Nguyên Lạc Nhật kéo quần áo lỏng lẻo trong gương xuống, có chút không được tự nhiên.
Hắn là một thích khách, sát thủ, thường mặc những bộ đồ bó sát người co dãn tốt để dễ bề ẩn nấp, mà không phải là bộ quần áo lộ vai hở eo rồi sắc màu rực rỡ như bây giờ, loại trang phục rộng thùng thình này rất dễ lưu lại một góc áo ở trong bóng tối, không phải là loại đồ mà sát thủ sẽ thường xuyên mặc.
Quần thì còn đỡ, màu đen bó sát người, dễ dàng vận động, nhưng mà chỗ đùi và đầu gối lại bị rách, lộ ra da thịt, Nguyên Lạc Nhật cố che mấy lần cũng không nhằm nhò gì, chỉ có thể từ bỏ.
Không thành vấn đề, đấy chỉ là tạm thời, để rời khỏi lồng giam của Tổ Chức Thủ Hộ, chẳng qua là mặc một bộ quần áo không hợp thôi có là cái gì đâu!
Nguyên Lạc Nhật đã chán ngấy cuộc sống ở chỗ này, cuộc sống hàng ngày chính là ăn, ngủ rồi thẩm vấn, đọc đi đọc lại các bộ luật, quy định và tiêu chuẩn đạo đức, ngay cả khi hắn đang rửa mặt, loa trong phòng cũng sẽ phát 《 giáo dục tư tưởng và đạo đức 》, cái gì mà chấp hành trật tự xã hội, tuân thủ đạo đức xã hội, thiết lập giá trị sống đúng đắn, tâm lý lành mạnh......
Từ từ! Dừng lại! Không thể suy nghĩ về nó nữa, lại cứ nghĩ nữa sẽ không nhịn được mà nhớ lại!
Tổ Chức Thủ Hộ đã rất hao tâm tổn huyết để đưa kẻ phá hoại trước đây có tiền sử đầu độc vào trong đời sống xã hội, mỗi ngày ngoại trừ việc thẩm vấn, ngay cả lúc ngủ cũng phát đi phát lại bài phát biểu của các nhà lãnh đạo, quả thực là cách giáo dục tẩy não mà.
Để buộc Nguyên Lạc Nhật chủ động học tập, Tổ Chức Thủ Hộ đã hứa rằng hắn có thể ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cung cấp thông tin sau khi đạt tiêu chuẩn của bài kiểm tra, bài kiểm tra được chia thành bài thi viết và thi vấn đáp, bao gồm các nhận thức chung về pháp luật, thường thức về đạo đức và phân tích hiện tượng xã hội, với việc hoàn thành được bài kiểm tra này, thành tích của Nguyên Lạc Nhật đã có thể trực tiếp trở thành một nhân viên công vụ.
Nguyên Lạc Nhật chỉ cần tưởng tượng đến lúc sau khi rời khỏi Tổ Chức Thủ Hộ là có thể giúp được thần tượng của hắn là thông quan giả làm việc, trong lòng hắn tràn ngập động lực vô biên. Bọn họ là sấm quan giả, đang giãy giụa trên ranh giới tử thần, và tất cả những gì sau khi sống sót đều đặc biệt xuất sắc ở một số khía cạnh nào đó, hắn đã sử dụng sức mạnh khát khao "sự sống" này vào việc học của mình, thật sự là mọi việc đều thuận lợi, ngắn ngủn trong thời gian nửa tháng là đã được điểm cao!
Tổ Chức Thủ Hộ tỏ vẻ là điểm thành tích này không thể kiêu ngạo được, nếu đánh giá tình hình hiện tại của Nguyên Lạc Nhật bằng《 Luật ngục giam 》thì có nghĩa là thành tích tốt và có thể được tạm tha, nhưng cần phải tăng cường học tập và liên tục củng cố kiến thức đã học trước đó. Trong vòng một năm kể từ lúc bước vào phòng làm việc, hàng tháng đều phải làm các bài kiểm tra và không thể dừng lại đến khi kết thúc bài thi cuối kỳ, nếu như mà một lần kiểm tra không đạt yêu cầu, hắn sẽ được đưa trở lại cơ sở cung cấp thông tin và tới chỗ Tổ Chức Thủ Hộ để học lại, hắn sẽ không được trở lại là người cung cấp thông tin cho đến khi bài kiểm tra đạt trên 75 điểm.
Căn cứ theo《 Luật hình sự 》, về việc đầu độc ở nơi công cộng mà chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng gì thì sẽ bị phạt tù trong thời hạn từ ba năm đến mười năm, Nguyên Lạc Nhật thì chưa tạo thành thương vong quá lớn, hơn nữa nguyện ý trở thành người cung cấp thông tin hợp tác với tổ chức thì sẽ được đối xử khoan hồng.
Sau khi Tổ Chức Thủ Hộ thảo luận, quyết định để Nguyên Lạc Nhật tham gia kỳ thi trong ba năm, sau ba năm nhồi thức ăn cho vịt, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một công dân sẵn sàng tuân thủ các quy tắc và quy định.
Nguyên Lạc Nhật được Tổ Chức Thủ Hộ đưa đến phòng làm việc, người hộ tống hắn là Liên Vũ Phàm, Liên Vũ Phàm cũng là người giám hộ của hắn, là người giám thị cũng là người dạy dỗ Nguyên Lạc Nhật.
Liên Vũ Phàm hỏi: "Đôi mắt sao rồi, lại xuất hiện hiện tượng mù à?"
"Hừ." Nguyên Lạc Nhật khinh thường không thèm nói chuyện với người thủ hộ, hắn là sấm quan giả, là cấp dưới của đại thần, miễn cưỡng hợp tác với người thủ hộ, nhưng linh hồn của hắn tự do, hắn khinh thường người thủ hộ.
Liên Vũ Phàm: "......"
Được rồi, nếu thực sự mù cũng không ai tìm bác sĩ đâu.
Ngày đó sau khi tổ đội mới được xây dựng ăn xong (đồ nướng BBQ), Úc Hoa lại nghĩ cách đưa lồng chim cho Chân Lê mang đi, Chân Lê thông qua thị giác của lồng chim phân phó vài điều cho Nguyên Lạc Nhật ——
Một, đừng để Tổ Chức Thủ Hộ biết là Úc Hoa biết chuyện dị năng giả, đừng hỏi lý do, sau này không đề cập tới việc này là tốt rồi;
Hai, đại thần sẽ vô cùng chú ý đến tiến độ của phòng làm việc, Nguyên Lạc Nhật phải nghe theo phân phó của Chân Lê, nếu làm tốt thì nói không chừng có thể nhìn thấy đại thần Thông Quan Giả;
Ba, kể từ nay cậu không có hệ thống, là một người bình thường, nhưng cậu cũng đạt được sự tự do, sống một cuộc sống tốt đẹp, tích cực hướng về phía trước, bám rễ vào thực tế, trở thành một giống loài bình thường, nỗ lực, bình phàm (trọng điểm là nhận mệnh), học được cách hưởng thụ (bị áp bức) tại thế giới cuối cùng.
Sau khi Nguyên Lạc Nhật nhận được chỉ thị thì an phận không ít, hắn mang kính đúng độ do Tổ Chức Thủ Hộ cung cấp, lao vào học tập, rốt cuộc sau mười ngày cũng đã nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn mặc một bộ đồ vô cùng đẹp trai thời thượng đi vào phòng làm việc, nhận thấy kết cấu bên trong phòng làm việc đã thay đổi.
