Diệp Viễn cũng không ngờ, đan dược cấp thấp nhất trong truyền thừa Quỷ Môn mà mình luyện chế được chẳng những có thể trị thương mà còn giúp Thư Vạn Thanh đột phá.
Nhưng nghĩ lại thì dù sao nó cũng là đan dược cực phẩm, hơn nữa tác dụng chính của loại đan dược này là chữa thương cho người tu tiên sơ kỳ, có lẽ đối với võ giả sẽ có tác dụng lớn hơn.
Nghĩ thế, Diệp Viễn cũng bình tĩnh lại.
Anh kéo Thư Vạn Thanh dậy, tiện thể chia số đan dược còn lại thành hai phần, cất vào trong bình ngọc Liễu Khánh Phi đưa tới.
Trực tiếp ném bình ngọc cho Thư Vạn Thanh.
“Số đan dược này ông hãy giữ lấy, để đề phòng bất kỳ tình huống nào, sau này có lẽ loại đan dược này chỉ có thể chữa thương cho ông thôi, không thể giúp gia tăng thực lực được nữa”.
Theo truyền thừa của Quỷ Môn, Diệp Viễn biết tất cả mọi đan dược đều có một khuyết điểm.
Đó là các loại đan được tăng cường thực lực chỉ có thể dùng một lần, sử dụng lần thứ hai thì cơ thể đã có tính kháng thuốc nên chẳng còn hiệu quả nữa.
“Ngoài ra thì hãy cho con gái và cấp dưới của ông mỗi người một viên”.
Thư Vạn Thanh vội vàng nhận lấy, vô cùng cẩn thận cất đi.
“Với cả ông giúp tôi mang tất cả dược liệu vào đây đi!”
Lúc nãy anh vừa mới luyện chế ra được đan dược cực phẩm nên cũng khá là hứng thú, tranh thủ dịp này, anh sẽ luyện chế hết dược liệu thành đan dược.
Để xem có thể luyện chế ra thêm đan dược cực phẩm hay không.
“Được!”
Thư Vạn Thanh xúc động vội vàng đi ra phòng khách.
Thư Uyển Nhi và Ảnh Tử đang giúp Diệp Viễn dọn nhà thì trông thấy khí thế của Thư Vạn Thanh đã thay đổi rất nhiều, lập tức khiếp sợ hỏi.
“Bố, thực lực của bố vừa mới đột phá ư?”
“Đúng vậy, tất cả đều là công lao của viên đan dược cậu Diệp cho!”, Thư Vạn Thanh kích động trả lời.
“Bố nói thế tức là anh Diệp biết luyện đan thật ư?”, Thư Uyển Nhi vô cùng kích động hỏi.
“Chuyện này tính sau, trước tiên hãy giúp cậu Diệp chuyển những thứ này vào trong trước đã”.
Chẳng mấy chốc, ba người đã chuyển toàn bộ dược liệu ra sân sau.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã dựa theo những dược liệu đó để soạn ra những đan dược cần luyện chế.
Mấy giờ sau đó, Diệp Viễn vẫn ở sân sau để chăm chú luyện đan.
Ba người Thư Vạn Thanh cũng cung kính đứng một bên, cẩn thận quan sát.
May mắn, trong số các lò luyện chỉ có một lò ở giữa có chút tỳ vết thì các đan dược còn lại đều là loại cực phẩm.
Nhìn các loại đan dược cực phẩm với rất nhiều tác dụng khác nhau.
Thư Vạn Thanh thầm cân nhắc trong lòng.
Nếu Diệp Viễn mang số đan dược này đi ra ngoài bán đấu giá, e là anh sẽ trở thành người giàu nhất thế giới trong nháy mắt.
Cũng sẽ nhanh chóng khiến cả giới võ đạo chấn động.
Tất nhiên, cũng sẽ khiến cho vô số người mơ tưởng.
E là Diệp Viễn cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió trong nháy mắt.
Ông ta cảm thấy mình nên nhắc nhở Diệp Viễn đôi câu.
“Cậu Diệp, tốt nhất cậu đừng mang số đan dược này ra đấu giá, nếu không e là sẽ khiến một vài người dòm ngó!”
“Tôi biết!”
Diệp Viễn không phải tên ngốc, anh biết rõ nếu chyện này rò rỉ ra ngoài thì sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Mà thực lực của bản thân anh bây giờ vẫn chưa đủ để võ giả khắp thế giới này phải kinh sợ, tất nhiên anh sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài.
Về phần Thư Vạn Thanh, Diệp Viễn biết rất rõ người này có chuyện cần cầu xin mình nên chắc chắn sẽ không tung tin này ra.
“Ông Thư, tôi chuẩn bị sử dụng đan dược nên mong ông có thể giúp tôi hộ pháp!”
“Vinh hạnh của tôi!”
Nói xong, Thư Vạn Thanh bèn dẫn theo Ảnh Tử ra khỏi biệt thự.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Viễn lấy hai bình đan dược có thể gia tăng cảnh giới đi lên tầng cao nhất của biệt thự.
Nuốt hết cả hai bình đan dược kia vào.
Đan dược vừa vào miệng, Diệp Viễn đã cảm nhận được nó hóa thành linh khí thiên địa mênh mông, như từng cơn sóng thần điên cuồng ập tới.
Diệp Viễn dám có chút chậm trễ nào, vội vàng sử dụng thuật tu tiên của Quỷ Môn, bắt đầu dẫn đường cho linh khí thiên địa chảy vào đan điền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...