Lúc này, Diệp Viễn bị nhốt ở giữa lại vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
Liền sau đó, chỉ thấy Diệp Viễn bước lên bước một bước.
Tấm lưới kiếm được hình thành từ kiếm khí đáng sợ ầm ầm nổ tung, vô số kiếm khí khủng bố lập tức bay tứ phía.
Diệp Viễn tùy ý vung tay, kiếm khí khủng bố bay khắp nơi đó bỗng chốc tiêu tan vô hình.
“Sao có thể chứ?”
Nhìn thấy Diệp Viễn phá được chiến thuật hợp kích của họ đơn giản như vậy.
Khuôn mặt của hai ông lão Hắc Bạch Song Sát lộ ra vẻ chấn hãi khủng khiếp.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lúc này, hai ông lão Hắc Bạch Song Sát vô cùng kinh hãi nhìn Diệp Viễn, càng muốn biết rốt cuộc Diệp Viễn là ai.
Kẻ mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không phải là hạng vô danh.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của hai người, chỉ thấy anh vung tay.
Hai luồng lửa hóa thành hai luồng sáng chui vào trong cơ thể của hai lão Hắc Bạch Song Sát.
“Ầm!”
Liền sau đó, trên người của hai ông lão lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Trong tích tắc, ngoại trừ thanh trọng kiếm huyền thiết trong tay hai người, thì cơ thể của hai người liền biến mất không còn bóng dáng.
“Dễ dàng cho các người rồi!”
Diệp Viễn hừ lạnh lùng một tiếng, đi đến trước mặt Vũ Đông Thanh.
“Tiểu Vũ, chú Vũ, hai người không sao chứ?”
“Không sao, anh Diệp, anh lợi hại quá!”, Tiểu Vũ rất kích động nói.
Vũ Đông Thanh lại vô cùng vui mừng bất ngờ nhìn Diệp Viễn, ông ta không ngờ Diệp Viễn lại mạnh đến vậy, ngay cả cường giả cảnh giới Võ Hoàng cũng không phải đối thủ của anh.
Vũ Đông Thanh xúc động vỗ mạnh lên vai Diệp Viễn.
“Giỏi lắm!”
“Mọi người đều không sao chứ?”
Diệp Viễn lại quay đầu nhìn sang người nhà họ Lâm nói.
Mọi người nhà họ Lâm vội vàng lắc đầu.
Sau khi chắc chắn tất cả đều không sao, Diệp Viễn liền cho mọi người đi cứu những người khác.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã cứu ra được một số người từ dưới đống đổ nát khu nhà họ Lâm.
Sau khi Diệp Viễn giúp tất cả chữa khỏi xong, liền quay đầu nói với Lâm Hùng Phi: “Ông cụ Lâm, phiền ông đưa hết những người bị thương về nhà, bồi thường xứng đáng cho những người đã chết”.
“Yên tâm đi, cậu Diệp!”, Lâm Hùng Phi vôi gật đầu.
Sau đó, Diệp Viễn lại quay đầu nhìn sang Lâm Hàn Tuyết nói: “Xin lỗi, đã phá hỏng tiệc sinh nhật của cô, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô!”
Diệp Viễn tiện tay đưa một miếng ngọc bội cho Lâm Hàn Tuyết.
Miếng ngọc bội này được Diệp Viễn luyện chế riêng, hàm chứa trận pháp, có thể chịu được đòn tấn công của cường giả Võ Hoàng.
“Cảm ơn!”
Lâm Hàn Tuyết vô cùng vui mừng nhận lấy ngọc bội, và rất xúc động.
Tiểu Vũ thấy Diệp Viễn tặng quà sinh nhật cho Lâm Hàn Tuyết, bèn đưa tay ra nói với Diệp Viễn: “Anh, hôm nay cũng là sinh nhật của em, quà của em đâu?”
Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đương nhiên là có, về nhà anh sẽ đưa em!”
“Yeh, tốt quá! Em cũng có quà rồi!”
Việc ở đây đã được giải quyết, Diệp Viễn cũng không ở lại, bèn đưa Tiểu Vũ và Vũ Đông Thanh ra về.
Vừa về đến biệt thự, Tiểu Vũ đã không đợi được nói với Diệp Viễn.
“Anh, quà của em đâu?”
Diệp Viễn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đừng vội mà!”
Sau đó Diệp Viễn lại nhìn sang Vũ Đông Thanh nói: “Chú Vũ, trước đây chú nói Tiểu Vũ không thể tu luyện là vì sợ những người đó tìm Tiểu Vũ phải không?”
Lời của Diệp Viễn lập tức cũng nhắc nhở Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cũng vội vàng hỏi Vũ Đông Thanh.
“Chú Vũ, trước đây chú từng nói, khi cháu trưởng thành, sẽ nói cho cháu biết tại sao cháu không được tu luyện!”
“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cháu, bây giờ chú có thể nói với cháu tại sao cháu không được tu luyện rồi chứ?”
Nhìn vẻ mong đợi trên khuôn mặt Tiểu Vũ, Vũ Đông Thanh mới giải thích cho Tiểu Vũ.
Đương nhiên, Vũ Đông Thanh không nói với Tiểu Vũ về chuyện cô ấy ra đời, chỉ thêu dệt một câu chuyện, nói nếu Tiểu Vũ muốn tu luyện thì sẽ bị người xấu bắt đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...