Với diện tích khoảng 300m2 được chia theo gian, ngăn cách thành 4 gian nhỏ dưới 10m2, Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, Liên Vũ Phàm, Úc Hoa tách ra làm việc riêng biệt không can thiệp lẫn nhau. Toàn bộ không gian còn lại khoảng 250m2 đều được dùng để phát sóng trực tiếp, một tấm gương khổng lồ đã được lắp đặt, thiết bị quay phát sóng trực tiếp có hiệu ứng tốt hơn và rõ ràng hơn được đặt ở vị trí thích hợp, ngoài ra còn có một thiết bị màn hình chiếu có thể phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn, thuận tiện cho mọi người xem các hiệu ứng truyền hình trực tiếp và các đạn mạc bình luận trực quan hơn.
Những điều này đều là do Úc Hoa thiết kế mấy ngày trước, anh một bên tự hỏi đấu trí đấu dũng với Tổ Chức Thủ Hộ như thế nào, một bên lo lắng việc gia đình rồi quan hệ tình cảm chồng chồng, một bên khinh bỉ Nguyên Lạc Nhật, vừa tùy chỉnh kế hoạch mua sắm cũng như sửa đổi theo đặc thù của phòng làm việc, sau khi tiếp tục đi làm thì điều đầu tiên là sửa đổi văn phòng, mãi cho đến ngày Nguyên Lạc Nhật kiểm tra đủ tư cách mới trang hoàng xong.
Nhìn thấy văn phòng nho nhỏ này, Liên Vũ Phàm nhịn không được mà lau mồ hôi, rơi xuống một giọt nước mắt chua xót.
Hắn, đường đường là một đội trưởng của một phân khu người thủ hộ, là giám đốc quan hệ công chúng của văn phòng làm việc kẻ phá hoại, thế nhưng lại phải tham gia công tác cải tạo trong vòng mười ngày qua!
Úc Hoa quá keo kiệt, vì muốn tiết kiệm tiền nên cái gì cũng phải tự mình làm, anh miễn cưỡng nhờ người trang trí mua một loạt các vật liệu rẻ tiền có hàm lượng formaldehyde cao nhưng chống mài mòn trên internet, anh đã mượn một số công cụ từ những công tác trước kia của anh, đơn vị đó đã cung cấp cho mỗi người một chiếc mặt nạ, một ông chủ và hai giám đốc của phòng làm việc là hóa thân thành nhân viên trang trí, bắt đầu rầm rộ xây dựng trên diện tích hơn 300m2 này.
Anh phân bổ công việc cho từng người một cách hợp lý và khoa học, bố trí một bộ công cụ, ghi rõ giá cả các dụng cụ trang trí và yêu cầu mọi người ký tên thỏa thuận, những công cụ, vật liệu xây dựng này nếu bị hư hỏng thì phải bỏ tiền túi ra bồi thường.
Đội trưởng Liên Vũ Phàm, lên núi cao xuống biển lửa bị đạn thọc bắn, học tập thiết kế vũ khí tinh vi, hiểu biết về cách bài binh bố trận, kinh nghiệm về bố trí chiến lược và thực hành lý luận giải quyết tình huống, cho dù là một ngày nào đó thế giới không cần Tổ Chức Thủ Hộ nữa, lấy năng lực cá nhân của Liên Vũ Phàm, cũng là một tinh anh hàng đầu mà vô số đơn vị quân đội và cảnh sát đổ xô tìm kiếm.
Chỉ có, chưa từng biết trang trí là gì.
Úc Hoa thì khác, trước khi kết hôn, Vưu Chính Bình đã đưa ra một đống ý tưởng cho việc thiết kế ngôi nhà tương lai, vì muốn thỏa mãn tất cả các ý tưởng bất chợt của Vưu Chính Bình, Úc Hoa và nhà thiết kế đã cùng nhau học tập thảo luận, nghiên cứu, tìm hiểu sau về thị trường vật liệu xây dựng để tìm hiểu nhiều kiểu trang trí khác nhau, theo dõi quá trình trang trí trong suốt toàn bộ tiến trình, khiêm tốn học hỏi từ bậc thầy trang trí trong giờ nghỉ, và thậm chí là tự mình thực hiện để phát triển kỹ năng trang trí thành thục.
"Anh không thể thuê một nhóm người từ bên ngoài sao?" Liên Vũ Phàm cảm thấy vô cùng suy sụp khi nhìn thấy danh sách nhiệm vụ được giao.
Úc Hoa lấy ra các báo cáo tài chính của đơn vị và nói một cách tàn nhẫn: "Bởi vì hiện tại nguồn tài chính trong phòng làm việc chúng ta khan hiếm, nên không thể thuê quá nhiều người, tôi còn kiêm một số chức vụ, ngoài trừ phòng nhân sự, tôi còn lo việc tài chính, hậu cần, pháp lý, công nghệ, vì để đảm bảo tính công khai công bằng công chính, tôi đã lên một danh sách, cậu hãy nhìn vào chi phí hoạt động rồi vật dụng trang trí, chúng ta còn thừa tiền để thuê người sao?"
"Toàn bộ phòng làm việc mà chỉ có 80.000 tệ tiền mặt thôi sao?" Đồng tử của Liên Vũ Phàm chấn động, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Chân Lê.
Chân Lê gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi đâu có tiền đâu, phần thưởng của fans chia cho một nửa nền tảng, rồi còn tiền thuê văn phòng, tiền công cho hai người nè. Tám mười ngàn tệ của giám đốc Úc là dùng để mua sắm thiết bị trang hoàng, còn dùng điện thoại để phát sóng trực tiếp thiệt sự là quá tồi tàn mà. À, đúng rồi, bởi vì giám đốc Úc bỏ ra tám mươi ngàn tệ này, tôi phải chia 5% cổ phần cho anh ấy đó."
Liên Vũ Phàm cầm lấy giấy tờ chi tiết thanh toán và thư chuyển nhượng cổ phần, phát hiện tám mươi ngàn tệ là phát hành dưới tên của Vưu Chính Bình, 5% cổ phần kia cũng được viết dưới danh nghĩa của Vưu Chính Bình. Nói cách khác, Vưu Chính Bình là một cổ đông trên danh nghĩa của phòng làm việc nát bét này, là ông chủ của Liên Vũ Phàm.
Úc Hoa giải thích nói: "Cậu đã từng gặp Vưu Chính Bình rồi, là chồng của tôi, là một nhân viên cảnh sát có dáng người không khác cậu lắm và cũng có một cái quần tương tự, số tiền được phát ra này cũng là tiền tôi mượn của em ấy, đương nhiên là tôi muốn để cổ phần cho em ấy."
Liên Vũ Phàm: "......"
Đương nhiên là hắn biết 80.000 tệ này lấy từ đâu, là tiền thưởng trên danh nghĩa của Vưu Chính Bình, thông qua Cục Công An đưa cho Úc Hoa một khoản trợ cấp là 100.000 nhân dân tệ, Úc Hoa lấy nó ra để đầu tư vào công ty, còn đi lừa ông chủ lấy đi 5% cổ phần.
Liên Vũ Phàm nhớ rằng hồ sơ tư vấn tâm lý của Úc Hoa có đề cập rằng anh chọn công việc này vì mức độ tự do cao, có thể làm chủ, ông chủ thì ngốc, có lợi cho việc anh đào rỗng công ty, biến phòng làm việc thành sản nghiệp riêng của chính mình.
Lúc này Chân Lê còn cười nói: "Đúng vậy, cũng nhờ giám đốc Úc mà chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, phải cảm ơn giám đốc Úc rồi."
Thật đúng là phiên bản ngoài đời thực bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
"Tôi cũng có thể trả tiền thuê người." Liên Vũ Phàm nói, ai mà lại thiếu chút tiền ấy?
"Vậy để tôi đề cập tới vấn đề chuyển nhượng cổ phần," Úc Hoa xử lý công việc theo phép công nói, "Cá nhân tôi rất xem trọng phòng làm việc này, tôi không muốn nhượng lại 45% cổ phần thuộc về chồng chồng chúng tôi (Úc Hoa có được 40% cổ phần khi anh nhận chức), về phần 55% của ông chủ, sếp Chân, nếu cậu chuyển nhượng hơn 10% cổ phần, cậu không còn là người lãnh đạo tuyệt đối của phòng làm việc này nữa, cậu có chắc chắn rằng muốn bỏ cổ phần chỉ để thuê một vào người thôi không? Trong quá trình gây dựng sự nghiệp, tự tay làm nhiều việc là chuyện rất bình thường."
"Đúng vậy, tôi lại không thể chuyển nhượng cổ phần nữa, trong tương lai tôi vẫn sẽ tiếp tục kéo đầu tư, còn sẽ tiến thêm một bước là pha loãng hơn nữa vốn chủ sỡ hữu, 55% thật sự không thể hạ thấp được." Chân Lê một bộ dáng "Giám đốc Úc là một nhân sĩ chuyên nghiệp nên nghe theo", Úc Hoa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chẳng lẽ là rất khôn ngoan khi chỉ vì 80.000 nhân dân tệ mà bán mất 5% cổ phần sao?
Thấy Liên Vũ Phàm còn muốn kháng nghị, Úc Hoa trực tiếp lấy hợp đồng tuyển dụng Liên Vũ Phàm ngày hôm đó ra, chỉ vào điều khoản trên đó rồi nói: "Tuy công ty chúng tôi thuê anh làm giám đốc quan hệ công chúng, nhưng trên điều khoản đã nêu rõ trách nhiệm công việc, trong điều khoản cuối cùng ghi rõ "có sự thiếu hụt nhân sự trong giai đoạn khởi nghiệp, và trách nhiệm của giám đốc quan hệ công chúng là bao gồm nhưng không giới hạn ở tất cả các công việc được giao bởi sếp và cổ đông", nếu như anh không muốn tham gia vào công cuộc trang trí, công ty có quyền sa thải anh và yêu cầu anh bồi thường thiệt hại."
Lúc trước hợp đồng là do Úc Hoa định ra, ngay cả Liên Vũ Phàm ký vào hợp đồng cũng không thèm xem, hắn thân là người thủ hộ và người giám sát, đương nhiên không sợ Úc Hoa gian lận trên hợp đồng. Chỉ là Liên Vũ Phàm không ngờ rằng, Úc Hoa vừa quay đầu lại là đã cho hắn một bài học, cái gì gọi là "Đè người tới chết ở cấp độ cao".
"Anh có chắc là bản hợp đồng này tuân thủ《 Luật lao động 》không?" Liên Vũ Phàm chỉ vào hợp đồng hỏi.
Úc Hoa lễ phép mỉm cười nói: "Trong thời gian trang trí, phòng làm việc Chân Lê sẽ không phát sóng trực tiếp, mỗi ngày ông chủ Chân sẽ tổn thất 1000 – 5000 phí dụng phát sóng trực tiếp, kế hoạch của tôi là dùng mười ngày để trang hoàng, nếu nhân viên không hợp tác là sẽ vượt quá thời gian dự kiến cải tạo, phần tổn thất này ai sẽ gánh vác? Các nhà quảng cáo cố ý mời ông chủ Chân tiếp nhận quảng cáo, nhưng việc trang hoàng của ông chủ Chân lại chậm chạp không kết thúc, họ sẽ từ bỏ việc tìm ông chủ Chân để quảng bá, phí quảng cáo cho hàng triệu người hâm mộ có thể được đặt thành sáu con số, tổn thất này ai sẽ gánh vác?
"Nếu anh không muốn phối hợp công việc ở công ty, miếu nhỏ phòng làm việc của chúng tôi không thể mời nổi đại thần ngài, mong ngài rời đi và bồi thường tổn thất tương ứng, vậy có gì sai sao?
"《 Luật lao động 》là vừa ràng buộc vừa bảo vệ hai chiều, nếu anh không làm việc chăm chỉ theo các điều khoản trong hợp đồng và chứng minh rằng trong thời gian thử việc không đủ tiêu chuẩn, anh có thể chấm dứt hợp đồng lao động, chúng tôi sẵn sàng bồi thường một khoản tiền nhất định. Nếu không đồng ý, anh có thể nộp đơn ra trọng tài lao động."
Liên Vũ Phàm đương nhiên là không có khả năng thật sự tranh chấp với Úc Hoa, bên kia Chân Lê lại phối hợp cầm lấy khoan điện chuẩn bị trang trí, hắn có thể làm gì bây giờ đây!
Trong lúc thừa dịp Úc Hoa không chú ý, hắn lén lút uy hiếp Chân Lê: "Cậu thân là ông chủ, không thể chỉ nghe lời giám đốc, sao có thể để anh ta tùy ý chấp chưởng quyền hành công ty chứ?"
"Nhưng mà tôi đâu có hiểu gì đâu," Chân Lê ngoan ngoãn chớp chớp mắt, "Tôi chưa từng tham gia vào công việc liên quan, đương nhiên nếu hỏi những người có chuyên môn thì tốt hơn chứ, Úc Hoa là nhân viên được tôi tuyển chọn kỹ lưỡng, anh xem đi, cái gì anh ấy cũng biết, có ông sếp nào lại không muốn một nhân viên như vậy chứ? Tôi thực ra một không có tiền, hai không có kinh nghiệm, bây giờ tôi cũng không có khả năng đặc biệt nào, nếu tôi muốn tồn tại trong thế giới này, chẳng phải tôi nên kiếm nhiều tiền sao? Úc Hoa đem tôi tưởng tượng thành cái gì cũng không sao hết, chỉ cần phòng làm việc ăn nên làm ra, tôi có thể kiếm tiền mua quần áo đẹp rồi ăn đồ ăn ngon, còn lại không thành vấn đề gì hết."
Liên Vũ Phàm cắn răng nói: "Tôi mặc kệ cậu ngu ngốc ra làm sao, nhưng đừng quên nhiệm vụ của cậu đó!"
"Nhiệm vụ cũng muốn mở rộng mức độ nổi tiếng mà, điểm này Úc Hoa cũng đang làm rất tốt đó, anh xem mấy ngày trước tôi còn lên hot search nè, lập tức có người tìm tôi quảng cáo xe điện, yêu càu tôi đăng video ăn năn nói xấu bản thân, nhân tiện họ có thể quảng bá xe điện có độ an toàn cao, phí quảng cáo cũng cao đó." Chân Lê ngốc y như thiệt mà nói, "Nếu như anh có thể đem phòng làm việc trở nên tiếng tăm lừng lẫy, anh cũng có thể sai biểu tôi nha."
Ý tứ chính là, nếu anh không có năng lực này, thì đừng có chỉ tay vào công việc của Úc Hoa, chúng ta phải dựa vào anh ấy để trở nên nổi tiếng.
Liên Vũ Phàm đành phải chấp nhận số phận của mình cầm cưa lên làm việc, nhưng chất lượng của những dụng cụ mà Úc Hoa mượn tới thực sự quá tệ, không dùng được bao lâu mà đã gãy đổ hư rớt rồi.
Liên Vũ Phàm có dị năng khôi phục, vốn định sửa chữa lại dụng cụ trong lúc không ai để ý tới, ai ngờ sau lưng Úc Hoa giống như có linh hồn vậy, mỗi khi đồ nghề vừa bị hỏng, Úc Hoa lại nổi lên rồi thở dài nói: "Lại mất tiền rồi."
Sau vài ngày, Liên Vũ Phàm không những không làm được nhiều việc mà còn mất rất nhiều tiền. Thực ra hắn có thể xin tiền từ Tổ Chức Thủ Hộ, tổ chức sẽ trợ cấp cho hắn, nhưng Liên Vũ Phàm nào dám không biết xấu hổ mà mở miệng, đành phải cắn răng tự xuất tiền túi.
