Thỉnh thoảng số trời cũng khó đoán đáo để.
Lần trước cậu ở cùng Thẩm Huy Minh thì bị mắc kẹt ở Moscow do một trận mưa bão đột ngột kéo tới, còn lần này không có Thẩm Huy Minh bên cạnh, ấy thế mà Tác Dương đã lâu chưa bay Berlin vẫn lại vì một cơn bão mà mắc kẹt ở cùng một nơi.
Bay bao nhiêu năm trời, Tác Dương cũng không xa lạ gì với kiểu thời tiết tai ác đột xuất này nữa.
Cậu đã quen với cuộc sống như vậy rồi, bên ngoài gió rít ầm ầm, cuốn theo bông tuyết bay trắng xóa cả trời, nhìn ra ngoài cũng chẳng thấy nổi nhân viên sân bay.
Thời tiết như thế này chắc chắn là không bay được rồi.
Tất cả các hành khách đều được sắp xếp ở khách sạn, tổ bay của Tác Dương sau đó cũng làm thủ tục nhận phòng.
Lần này mỗi người được ở hẳn một phòng, tuy cơ sở vật chất cũng tạm được nhưng may là yên tĩnh.
Cậu báo với Thẩm Huy Minh tình hình bên này, còn đùa là Moscow thích mình quá, lần nào quá cảnh cũng bắt cậu ở lại thêm.
Thẩm Huy Minh gửi lời mời gọi video tới cho cậu, nhìn Tác Dương vừa mới tắm xong ngồi bên giường, anh cười bảo:
– Anh cũng thích em lắm đây này, vậy em cũng ở bên anh lâu thêm chút nữa nhé?
Tác Dương cười:
– Anh học cái kiểu đó từ ai đấy hả?
– Tự học thành tài, em cũng biết mà, khi tình cảm đã chín muồi thì cái gì mà chả nói được.
Tác Dương chê anh sến, nhưng lại không dám nói chiêu “sến” này rất hữu dụng với mình.
Khi cậu gọi video cho anh thì Moscow đang là nửa đêm, còn Thẩm Huy Minh đã thức dậy chuẩn bị đi làm rồi, chênh lệch năm tiếng đồng hồ tạo cho họ cảm giác như đang ở hai thế giới khác nhau.
Cặp tình nhân mười mấy tiếng đồng hồ chưa gặp nhau nói chuyện được mười mấy phút thì một người chuẩn bị đi ngủ, một người chuẩn bị đi làm.
– Có nhớ anh không? – Trước khi tắt video, Thẩm Huy Minh hỏi – Lần trước em ở Moscow còn có anh ở bên em.
Tác Dương nhìn anh, thiếu điều chui qua màn hình hôn thắm thiết cái người đàn ông này mà thôi.
– Nhớ chứ – Ít nhiều gì hôm nay Tác Dương cũng bị Tống Khải ảnh hưởng tới tâm trạng, thà không so thì thôi chứ so rồi là giật mình, chỉ nói vài ba câu với Tống Khải mà cậu càng nhận ra Thẩm Huy Minh thật đáng trân quý biết nhường nào.
Đừng nói hiện tại, cho dù là hồi hai người mới quen biết nhau, từ cách để hiện ý tốt cho tới lúc theo đuổi, Thẩm Huy Minh luôn giữ được khoảng cách lịch thiệp.
Đến giờ Tác Dương mới hiểu, người tốt rất khó tìm.
Trên cả thế giới này, người tốt mà duyên số ban tặng cho cậu và một nửa kia đồng điệu cả thể xác lẫn tâm hồn với cậu cũng chỉ có một mình Thẩm Huy Minh mà thôi.
Chính nhờ sự may mắn đã giúp cậu của năm hai mươi bảy tuổi gặp được người đàn ông này.
Tác Dương:
– Nhớ anh lắm, nhưng mà em có cái này rồi.
Cậu móc một viên kẹo từ trong túi áo ngủ ra:
– Thấy quen không?
Thẩm Huy Minh phì cười:
– Em mang theo thật à?
– Chứ sao, khi nào nhớ anh sẽ ăn một viên.
Tác Dương nói xong, đột nhiên cậu hiểu ra được “tình cảm chín muồi” lúc nãy Thẩm Huy Minh nói.
Khi tình cảm đã chín muồi thì đến cả cậu cũng có thể nói những lời ngọt xớt.
Hai người hàn huyên đôi câu rồi cũng phải lưu luyến cúp điện thoại.
