Nói xong, Diệp Viễn lại nhìn về phía Từ Văn và Hồ Vĩ.
“Hai vị cường hào, thứ lỗi cho loại nghèo khổ chưa từng trải sự đời chúng tôi, gọi nhiều một chút mong hai vị cường hào đừng để ý!”
“Yên tâm, cứ tùy ý gọi, dù có gọi toàn bộ đồ ăn của nhà hàng này, anh họ tôi cũng thanh toán được!”, Từ Văn vung tay lên nói.
Hồ Vĩ ở bên cạnh cũng tùy ý đáp lại.
“Cứ yên tâm gọi, chút tiền này trong mắt tôi cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi!”
Lúc nói lời này, ánh mắt Hồ Vĩ vẫn nhìn chằm chằm Phùng Tiêu Tiêu, muốn nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của cô ta.
Đáng tiếc, sắc mặt của Phùng Tiêu Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh.
Điều này khiến nội tâm Hồ Vĩ lại có chút khó chịu.
“Cô nàng xấu xa, tôi xem cô có thể giả bộ đến khi nào”.
Theo Hồ Vĩ thấy, bây giờ Phùng Tiêu Tiêu chỉ đang cố làm bộ thanh cao mà thôi.
Đối với người như vậy, Hồ Vĩ biết rõ cứ dùng tiền là được.
Trước kia, anh ta cũng gặp phải loại người phụ nữ cố làm vẻ thanh cao như vậy, vừa mới bắt đầu đã không quan tâm anh ta, ra vẻ thanh cao đủ kiểu.
Sau đó khi anh ta dùng đến tiền, người phụ nữ kia ngoan ngoàn nhào vào ngực anh ta, nằm trên giường của anh ta.
Mà lên giường rồi, thanh cao trước kia ngược lại biến thành phóng đãng.
“Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Nói xong, sau Diệp Viễn bảo Phùng Tiêu Tiêu và Vương Vũ Hàm gọi mấy món đúng khẩu vị, anh liền nhận lấy thực đơn.
Lật đến cuối, Diệp Viên gọi mấy món ăn đắt nhất.
Gọi đồ xong, Diệp Viễn đưa thực đơn cho Sở Vân Phi.
Sau khi Sở Vân Phi liếc nhìn thực đơn, lại gọi thêm mấy món ăn đắt tiền.
Không bao lâu, đồ ăn được đưa lên.
Trên bàn khổng lồ có thể chứa hơn hai mươi người ngồi vây xung quanh, món ăn gần như được bày lên kín bàn.
Diệp Viễn tiện tay cầm đũa lên, giống như một con quỷ chết đói chuyển thế, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Sau khi nhìn thấy lối ăn của Diệp Viễn, Từ Văn khẽ cau mày.
Trong lòng lại mắng thầm một câu: “Đồ nhà quê”.
Ngay sau đó cũng không để ý đến Diệp Viễn, mà nhìn về phía Phùng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu à, gần đây cậu làm việc ở đâu vậy?”
“Tôi làm ở công ty giao đồ ăn Hoàng Thị!”, Phùng Tiêu Tiêu trả lời.
Phùng Tiêu Tiêu đương nhiên sẽ không nói cho mấy người này biết cô ta đang đi làm ở hộp đêm Hoàng Cung, nếu không thì những người này sẽ nghĩ mình thành cái dạng gì đây.
Ngay sau đó Từ Văn nhìn về phía Hồ Vĩ nói: “Anh họ, công ty giao đồ ăn Hoàng Thị có phải là của Hoàng Vạn Kim lần trước đến nhà anh tìm bố anh bàn chuyện không?”
Hồ Vĩ gật đầu.
“Đúng, là ông ta!”
“Vậy tốt quá, anh mau gọi cho Hoàng Vạn Kim kia đi, bảo ông ta sắp xếp cho Tiêu Tiêu một chức vị tốt!”
“Không gọi được đâu, hôm qua công ty giao đồ ăn Hoàng Thị phá sản rồi, cái tên Hoàng Vạn Kim kia đã bị bắt!”
“Cái gì? Bị phong sát, sao lại bị phong sát?”, Từ Văn có chút nghi ngờ.
Hồ Vĩ trả lời: “Bởi vì Hoàng Vạn Kim này hôm qua đã đắc tội với bạn học của anh, mà bạn học đó là nhân vật lớn ở thủ đô, một câu nói của bạn học đó cũng khiến người của tập đoàn Lâm Thị ra tay, khiến cho công ty giao đồ ăn Hoàng Thị phá sản!”
“Cái gì? Anh họ có người bạn lợi hại vậy, có thể huy động được cả tập đoàn Lâm Thị? Lúc nào giới thiệu cho em nhé?”, Từ Văn kinh hãi nói.
Hồ Vĩ nhàn nhạt nói: “Người ta là người của gia tộc lớn ở thủ đô, đương nhiên có thể chỉ huy được tập đoàn Lâm Thị, chờ sau này có thời gian sẽ dẫn em đi giới thiệu với anh ta!”
Nói xong, Hồ Vĩ nhìn về phía Phùng Tiêu Tiêu, muốn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô ta.
Lần này không để Hồ Vĩ thất vọng, lúc này Phùng Tiêu Tiêu trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn anh ta.
“Nhóc con, lần này biết ông đây lợi hại thế nào rồi hả!”
Vẻ mặt của Phùng Tiêu Tiêu có thể khiến Hồ Vĩ rất sảng khoái trong lòng.
Nào ngờ, sở dĩ Phùng Tiêu Tiêu khiếp sợ là bởi vì cô ta cảm thấy lời này của Hồ Vĩ thật trơ trẽn.
Bởi vì cô ta là người trong cuộc đầu tiên của chuyện này, mà người chỉ huy tập đoàn Lâm Thị phong sát Hoàng Vạn Kim lúc này đang ngồi bên cạnh cô, điên cuồng quét sạch đồ ăn trên bàn.
Mà cái tên mặt dày vô liêm sỉ Hồ Vĩ này lại xuyên tạc câu chuyện, còn nói Diệp Viễn là bạn học của anh ta.
Loại mặt dày vô liêm sỉ này đúng là vô địch thiên hạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...