Hoa sao? Cậu ta biết dùng cách nào để khiến Úc Hoa vui vẻ sao?

Vưu Chính Bình xóa lịch sử trò chuyện liên quan tới kho hàng, đưa tay lên vuốt cái trán trơn bóng của Úc Hoa, sau khi chăm chú nhìn người yêu một lúc thì cậu đứng dậy rời phòng ngủ.

Cậu nhìn thấy chiếc vali vốn dĩ đặt trên tủ phòng ngủ, thế nhưng bây giờ lại được đặt giữa phòng khác, dường như đang chờ ai đó mở ra.

Vưu Chính Bình dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc vali, cậu cười nhẹ rồi rời khỏi nhà mà không mở chiếc vali ra.

Nửa tiếng sau khi cậu rời đi, Úc Hoa đang nằm trên giường chậm rãi mở to mắt, đi vào phòng khách, nhìn thấy chiếc vali không người thăm hỏi kia, thở một hơi thật dài.


Hôm nay thật là ngàn cân treo sợi tóc, Úc Hoa hoàn toàn không nghĩ tới, sức mạnh của Tiểu Vưu lại tăng lên rất nhanh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, em ấy cố gắng đoạt lấy anh từ tay của hai kẻ phá hoại, còn giấu anh vào trong không gian, khiến anh suýt nữa là mất cơ hội ra tay.

Nếu không phải Đạo Cụ Khởi Đầu của Hoàn Tử Hư rất mạnh, kéo anh ra từ trong không gian, còn dùng xiềng xích che mặt anh lại, anh cũng không biết mình phải lên sân khấu bằng cách nào.

Úc Hoa bị xiềng xích trói chặt mừng như điên, anh lợi dụng khoảnh khắc mọi người bị sốc trước sức mạnh của Tiểu Vưu, nhanh chóng sử dụng năng lực "Kim thiền thoát xác" vừa mới được giải khóa thoát khỏi trói buộc của xiềng xích, còn đem áo khoác cùng quần ở lại bên trong đảm đương con ma nơ canh của chính mình. "Kim thiền thoát xác" mà, dù sao cũng phải để lại "Xác".

Trong lúc "Thoát xác", Úc Hoa triệu hồi áo choàng đen và mặt nạ, trực tiếp bay lơ lửng trong không trung, hấp thu năng lượng hệ thống của Phong Khôi hệ, ngăn lại hắn chiến đấu với Vưu Chính Bình.

Đối mặt với Tiểu Vưu, dường như anh không có biện pháp khống chế được động tác của mình, nhịn không được muốn ôm em ấy, an ủi em ấy, hôm nay Tiểu Vưu trải qua một trận ác chiến như vậy, nhất định là vô cùng vất vả.

Úc Hoa không có xoa xoa đầu Tiểu Vưu ngay tại chỗ, không có cổ vũ em ấy là "Lĩnh ngộ được cách sử dụng dị năng mới, em thật sự rất tuyệt", chỉ là một tay ôm Tiểu Vưu đã là rất kiềm chế rồi.

Cũng may Sầm Tiêu kịp thời tách bọn họ ra, nếu không thì sẽ thực sự bại lộ rồi.

Nghĩ đến Sầm Tiêu, Úc Hoa lại vô cùng đau đầu.

Anh giống như đã rời đi, nhưng thật ra anh đã chui vào lại đám xiềng xích, mở "Siêu thính giác" để nghe ngóng tình hình bên ngoài, đương nhiên cũng nghe được những lời mà Sầm Tiêu nói với Vưu Chính Bình.

Tâm tình của Úc Hoa vô cùng phức tạp.

Đến tột cùng thì Tiểu Vưu có biết thân phận của anh hay không? Nếu em ấy đoán được anh và người áo đen là cùng một người, vậy thì ai cũng vui mừng; nếu như không đoán được, chỉ là đơn thuần bị người áo đen hấp dẫn, chứng minh mặc kệ dáng vẻ của anh trông như thế nào thì Tiểu Vưu cũng đều sẽ nhất kiến chung tình với anh, Úc Hoa đối với chuyện này cũng rất là vui, nhưng mà......

Nếu như là người sau, "Úc Hoa" nên làm cái gì bây giờ?

Sau khi Úc Hoa buồn rầu về đến nhà, anh cố ý điều khiển chiếc vali xuất hiện ở giữa phòng khách, ngăn lại đường đi của Tiểu Vưu. Thời điểm mà Tiểu Vưu bước vào nhà thì chiếc vali vẫn nằm trên tủ trong phòng ngủ, tới lúc ra ngoài thì chiếc vali lại xuất hiện trong phòng khách, nhất định Tiểu Vưu sẽ chú ý tới nó đúng không? Nhất định là mở chiếc vali đó ra, nhìn thấy áo choàng đen bên trong đúng không?

Ai ngờ đâu, Tiểu Vưu vẫn như cũ mà không hề động đậy gì vào chiếc vali, lướt qua chiếc vali rồi đi luôn.

Em ấy quả thực là một người nhắm mắt làm ngơ đối với việc nhà, thường xuyên không tìm thấy quần áo của mình để ở chỗ nào, để điện thoại lên sô pha tới lúc quay lại thì không nhớ mình đã để ở đâu, này...... Nếu không chú ý đến vị trí ban đầu của chiếc vali cũng là chuyện bình thường mà.

Thông minh như Úc Hoa, thế nhưng cũng không có cách nào đoán ra tâm tư của Tiểu Vưu.

Úc Hoa phát hiện dường như anh luôn trong trạng thái u sầu, mới vừa giải quyết được một vấn đề lại sẽ xuất hiện thêm một vấn đề mới khác.

Anh nhớ tới khi kết hôn, mẹ của Tiểu Vưu cùng với anh nói lời thật lòng, nói với anh là "Cuộc sống chính là củi gạo mắm muối, công việc nhà tẻ nhạt, sẽ luôn có những vấn đề và những xích mích nhỏ khác nhau giữa hai người bạn đời, đây là điều rất bình thường".

Có lẽ là, chính bản thân cuộc sống luôn gặp phải phiền não đi.

-

Khi Vưu Chính Bình trở về căn cứ, Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng được đón tới đây, mọi người cùng nhau tham gia cuộc thẩm vấn Hoàn Tử Hư và Phong Khôi.

Xét thấy hai kẻ phá hoại mới không có làm ra chuyện gì quá mức, lại bị người áo đen rút năng lực ra, nên môi trường thẩm vấn rất thoải mái và không có dụng cụ tra tấn nào, Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng ngồi trên ghế bên cạnh bọn họ, chịu trách nhiệm thuyết phục họ hợp tác.


Hai người Chân, Nguyên vẫn là không nhớ rõ những việc đã xảy ra với bọn họ và tối hôm qua, bọn họ đoán là chính mình đã bị động tay động tay khi nhận ra sự sai lệch về nhận thức của mình.

"Tin tức mà cậu muốn nói với người áo đen là gì?" Sau khi cục trưởng Tiêu nghe Liên Vũ Phàm báo cáo, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Trước tiên ông phải đảm bảo sự an toàn của tôi và Phong Khôi," Hoàn Tử Hư nói, "Tuy rằng tôi cũng không thể tin tưởng và sự đảm bảo của ông, nhưng tôi vẫn cần một lời hứa hẹn bằng miệng."

Cục trưởng Tiêu nói: "Tôi sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì, cậu có thể đối chiếu đãi ngộ của bản thân mình sao với hai người Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật."

Dứt lời liền cho hai người Chân, Nguyên một ánh mắt, kêu bọn họ khuyên nhủ dùm.

"Chúng ta chỉ cần hợp tác, thì chúng ta có thể được khoan hồng, cuộc sống cũng không có gì là không tốt, chỉ là thỉnh thoảng bị trói một chút, ăn đồ ăn một cách vô tội vạ, nhảy vài điệu, lâu lâu cũng bị trừ lương, còn những thứ khác đều ổn hết." Chân Lê nói.

"Tôi thì không giống với Chân Lê, tôi tương đối bận rộn, ở trong phòng làm việc ăn mì ăn liền, học pháp luật, nuôi chó, sau đó còn sẽ tham gia chương trình tài năng, sau đó nghe nói cũng sẽ quay quảng cáo. Tôi còn có kế hoạch sẽ thi vào đại học, thi vào ngành luật chuyên nghiệp, tham gia kỳ thi tư pháp quốc gia, rồi lấy chứng chỉ luật sư trong tương lai......" Nguyên Lạc Nhật vươn đầu ngón tay ra đếm đếm những dự định của mình trong tương lai.

Hoàn Tử Hư: "...... Tổ Chức Thủ Hộ các người có phải là có năng lực làm giảm trí thông minh của sấm quan giả không?"

Cục trưởng Tiêu ho nhẹ một tiếng: "Khụ! Bọn họ đi vào thế giới chúng tôi chính là bộ dạng như thế này, tôi cũng rất ngạc nhiên. Nếu như không phải có sự xuất hiện của kẻ phá hoại 192, tôi còn tưởng là thế hệ kẻ phá hoại mới đều có chung một loại trình độ này."