Tác Dương cầm viên kẹo kia trong tay, chui vào chăn ngủ thật ngon.
Thời gian hoãn chuyến bay do cơn bão tuyết còn lâu hơn cả trận mưa gió lần trước, đến tận chiều hôm sau bọn họ mới được lên máy bay.
Ơn trời chặng bay sau vô cùng suôn sẻ, tuy muộn mười mấy tiếng nhưng cũng đáp cánh bình an.
Sau khi hạ cánh, Tác Dương và mọi người về khách sạn nghỉ ngơi, cậu có đủ thời gian để đi dạo ngắm cảnh thư giãn ở Berlin này.
Nhưng mà vì không có Thẩm Huy Minh nên cậu cũng chẳng muốn ra ngoài đi dạo cho lắm.
Tác Dương ru rú ở khách sạn hơn nửa ngày trời, sau đó chợt muốn tặng quà cho Thẩm Huy Minh nên đi thay đồ rồi ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài thì tình cờ bắt gặp Tống Khải, cậu ta xách một cái túi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy cậu đã giật thót tim vội nép sát vào tường.
Tác Dương thấy hành động này “lố” quá, nhưng cũng lười nói thêm, cậu thật sự không muốn cho cậu ta dù là một con chữ hay một cái liếc mắt.
Tác Dương chả thèm để ý, vờ như không thấy rồi đi thẳng về phía trước.
Thật tình sau đó Tác Dương cũng có suy nghĩ lại về hành vi của mình trên máy bay.
Có lẽ cậu đã hơi quá khích, dù sao cũng là chỗ đồng nghiệp với nhau mà.
Cậu quá bức thiết muốn vạch rõ giới hạn với Tống Khải, vì cậu rất rõ, đối với loại người như Tống Khải nếu như cậu không hành động dứt khoát thì sau này sẽ còn phiền phức dài dài.
Cậu chẳng lo lắng gì chuyện khác, chỉ sợ ảnh hưởng tới Thẩm Huy Minh thôi, hoặc có thể nói là cậu lo có một ngày Tống Khải sẽ gây ra hiểu lầm gì đó giữa cậu với Thẩm Huy Minh.
Thân là một người trưởng thành, mình cần có trách nhiệm với mọi hành vi của mình, phải tiêu diệt tất cả phiền phức không đáng có.
Cậu ra khỏi khách sạn, đeo tai nghe lên, danh sách phát nhạc chỉ có đúng cái bài “Berlin” mà ban đầu Thẩm Huy Minh giới thiệu cho cậu.
Sau đó cậu rảo bộ một mình trên phố lớn Berlin, nghĩ xem nên mua quà gì tặng cho người bạn trai mình đang nhớ nhung tha thiết.
*
Khi tổ của Tác Dương bay về thì chuyến bay vô cùng thuận lợi.
Trước khi lên máy bay cậu gửi thông tin chuyến bay cho Thẩm Huy Minh, anh nói sẽ tới đón cậu, rồi tiện thể tới chỗ bố mẹ Thẩm Huy Minh ăn cơm luôn.
Tác Dương mua quà cho Thẩm Huy Minh ở Berlin, lần này cậu mua cho cả bố mẹ anh nữa.
Cậu đã chọn lựa rất tỉ mỉ, mong là hai bác sẽ thích.
Khi bay về, lại lần nữa đi ngang qua Moscow, thời tiết trong xanh.
Ánh nắng ngày đông khiến tâm trạng con người cũng trở nên phơi phới, bay thêm bảy tám tiếng nữa là có thể gặp được Thẩm Huy Minh rồi.
Khi được ngơi tay, Tác Dương sờ viên kẹo trong túi, nghĩ: Yêu đương đúng thật dễ khiến con người ta phân tâm quá.
Cậu nhìn ra bầu trời và áng mây ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gắt chói cả mắt.
Cậu nheo mắt lại mỉm cười, nhớ lần trước ngồi ngắm sao cùng Thẩm Huy Minh, bầu trời cao ba mươi nghìn feet có những bí mật và lãng mạn thuộc về riêng hai ta.
Chặng bay dài mười mấy tiếng rốt cuộc cũng chấm dứt, Tác Dương bắt đầu phát loa thông báo, nhắc nhở hành khách gấp gọn bàn ăn phía trước, điều chỉnh lưng ghế, đồng thời báo với mọi người năm phút sau sẽ hạ cánh.