"Tôi nghi ngờ rằng tất cả những dụng cụ anh mượn đều là đồ dỏm!" Liên Vũ Phàm nghi ngờ nói.
Không ngờ rằng câu trả lời của Úc Hoa vô cùng thản nhiên: "Dĩ nhiên rồi, đồ miễn phí cho chúng ta mượn sao có thể là đồ tốt? Hơn nữa giá bồi thường cũng coi như là được chiết khấu, đâu có trả toàn bộ giá đâu, đều là nửa giá đó."
Mười ngày trang hoàng, chính là mười ngày máu và nước mắt của Liên Vũ Phàm.
Mười ngày trôi qua, thể lực của hắn không hề mệt, nhưng tinh thần lại mệt mỏi đến vô cùng tận, tiền bồi thường cũng không ít.
Việc trang trí cuối cùng cũng xong, trong phòng đều là mùi formaldehyde khiến cho Liên Vũ Phàm đau đầu. Hắn chỉ trích Úc Hoa không mua vật liệu thân thiện với môi trường, Úc Hoa tỏ vẻ công ty không có tiền, muốn tăng thu giảm chi, công ty cần quan tâm đến điều kiện này, may là vào mùa hè nên công ty có thể mở thêm cửa sổ.
Úc Hoa dùng hiện thực dạy cho Liên Vũ Phàm một bài học, làm hắn nhận thức rõ ràng cái gì gọi là cung tâm kế trong văn phòng, lấy đâu ra toàn là lý do đường hoàng cao thâm khiến cho người ta á khẩu không trả lời được.
Bị hố đến mức độ này, Úc Hoa lại còn hỏi Chân Lê bằng một giọng "nhỏ nhẹ" mà Liên Vũ Phàm có thể nghe thấy: "Ông chủ, giám đốc Liên có phải có vấn đề gì hay không? Thoạt nhìn anh ta giống như một quý công tử phú nhị đại tinh anh xã hội, sao mà lại ăn vạ ở công ty của chúng ta thế? Tôi chèn ép anh ta như vậy, anh ta thế nhưng nhẫn nhịn được sao?"
Liên Vũ Phàm: "......"
Anh cũng biết là anh đang chèn ép tôi sao?
Chân Lê bị kẹt ở chính giữa có thể nói cái gì? Hắn chỉ có thể giả ngu nói: "Tôi cũng không biết, anh ta chủ động tìm tới cửa, nói là xem trọng phòng làm việc này của chúng ta, muốn ở chỗ này công tác. Tôi đã từ chối rồi, nhưng anh ta khăng khăng đến và nói tiền lương thấp cũng không sao, tôi không còn cách nào đành phải thuê thôi."
Phòng làm việc trên không của Liên Vũ Phàm không có lý do chính đáng, ông chủ cũng không cần lý do để thuê một ai đó, hắn cho rằng chỉ cần làm tốt công việc của Chân Lê là được.
Lúc này đối mặt với câu hỏi "Biết rõ còn hỏi" của Úc Hoa, Chân Lê cũng chỉ có thể tùy tiện bịa một lý do, dùng để qua loa lấy lệ giữa hai người.
"Tôi vốn dĩ cho rằng anh ta là một tên lính nhảy dù, điều này sẽ đe dọa đến địa vị của tôi ở công ty, mấy ngày nay tôi luôn chĩa mũi dùi vào anh ta, muốn anh ta biết khó mà lui, không ngờ rằng anh ta thực sự nhịn được, thật sự quá kỳ quái, có phải anh ta có mục đích gì không?" Úc Hoa hỏi.
Những lời này quang minh chính đại giải thích cho hành vi "Làm khó dễ" của Úc Hoa cho đồng nghiệp mới, rồi lại đảo khách thành chủ, tạo mục đích hoài nghi đối với Liên Vũ Phàm.
Vốn là Liên Vũ Phàm nghi ngờ Úc Hoa là kẻ phá hoại, hiện tại biến thành giám đốc Úc nghi ngờ giám đốc Liên có âm mưu gây rối.
Chân Lê quay đầu lại nhìn Liên Vũ Phàm đang vểnh tai lên nghe lén, lại nhìn tầm mắt cổ vũ của giám đốc Úc, ngầm hiểu mà mà nên biết mình nên trả lời như thế nào.
Ông chủ Chân chạm vào khuôn mặt thật vất vả mới bảo vệ được, khuất phục nói: "Đại khái là muốn đuổi theo tôi đi, ngoại trừ lý do này thì tôi không nghĩ được lý do nào khác."
Nguyên Lạc Nhật không ở đây, hắn nhất định phải tìm một CP để bảo vệ khuôn mặt bẹp nhưng có phong thái của mình.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Úc Hoa mỉm cười gật đầu: "Cậu nói vậy là tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không nhắm vào đồng nghiệp mới nữa. Trước đây hiệu quả xào CP của cậu và Nguyên Lạc Nhật không tốt, như vậy đi, nếu giám đốc quan hệ công chúng có ý với cậu, chúng ta đội CP đi, chờ sau khi trang trí xong, trong buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, cậu giới thiệu giám đốc Liên với các fans môt chút.
"Có thể thiết lập tính cách là người biển thủ công quỹ, giám đốc tinh anh, vì ông chủ mà từ bỏ công việc lương cao mà đến văn phòng ba không này làm việc, chỉ vì để che chắn mưa gió cho vị sếp mỹ nhân.
"Chờ đến lúc Nguyên Lạc Nhật chữa trị mắt trở về, chuyện tình tay ba là có thể xảy ra, tình tiết càng trở nên kích thích hơn, các fan sẽ càng nhiệt tình, để tôi đi viết cái kịch bản đã."
Nghe thấy những lời Úc Hoa nói, rốt cuộc Liên Vũ Phàm không thể chịu đựng được nữa, đập bàn nói: "Giám đốc Úc viết một cốt truyện tốt như vậy, sao lại không đem bản thân mình vào luôn?"
"Cậu nghe thấy sao?" Úc Hoa "Ngoài ý muốn" nói, "Nghe được rồi thì càng tốt, mặc kệ cậu có tâm tư như vậy hay không, căn cứ theo điều khoản hợp đồng cũng mời cậu hợp tác. Còn tôi thì không cần, tôi là người đã có gia đình rồi, không can thiệp vào những chuyện của các cậu nữa."
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Cậu lợi dụng chức quyền bắt nạt Tiểu Vưu nhà tôi, tôi liền lợi dụng chức quyền khi dễ cậu. Cậu nói Tiểu Vưu thân là người thủ hộ phải phối hợp công tác, tôi đây cũng muốn, cậu với tư cách là một người nằm vùng thì cũng phải phối hợp công việc.
Úc Hoa: Nếu cậu khăng khăng muốn dùng quần làm tiểu tam của tôi, tôi sẽ khiến cho cậu tham gia vào tam giác Lê Minh Lạc Nhật.
Úc Hoa: Những cục đá mà cậu nâng lên, tôi đã điều khiển chúng đập vào chân của cậu.
Vị trí hiện tại của phòng làm việc: Úc Hoa, Vưu Chính Bình (người không hề hay biết gì đã giành được 5% cổ phần trở thành lãnh đạo), Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, Liên Vũ Phàm.
Chân Lê (thiệt hạnh phúc): Trước kia tui là kém cỏi nhất, bây giờ đã có thể quản lý được hai người, quá vui vẻ!
Nguyên Lạc Nhật: Không thể hiểu được sao lại trở thành một lãnh đạo nhỏ.
Liên Vũ Phàm: Kẻ phá hoại tiếp theo mau chóng lên sân khấu coi, một mình tôi chịu không nổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...