Từ Văn nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tiêu Tiêu, biết Phùng Tiêu Tiêu nhất định đã bị kinh động bởi thực lực của anh họ cô ta.
Cô ta vội vàng tranh thủ cướp lấy thời cơ: “Tiêu Tiêu à, công ty cậu đang làm đã bị phong sát rồi, cậu cũng sắp thất nghiệp, vậy thì cậu cứ đến công ty của anh họ tôi làm đi, để anh họ tôi sắp xếp cho cậu chức vị tốt hơn chút”.
“Đúng rồi, Tiêu Tiêu à, em đến công ty tôi, tôi sắp xếp cho em chức vị tổng giám đốc, lương tháng năm chục ngàn! Thế nào?”
Hồ Vĩ cảm thấy, bây giờ đưa giá tiền này ra, Phùng Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ đồng ý.
Dù sao năm chục ngàn một tháng cũng là tiền lương vô cùng cao.
Chỉ cần Phùng Tiêu Tiêu đi đến công ty anh ta, đến lúc đó tùy tiện dùng chút tiền, ôm cô ta ngoan ngoãn nằm trên giường mình.
Lúc này, trong lòng Hồ Vĩ đã nghĩ xong, đến lúc đó nên chơi người đẹp Phùng Tiêu Tiêu này thế nào.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ đến chính là Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa từ chối.
“Không cần, gần đây tôi không định tìm việc!”
Phùng Tiêu Tiêu lại một lần nữa từ chối, điều này khiến sắc mặt Hồ Vĩ lại thay đổi.
“Đồ đĩ điếm, con mẹ nó cô thật tham lam!”
Trong lòng thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.
Đương nhiên còn có một loại khả năng, nói không chừng trong lòng Phùng Tiêu Tiêu đã đồng ý, nhưng vì Diệp Viễn và Vương Vũ Hàm ở đây nên không tiện mở miệng đồng ý với anh ta.
Vì vậy, Hồ Vĩ lại nói.
“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ép buộc gì nữa, chờ sau này em muốn tìm việc làm, cửa lớn của công ty tôi mãi mãi rộng mở!”
“Cảm ơn!”
Phùng Tiêu Tiêu nhàn nhạt đáp lại.
Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo.
Hồ Vĩ và Từ Văn kẻ xướng người họa, liên tục khoe khoang tài sản, quyền lực và địa vị của mình.
Bọn họ cho rằng có thể khiến Phùng Tiêu Tiêu hiểu Hồ Vĩ sâu sắc hơn.
Nhưng không ngờ Phùng Tiêu Tiêu chẳng hề nghe, cô ta đang nói chuyện với Vương Vũ Hàm.
Một giờ sau.
Mọi người đã ăn gần xong, phần lớn đồ ăn đều vào trong bụng Diệp Viễn.
Sau khi ăn uống no nê, Hồ Vĩ liền gọi phục vụ tính tiền.
Bữa cơm này tiêu tốn một trăm ngàn.
Hồ Vĩ liền vung tay, đưa tấm thẻ ngân hàng cho nhân viên phục vụ.
“Không sao, món tiền lẻ thôi!”
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Phùng Tiêu Tiêu chuẩn bị cùng Vương Vũ Hàm đi tìm một chỗ tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Từ Văn và Hồ Vĩ làm sao có thể dễ dàng để Phùng Tiêu Tiêu rời đi.
“Tiêu Tiêu, tối này là buổi họp mặt của bạn học chúng ta, mọi người đều phải tham gia, tôi nghĩ cậu cũng nhận được thông báo đúng chứ?”
Phùng Tiêu Tiêu gật đầu, mấy ngày trước, có bạn học đã nói chuyện này với cô ta.
Nhưng cô ta lại không muốn tham gia, bởi vì cô ta rõ ràng, họp mặt bạn học bây giờ đều là khoe khoang giàu có.
Cô ta vô cùng phản cảm với điều này.
“Vừa hay, buổi tối tôi cũng muốn đi, cậu và Vũ Hàm cùng tôi đi mua quần áo nhé, tôi biết phía trước có một trung tâm mua sắm, gần đây lên mẫu mới, các cậu đi cùng tôi một chuyến đi”.
“Nhân tiện cũng đổi cho cậu một bộ đồ thích hợp hơn, cậu xem bộ đồ này của cậu cũ rồi, cũng nên đổi thôi”.
“Không cần, tôi mặc bộ đồ này cũng khá tốt”, Phùng Tiêu Tiêu có chút không muốn lắm, cô ta liền nói.
“Aiz ya, cái này có gì đâu, mọi người đều là bạn học, cậu còn khách sáo với tôi làm gì, đi thôi!”
“Đúng đúng, hôm nay là ngày họp mắt bạn học của các em, nhất định phải mặc đẹp một chút, hôm nay toàn bộ chi tiêu của ba người đẹp đều do anh thanh toán!”
Lúc này, đương nhiên Hồ Vĩ muốn đứng ra khoe khoang tiền của mình.
Phùng Tiêu Tiêu vẫn có chút không muốn, nhưng Từ Văn lại chẳng quan tâm những thứ này, trực tiếp kéo tay Phùng Tiêu Tiêu, đi về phía trung tâm mua sắm phía trước.
Rất nhanh, Phùng Tiêu Tiêu được Từ Văn lôi kéo đi về phía trung tâm mua sắm.
Đến nơi, Từ Văn theo thói quen dẫn Phùng Tiêu Tiêu đến một cửa hàng Chanel.
Từ Văn giống như là khách quen của nơi này, vừa vào cửa hàng, nhân viên phục vụ liền mỉm cười chào đón.
“Cô Từ, cô cần gì ạ? Cửa hàng chúng tôi gần đây mới lên mấy sản phẩm mới”.
Nói xong, nhân viên phục vụ liền dẫn mấy người Từ Văn đến trước các sản phẩm mới lên kệ.
“Tiêu Tiêu, cậu nhìn trúng món đồ nào, cứ việc nói! Hôm nay anh họ tôi trả tiền, đừng khách sáo!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...