Quỷ Môn Độc Thánh


“Tự tìm cái chết!”
Ngọc Lâm Phong tức giận đùng đùng đánh một chưởng về phía Lâm Vạn Phi.

Nhưng trong nháy mắt Ngọc Lâm Phong xuất chưởng, bóng dáng chú Lý đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngọc Lâm Phong.

“Ầm!”
Chú Lý chỉ dùng một chưởng đơn giản, Ngọc Lâm Phong lại một lần nữa lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Một chưởng này của chú Lý hiển nhiên khiến Ngọc Lâm Phong bị nội thương không nhẹ.

“Đại Tông Sư!”
Chú Lý nhàn nhạt nói: “Biết thì tốt, vì vậy đừng tưởng rằng mình có chút thực lực thì có thể không chút kiêng kỵ, phải biết rằng trên thế giới này trên trời có trời, trên người có người; núi cao còn có núi cao hơn!”
Chú Lý nói lời này, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Diệp Viễn, trong mắt mang đầy vẻ cung kính và kính sợ.

“Hôm nay cho cậu một bài học, nếu dám đắc tội với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm chúng tôi, vậy thì kết quả chỉ có một, chết!”
Ngọc Lâm Phong nghe xong, trong lòng càng kinh hãi, bởi vì anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sát khí trên người chú Lý, là thật sự nổi lên ý muốn giết anh ta.


Phải biết rằng nhà họ Ngọc bọn họ chính là hai trong bốn gia tộc lớn, mặc dù nhà họ Lâm đứng đầu trong bốn gia tộc.

Nhưng nhà họ Ngọc bọn họ hề sợ cái gọi là ‘lão đại’ của nhà họ Lâm!
Sở dĩ không sợ nhà họ Lâm là vì sự tồn tại của ông nội anh ta, Ngọc Kỳ Lân.

Ông nội Ngọc Kỳ Lân của anh ta chính là nhân vật đứng trong bảng xếp hạng giới võ đạo nước Hoa Hạ.

Đương nhiên, điều khiến anh ta tò mò, Diệp Viễn này rốt cuộc là ai.

Được nhà họ Lâm xem như là vị khách tôn quý nhất, hơn nữa nhà họ Lâm còn vì người này mà tuyên bố muốn giết anh ta.

“Được, tôi ghi nhớ chuyện hôm nay rồi, quay về tôi sẽ nói đúng sự thật cho ông nội!”
Ngọc Lâm Phong nói xong, khẽ ngẩng đầu nhìn chú Lý cùng với Lâm Vạn Phi và Diệp Viễn, đáy mắt lóe lên một tia sát ý.

Đương nhiên chú Lý không sợ, chỉ cần bọn họ có thể bấu víu vào vị Đại Thần Diệp Viễn này, cần gì quan tâm đến Ngọc Kỳ Lân.

Lúc Ngọc Lâm Phong chuẩn bị rời đi, sau lưng đám người truyền đến tiếng quát lớn.

“Chờ chút!”
Mọi người vừa quay đầu liền thấy ông cụ Lâm cùng với Lâm Vỹ Phong và Lâm Hàn Tuyết cũng từ khách sạn đi ra.

“Ra mắt ông Lâm!”
Mặc dù Ngọc Lâm Phong bướng bỉnh, nhưng nhìn thấy ông cụ Lâm, anh ta vẫn cung kính khom người.

Ở đây chỉ có một mình Diệp Viễn đứng ngạo nghễ, sừng sững bất động.

“Chào cậu Diệp!”
Ông cụ Lâm vừa đến đã khom lưng vô cùng cung kính chào Diệp Viễn.


Nhưng Diệp Viễn vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, không hề quan tâm đám người nhà họ Lâm.

Ông cụ Lâm biết Diệp Viễn trong lòng giận dữ, ông ta hạ quyết tâm chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn.

Diệp Viễn nhìn thấy ông cụ Lâm chuẩn bị quỳ, anh khẽ cau mày, vung tay lên, ông cụ Lâm liền đứng thẳng.

Nói thế nào anh cũng là vãn bối, không thể để ông cụ Lâm quỳ xuống với anh như vậy.

Diệp Viễn phất tay bảo ông ta đứng dậy, điều này khiến ông cụ Lâm càng khiếp sợ thực lực của Diệp Viễn.

“Cảm ơn cậu Diệp!”
Sau khi Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Tuyết, lúc này mới gật đầu với ông cụ Lâm.

Lần này ông cụ Lâm đã thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó xoay người nói với Ngọc Lâm Phong.

“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi với cậu Diệp mau, nếu không cậu không ra khỏi nơi này đâu!”
Nghe vậy, Ngọc Lâm Phong lại chấn động trong lòng.

“Ông Lâm…”
Ngọc Lâm Phong muốn nói gì đó, nhưng không ngờ ông cụ Lâm lại tức giận quát lên.


“Không nghe hiểu lời tôi nói sao?”
Tiếng nói của ông cụ Lâm vừa dứt, chú Lý ở bên cạnh chuẩn bị ra tay.

Ngọc Lâm Phong thấy vậy, khẽ cau mày, anh ta biết hôm nay nếu mình không quỳ xuống xin lỗi, e rằng sẽ không thể ra khỏi đây.

Tình thế bắt buộc, Ngọc Lâm Phong cũng xem như thức thời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, dập đầu.

“Xin lỗi”.

Nhưng Diệp Viễn cũng chẳng thèm nhìn Ngọc Lâm Phong.

Ông cụ Lâm ở bên cạnh lúc này nói.

“Cút đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui