Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói.
“Tiêu Tiêu, đi thử áo đi!”
“Ồ, được!”
Phùng Tiêu Tiêu cũng phản ứng lại, lấy váy đi vào trong phòng thử đồ.
Khi Phùng Tiêu Tiêu vừa đi vào phòng thử đồ, thì ở cửa đột nhiên có một người phụ nữ mập xông vào.
Người phụ nữ mập này vừa xông vào đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, không ngừng dập đầu xin lỗi Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, tôi cầu xin anh, anh tha cho Vạn Kim nhà chúng tôi đi!”
Người phụ nữ mập này không phải ai khác, chính là vợ của Hoàng Vạn Kim.
Tối qua đột nhiên công ty nhà mình bị tập đoàn nhà họ Lâm phong sát, chồng bà ta cũng bị bắt.
Bà ta đã nhờ vả rất nhiều người, mới gặp được chồng bà ta.
Chồng bà ta nói với bà ta, tất cả đều do Diệp Viễn làm, và bảo bà ta nhất định phải tìm Diệp Viễn, xin Diệp Viễn tha cho bọn họ.
Vì vậy, bà ta mới đi khắp nơi tìm tung tích của Diệp Viễn.
Cuối cùng, lúc nãy gặp được một nhân viên của công ty ở cửa trung tâm thương mại, nói là thấy Diệp Viễn đi vào trung tâm thương mại.
Bà ta mới tìm được Diệp Viễn.
Phần lớn mọi người có mặt đều thuộc tầng lớp trung lưu của Giang Châu, đương nhiên đều nhận ra vợ của Hoàng Vạn Kim.
Bọn họ cũng đều biết chuyện Hoàng Vạn Kim đắc tội với một nhân vật lớn, bị nhân vật lớn đó sai khiến tập đoàn Lâm thị phong sát công ty của ông ta.
Bọn họ vốn đang thắc mắc nhân vật lớn đó là ai, mà có thể ra lệnh được cho tập đoàn Lâm thị.
Bây giờ thấy đột nhiên vợ của Hoàng Vạn Kim tìm đến cầu xin Diệp Viễn, khiến bọn họ hiểu ra.
Thì ra nhân vật lớn sai khiến tập đoàn Lâm thị làm công ty giao hàng của Hoàng Vạn Kim phá sản chính là Diệp Viễn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hồ Vĩ và Từ Văn lại biến sắc.
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, Diệp Viễn lại chính là người sai khiến tập đoàn Lâm thị ra tay, phong sát công ty giao hàng của Hoàng thị.
Đặc biệt là Hồ Vĩ, trước đó anh ta đã bốc phét không biết ngượng mồm trước mặt người trong cuộc như Diệp Viễn rằng mình chính là nhân vật lớn đó.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hồ Vĩ đỏ như đít khỉ.
Nếu ở đây có lỗ nẻ nào thì anh ta nhất định sẽ chui xuống ngay lập tức.
Đồng thời, trong lòng Hồ Vĩ cũng vô cùng căng thẳng và run sợ, trước đó anh ta vẫn muốn chiếm bạn gái Diệp Viễn.
Nếu Diệp Viễn muốn xử lý anh ta, thì cái siêu thị nhỏ của anh ta chắc chắn sẽ phá sản trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hồ Vĩ lại từ đỏ biến thành trắng bệch.
Hai chân run rẩy, trực tiếp ngã xuống đất, đũng quần ướt một mảng.
Từ Văn ở bên cạnh cũng sợ đến ngồi phệt xuống đất.
“Hừ, lúc trước bà và lão già háo sắc đó ức hiếp tôi và Tiêu Tiêu, sao bà không nghĩ sẽ có ngày hôm nay hả, bây giờ mình bị đè bẹp thì biết sai rồi hả, tiếc là đã muộn rồi!”, Diệp Viễn lạnh lùng nói một câu xong, liền mặc kệ bà ta.
“Người đâu, ném người này ra cho tôi!”
Quản lý lập tức gọi người, lôi vợ của Hoàng Vạn Kim và cả nhân viên phục vụ đó ra ngoài.
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang Hồ Vĩ đã bị dọa sợ đến tè ra quần ngồi dưới đất.
Nói với vẻ chế nhạo: “Hai người làm sao vậy? Sao lại ngồi đưới đất!”
“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên có ý đồ với bạn gái của anh, xin anh tha cho tôi!”
Hồ Vĩ sợ đến mất mật, không ngừng dập đầu với Diệp Viễn.
Từ Văn ở một bên cũng dập đầu như giã tỏi.
“Anh Diệp, tôi sai rồi, xin anh niệm tình tôi và Tiêu Tiêu là bạn học mà tha cho chúng tôi đi!”
“Cút đi!”
Với loại người như này, Diệp Viễn cũng không thèm xử lý.
Hai người lập tức như được đại xá, vừa lăn vừa bò chạy mất.
Diệp Viễn tha cho hai người này, không có nghĩa là những người khác không muốn xử lý họ.
Sau khi hai người rời khỏi, quản lý nháy mắt với hai tên cấp dưới, hai tên cấp dưới lập tức rời khỏi theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...