"Đều bị hệ thống nuôi tới ngu luôn rồi." Hoàn Tử Hư nhìn hai tên ngốc bạch ngọt kia, không khỏi nắm lấy tay Phong Khôi, thản nhiên nói, "Cảm giác thật là tuyệt khi có thể quang minh chính đại nói xấu hệ thống mà không bị phát nổ bản thân mình, cho dù mất đi năng lực thì tôi cũng cảm thấy thật vui vẻ."

Cục trưởng Tiêu nhìn thấy biểu hiện của Hoàn Tử Hư, dùng dư quang quan sát nhóm người thủ hộ trẻ tuổi, và nhận thấy rằng những người trẻ tuổi này hoàn toàn không có ác cảm gì với Hoàn Tử Hư và Phong Khôi.

Ngay cả Chân Lê – người phối hợp và cũng vô hại nhất, lúc đầu cũng bị Vưu Chính Bình và nhóm người Liên Vũ Phàm đánh một trận tơi bời, Nguyên Lạc Nhật còn bị trói và phải băng bó nhiều ngày, mãi đến khi bọn họ phối hợp sức mạnh với Tổ Chức Thủ Hộ bảo vệ người thường trên sân thượng thì mới được mọi người công nhận.

Trái lại là Hoàn Tử Hư, ngay từ lúc bắt đầu thì nhóm người thủ hộ đã không hề thù địch gì với bọn họ.

"Cậu rất thông minh, cậu biết phương pháp gì dễ dàng nhất để có được hảo cảm của chúng tôi," Cục trưởng Tiêu nói toạc ra mục đích của Hoàn Tử Hư, "Đầu tiên là cậu coi trọng người bạn đồng hành với mình để nhận được sự tán đồng của người thủ hộ, cậu biết những người thủ hộ trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đánh giá cao loại kẻ thù nào; tiếp theo cậu biểu đạt ác ý của mình đối với hệ thống, bằng một cách vô tri vô giác mà nói với chúng tôi rằng cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ, chúng ta có cùng chung một kẻ thù; cuối cùng cậu thẳng thắn mình đã mất đi năng lực, là hoàn toàn vô hại. Chỉ trong ba câu nói ngắn ngủn, địa vị và lập trường của mình từ một kẻ địch chuyển thành giống như hai người Chân, Nguyên, là người cung cấp thông tin cho chúng tôi và có thể hợp tác."

Những lời của cục trưởng Tiêu đã đánh thức sự cảnh giác của nhóm người thủ hộ trẻ tuổi, bọn họ thực sự bị dắt mũi bởi cảm xúc của Hoàn Tử Hư theo như lời cục trưởng.

Bị bại lộ ý đồ, Hoàn Tử Hư cũng không hề hoảng loạn, hắn thong dong nói: "Sở dĩ là tôi có thể đả động đến các người là bởi vì tất cả chuyện này đều là sự thật. Tôi đã dùng chút kỹ xảo, nhưng các người không thể để tôi tự bảo vệ mình đi."

"Cách duy nhất để cậu bảo vệ chính mình đó chính là thẳng thắn." Cục trưởng Tiêu không dao động, kiên định nói.

"Cáo già," Hoàn Tử Hư lắc đầu nói, "Ông đối với chúng tôi thật là ác ý."

"So với với cậu, tôi xem ra còn chưa đủ già," Cục trưởng Tiêu cầm cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm trà, "Tuổi tác thực sự của Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật cũng chưa tính là lớn, tâm tính còn có một chút ngây thơ. Cậu thì khác, cậu ít nhất cũng đã mấy trăm tuổi rồi, là một người trường sinh, có năng lực xoay chuyển càn khôn, nếu như cậu nói đầu hàng, cậu có thể dễ dàng tin tưởng sao?"

"Đó là bởi vì ông không sống trăm năm," Trong mắt Hoàn Tử hiện lên một tia tang thương, "Nếu không phải là có Phong Khôi ở cùng ta, tôi cũng không thể giữ vững được. Tinh thần của con người là có thể chịu đựng một trăm năm, điều này dựa trên sức chịu đựng của bản năng di truyền, nếu như vượt quá một ngưỡng nhất định thì tinh thần con người sẽ thay đổi."

Hắn nhấn nhấn đầu óc của mình: "Tại sao tôi phải dùng phương pháp này để kiểm tra người áo đen chứ? Bởi vì một người xuyên qua 3841 thế giới, sống hàng nghìn năm trời, suy nghĩ của anh ta không thể nào phỏng đoán theo lẽ thường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui