Một đêm trôi qua thật nhanh, cả đêm nay Diệp Viễn vẫn luôn túc trực ở bên Tiểu Vũ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng Tiểu Vũ cũng tỉnh lại.
Khi cô ấy mở mắt thì đã nhìn thấy Diệp Viễn ngồi bên giường, đang dịu dàng ngắm cô ấy, cô ấy liền ngẩn người.
“Anh nhỏ, sao anh lại ở phòng em?”
Diệp Viễn mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Vũ, dịu dàng nói.
“Tiểu Vũ bị ốm, anh đến thăm em!”
Hành động đột ngột của Diệp Viễn khiến Tiểu Vũ đỏ cả mặt.
Nhưng không biết tại sao, khi cô ấy nhìn thấy Diệp Viễn lại có cảm giác thân thiết vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa hành động vừa nãy của Diệp Viễn hình như cũng vô cùng quen thuộc.
Lập tức khiến cô ấy có cảm giác như đã quen biết từ lâu, trong đầu đột nhiên như có hình ảnh gì đó lóe lên.
Chỉ đáng tiếc hình ảnh đó lóe lên rồi vụt tắt, cô ấy vốn không nhớ ra được gì.
Nghĩ một hồi cũng không nhớ ra gì, nên cũng không nghĩ nữa.
Sau đó lại nói với Diệp Viễn.
“Anh nhỏ, em nghe chú Vũ nói, anh là cao thủ, anh có thể dạy em tu hành không?”
Nhìn khuôn mặt đầy kỳ vọng của Tiểu Vũ, khi Diệp Viễn đang định đồng ý.
“Không được!”
Cửa phòng bị đẩy mở, Vũ Đông Thanh đi vào.
Vẻ mặt kỳ vọng của Tiểu Vũ lập tức xẹp xuống.
Cái miệng nhỏ cũng chu lên.
“Chú Vũ, chú thật đáng ghét, cháu mặc kệ chú đấy! Hừ!”
Nhìn Tiểu Vũ giống như trẻ con, Vũ Đông Thanh và Diệp Viễn đều mỉm cười.
“Tiểu Vũ, bây giờ anh không thể dạy em tu hành, nhưng anh có thể đưa em đi chơi, em có đi không?”
“Thật không?”
Tiểu Vũ thường xuyên bị Vũ Đông Thanh hạn chế ở trong biệt thự, mấy tháng liền mới được ra ngoài một chuyến.
Vừa nghe thấy được đi chơi, trong đôi mắt Tiểu Vũ lóe lên ánh sáng, vẻ mặt hào hứng.
Khi Vũ Đông Thanh đang định lên tiếng, thì Diệp Viễn nói trước.
“Yên tâm đi, chú Vũ, có cháu ở đây, không ai có thể làm hại được Tiểu Vũ đâu!”
Vũ Đông Thanh do dự một lúc mới gật đầu.
“Vậy được!”
“Yeah! Tốt quá, cuối cùng cũng được đi chơi rồi!”
Vũ Đông Thanh gật đầu đồng ý, Tiểu Vũ lập tức phấn khởi nhảy cẫng lên thật cao.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Vũ thay bộ quần áo mà mình thấy đẹp nhất và còn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ.
Thực ra chiếc áo đẹp nhất chính là chiếc áo da mà Tiểu Vũ mặc khi lần đầu tiên Diệp Viễn gặp Tiểu Vũ ở câu lạc bộ Thừa Thiên.
Trang điểm cẩn thận tỉ mỉ cũng là kiểu trang điểm khói đen đậm như lần trước.
Vốn dĩ nhan sắc của Tiểu Vũ chắc chắn không kém gì bất kỳ mỹ nữ nào Diệp Viễn từng gặp, nhưng bây giờ Tiểu Vũ ăn mặc và trang điểm như này khiến Diệp Viễn cười không được khóc không xong.
Bởi vì bây giờ Tiểu Vũ trông quá đi ngược xu hướng thời trang rồi.
“Tiểu Vũ, tại sao em phải biến mình thành thế này?”
Diệp Viễn hơi nghi hoặc hỏi.
“Thế này không đẹp ư? Nhưng chú Vũ và anh Thừa Thiên nói em như này là đẹp nhất!”, Tiểu Vũ bày vẻ ngây thơ.
Nghe xong, cuối cùng Diệp Viễn hiểu ra, sở dĩ Vũ Đông Thanh muốn Tiểu Vũ hóa trang thành như vậy, còn nói như này là đẹp nhất, có lẽ là để bảo vệ Tiểu Vũ.
Nghĩ đến em gái mình từng giống như công chúa, mà bây giờ mỗi ngày đều phải khác người thường như vậy, Diệp Viễn lại đau lòng.
“Không đẹp, em đi tẩy trang đi, thay quần áo nữa, hôm nay anh dẫn em ra ngoài mua mấy bộ quần áo”.
Nghe vậy, trong mắt Tiểu Vũ lại lóe sáng.
Là con gái, đâu thể không thích quần áo mới chứ.
Mấy năm nay, Tiểu Vũ vẫn luôn trang điểm như vậy, quần áo cũng chỉ mấy bộ đó.
Bây giờ vừa nghe Diệp Viễn muốn mua quần áo mới cho cô ấy, lập tức kích động hỏi.
“Thật không? Thế thì tuyệt quá!”
“Đương nhiên là thật, trước nay anh chưa từng lừa ai!”
“Ôi, đi mau quần áo mới thôi!”
Tiểu Vũ vui sướng lập tức nhảy chân sáo vào phòng của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...