“Ông nội, không phải Liễu Huân cứu ông đâu, mà là anh đây ạ!”
Lúc này, cách xưng hô của Tô Yên Nhiên với Diệp Viễn đã thay đổi.
Ông Tô ngẩng đầu nhìn Diệp Viễn.
Lúc nhìn thấy bộ đồng phục của nhân viên giao hàng trên người anh, ông ấy thật không dám tin vào những gì mình nghe được.
“Anh bạn, cậu là bác sĩ sao? Không biết cậu học theo ai?”
Ông Tô tự biết rõ tình trạng của mình.
Trước đây, ông ấy cũng đã mời một thầy trung y có tiếng để thăm khám, nhưng người đó nói thân thể của ông không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nhưng bây giờ, ông ấy có thể cảm nhận được trong cơ thể mình biến đổi rất lớn, ít nhất là có thể sống thêm được ba năm.
Mà tất cả những việc này đều nhờ có người thanh niên trẻ trước mặt.
Ông ấy muốn tìm hiểu xem anh là cao nhân phương nào mà có thể chữa được bệnh của ông.
“Thực xin lỗi ông Tô, thứ cho tôi không thể tiết lộ!”
Chuyện của Quỷ Môn vô cùng quan trọng, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không nói ra.
Diệp Viễn không muốn nói, ông Tô cũng sẽ không hỏi nhiều.
“Cô Tô, bây giờ ông của cô đã khoẻ rồi.
Tôi xin phép đi trước”.
Nói xong, Diệp Viễn chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi tiễn anh!”
Tô Yên Nhiên vội vàng đuổi theo Diệp Viễn.
Thấy bóng lưng hai người dần xa, ông ấy khẽ nhíu mày.
“Ông Tô, cháu đang bận nên xin phép đi trước ạ.
Mấy ngày nữa, cháu lại tới thăm ông!”
Lúc này, Liễu Huân cũng vội vàng chào rồi rời đi.
“Thần y, cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi!”
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Tô Yên Nhiên đã cảm kích nói với Diệp Viễn.
“Tôi tên là Diệp Viễn!”
Danh xưng thần y kia khiến Diệp Viễn cảm thấy khá xấu hổ nên anh đã chủ động giới thiệu tên mình.
“Tôi tên là Tô Yên Nhiên! Thần y Diệp, hôm nay anh cứu ông nội tôi, tôi thật không biết lấy gì báo đáp anh.
Trong thẻ này có 5 triệu, mong anh nhận lấy!”
Tô Yên Nhiên lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn không nhận nó.
“Cô Tô không cần khách sáo như vậy.
Hôm qua cô cứu tôi một mạng, hôm nay tôi cứu ông nội cô cũng là chuyện nên làm! Nếu cô Tô thật sự muốn cảm ơn tôi, thì phiền cô giúp tôi thanh toán viện phí nhé!”
Tô Yên Nhiên vội vàng gọi y tá của bệnh viện tới và yêu cầu tính tiền viện phí của anh vào khoản chi của nhà họ Tô.
Sau khi chuyện viện phí đã xử lý xong, Diệp Viễn cũng không muốn ở trong viện thêm nữa.
Diệp Viễn chào tạm biệt Tô Yên Nhiên, chuẩn bị gọi xe để quay lại nhà Lâm Phi Phi.
Liễu Huân bất ngờ xuất hiện, đuổi theo anh.
“Đại sư, xin dừng bước!”
“Anh có chuyện gì?”, Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Liễu Huân.
“Bụp!”
Liễu Huân quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, dập đầu trước mặt anh.
“Đại sư, thứ lỗi cho tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với đại sư Diệp, xin đại sư rộng lòng tha thứ!”
Diệp Viễn không ngờ, người nhìn có vẻ kiêu ngạo như Liễu Huân lại có thể nói được làm được, dập đầu vái lậy anh.
Điều này khiến Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không đến nỗi đáng ghét.
“Hãy nhớ, thế giới rộng lớn còn nhiều người tài giỏi hơn anh.
Sau này, anh đừng tự cao tự đại, coi thường người khác!”
“Đại sư dạy bảo chí phải ạ, Liễu Huân đã biết sai rồi!”, Liễu Huân lễ phép nói.
“Được rồi, đứng dậy đi!”
Diệp Viễn là người biết lý lẽ, anh cũng không muốn làm khó người đã biết sai.
“Đại sư, tôi muốn mời anh một bữa cơm coi như lời xin lỗi, mong anh đừng từ chối!”
“Thôi không cần đâu, bây giờ tôi đang bận!”, Diệp Viễn từ chối nói.
“Vậy đại sư có thể để lại phương thức liên hệ cho tôi.
Sau này anh có thời gian thì tôi xin mời anh dùng cơm!”
Diệp Viễn cũng không từ chối nữa.
Anh cho Liễu Huân số điện thoại, sau đó gọi xe về nhà Lâm Phi Phi.
Vì anh còn vài thứ vẫn để ở nhà cô ta.
Hơn nữa, bây giờ anh đã nhớ lại tất cả, cũng cần cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Lâm Phi Phi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...