“Cậu bỏ đi mà không nói một lời nào, cậu có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Tại sao lúc đi cậu lại không nói cho tôi biết, cậu có biết bao năm nay tôi tìm cậu vất vả thế nào không?”
Càng nói, Thẩm Tư Phàm càng xúc động.
“Được rồi! Anh Thẩm, anh bình tĩnh lại một chút đi!”
Lúc này, Diệp Viễn lên tiếng ngăn cản Thẩm Tư Phàm đang vô cùng kích động.
Anh có thể nhận ra, Thẩm Tư Phàm và Lâm Tuyết có lẽ là một đôi, hơn nữa Thẩm Tư Phàm còn rất thích Lâm Tuyết.
“Có chuyện gì hai người cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện với nhau!”
Nói xong, Diệp Viễn bèn dẫn theo Tiểu Vũ rời khỏi khoang giường nằm đó.
Lâm Hàn Tuyết với Thẩm Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng rời đi.
“Thong thả nói chuyện nhé!”
Phạm Thống với Sở Vân Phi vỗ vai Thẩm Tư Phàm.
Rồi cũng nối bước theo Diệp Viễn sang khoang bên cạnh.
Xe lửa nhanh chóng xuất phát, mấy người Diệp Viễn ngồi trong khoảng bắt đầu chơi bài.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Tư Phàm mới dẫn theo Lâm Tuyết hai mắt đỏ bừng ra khỏi khoang bên cạnh.
Vừa vào tới, Thẩm Tư Phàm đã nói với Diệp Viễn.
“Anh Diệp, tôi muốn nhờ anh giúp một việc!”
“Việc gì?”
“Bố của bạn gái tôi bị bệnh, tôi muốn nhờ anh sau khi đến tỉnh Tiềm Long hãy đến khám bệnh giúp ông ấy!”
“Tất nhiên là được rồi!”
“Anh Diệp có thể giúp được chứ?”
Lúc này, Lâm Tuyết vẫn còn nghi ngờ.
Bố cô ta bị bệnh rất nặng, mấy năm nay đã đi đến rất nhiều bệnh viện, nhưng tất cả đều nói bệnh của bố cô ta không thể cứu được.
Mà lúc này Thẩm Tư Phàm lại nói với cô ta rằng Diệp Viễn có thể chữa khỏi bệnh của bố cô ta.
Diệp Viễn thì còn trẻ như vậy, khiến cô ta không dám tin cho lắm.
“Em dâu cứ yên tâm, chỉ cần anh Diệp ra tay thì bệnh tật gì trên đời cũng có thể chữa được!”
Sở Vân Phi lên tiếng trước.
Mà tiếng em dâu của Sở Vân Phi cũng khiến mặt Lâm Tuyết đỏ bừng lên.
“Đúng đó, em dâu cứ yên tâm, anh Diệp là đệ nhất thần y, chắc chắn anh ấy có thể chữa khỏi bệnh của bố em”, Phạm Thống cũng nói theo.
“Yên tâm đi, em Lâm Tuyết, Diệp Viễn chữa bệnh rất giỏi đấy!”, Lâm Hàn Tuyết cũng lên tiếng an ủi.
Có những lời động viên an ủi đó, Lâm Tuyết cũng đành phải chọn tin tưởng Diệp Viễn.
……
Hai ngày sau, cuối cùng xe lửa cũng đã đến tỉnh Tiềm Long, thành phố Tiềm Long.
Mọi người nhanh chóng xuống xe, chỉ là khi vừa ra khỏi nhà ga.
Thì sắc mặt Lâm Tuyết đã thay đổi.
Bởi vì ở cổng nhà ga có một đám cao to vạm vỡ đang đứng, mà đi đầu lại là một thanh niên trông có vẻ giàu có.
Nhìn thấy Lâm Tuyết từ nhà ga đi ra, thanh niên kia đã nở nụ cười ngả ngớn đi về phía này.
“Con điếm thối tha kia, chạy giỏi quá nhỉ!”
Nhìn thấy tên đó, Lâm Tuyết sợ tới mức trực tiếp trốn sau lưng Thẩm Tư Phàm.
Thấy Lâm Tuyết trốn sau lưng một người còn điển trai hơn mình khiến cậu ấm kia lập tức thay đổi sắc mặt.
Quát lớn với Thẩm Tử Phàm.
“Con mẹ nó mày là ai, cút ngay cho bố mày!”
Thẩm Tư Phàm cũng cực kỳ tức giận quát cậu ấm kia: “Mẹ mày, mày chính là thằng rác rưởi lừa gạt bạn gái tao đúng không?”
Trên đường đi, Lâm Tuyết đã kể hết mọi chuyện cho Thẩm Tư Phàm nghe.
Năm đó sau khi Lâm Tuyết nghỉ học thì đã ra ngoài làm công kiếm tiền chữa bệnh cho bố mình.
Nhưng chút tiền lương còm cõi của cô ta căn bản không đủ để lấp lỗ hổng lớn như thế.
Một tháng trước, tình hình bệnh của bố Lâm Tuyết chuyển biến xấu, cần gấp ba trăm ngàn tiền phẫu thuật, bị ép đến đường cùng, cô ta đã bị mẹ kế giựt dây.
Tìm đến cậu ấm trước mặt để vay nặng lãi ba trăm ngàn.
Số tiền ba trăm ngàn vay được nhanh chóng tăng lên mấy triệu trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi.
Vì không thể trả được, mẹ kế lại âm mưu bán cô ta cho tên cặn bã này làm vợ.
Sau khi biết tin, Lâm Tuyết đã quyết đoán bỏ trốn.
Nhưng sau khi trốn đến Giang Châu, cô ta lại nhận được điện thoại nói họ đã bắt cóc em trai và cũng đã cho người tới bắt mình.
Cũng nhờ cô ta may mắn, gặp được đám Thẩm Tư Phàm trên xe lửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...