Phát loa xong, Tác Dương đi kiểm tra khoang hành khách như thường lệ, đảm bảo các hành khách không có vấn đề gì nữa mới quay về vị trí của mình và thắt chặt dây an toàn.
Nửa tiếng nữa thôi là bọn họ được gặp nhau rồi.
Cậu liếc đồng hồ, đoán chừng bây giờ chắc Thẩm Huy Minh đã đợi cậu ở quán cà phê trong sân bay rồi.
Máy bay bắt đầu hạ cánh, tất cả vẫn như bình thường, nhưng sắp sửa đáp xuống đất thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tác Dương phát hiện chiếc máy bay đáng lẽ phải đáp xuống thì tự nhiên lại bay lên, sau khi các hành khách trong khoang cũng phát hiện ra tình hình thì bắt đầu cuống cuồng.
Cậu nhanh chóng liên hệ với tiếp viên trưởng, nhận được tin càng hạ cánh phía trước (*) không hoạt động, không thể đáp cánh một cách bình thường được.
(*) càng hạ cánh: là một bộ phận thường nằm ở phía dưới thân của máy bay, thường nối liền với các bánh xe to giúp máy bay chạy trên đường băng.
Bộ phận này được chia làm 2 phần đối với máy bay thương mại chở khách là càng trước (dưới buồng lái) và càng sau (dưới cánh hoặc dưới thân giữa)
Đây cũng là lần đầu tiên Tác Dương gặp phải tình huống này, nhưng cậu biết nó có nghĩa là gì, cũng hiểu tại sao máy bay bắt đầu bay lòng vòng.
Càng hạ cánh không hoạt động, nếu như cả thiết bị thả càng tự động và thả càng thủ công đều không hiệu quả thì chỉ có thể cố gắng bay kéo dài cho hết nhiên liệu, sau đó buộc hạ cánh bằng thân máy bay, không loại trừ khả năng dẫn đến cháy nổ.
Tác Dương không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhận được thông báo cậu hít thở thật sau, rồi lập tức vào trạng thái ứng cứu.
Điều cậu cần làm bây giờ là tin vào cơ trưởng và làm cho hành khách tin cậu.
Loa thông báo vang lên, lần này giọng cơ trưởng truyền tới, lạnh lùng và điềm tĩnh, ngữ điệu vẫn như ngày thường:
– Thưa các quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này, bây giờ máy bay xảy ra sự cố kĩ thuật, chúng tôi quyết định hạ cánh bắt buộc… (*)
(*) hạ cánh bắt buộc: tiếng Anh là forced landing, là chỉ thị hạ cánh khi máy bay gặp sự cố về máy móc.
Có 3 loại hạ cánh khẩn cấp là bắt buộc, phòng ngừa (liên quan đến điều kiện thời tiết xấu, khủng bố, hoặc cấp cứu), trên nước (tương tự như hạ cánh bắt buộc, chỉ khác bề mặt hạ cánh là mặt nước)
Tác Dương đứng ở đó vừa an ủi các hành khách vừa nghe thông báo.
Vào những lần bay trong quá khứ đã từng xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, và trong những tai nạn đột xuất đó, thậm chí Tác Dương cũng bị thương không chỉ một lần.
Nhưng mà cậu chưa bao giờ sợ cả, vì cậu biết, nếu mình sợ thì sẽ không ai bảo vệ được hành khách của mình cả.
Vào lúc này, chỗ dựa và niềm tin tưởng duy nhất của mỗi hành khách chỉ có những người tiếp viên như bọn cậu mà thôi.
Tác Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ vẫn đang bay lòng vòng.
Trí óc cậu lướt qua bóng hình Thẩm Huy Minh, anh đang ngồi trong tiệm cà phê, đọc sách và chờ cậu.
Trên bầu trời, máy bay của Tác Dương đã bay được hai vòng rồi, Thẩm Huy Minh ngồi chờ sẵn trong quán cà phê xem thử đồng hồ, thấy cũng gần tới giờ nên đứng dậy đi về phía cổng ra ga quốc tế, xem thử máy bay hạ cánh lúc mấy giờ.
Nhưng mà khi anh đi tới thì phát hiện những người chờ đợi đang xôn xao ầm ĩ, ai cũng nhăn nhó thảo luận chuyện gì đó.
Thẩm Huy Minh đi tới đang ngẩng đầu tìm thông tin chuyến bay thì đột nhiên nghe thấy có người bật khóc, miệng lèm bèm cháy nổ cái gì đó.
Anh cứ tưởng là nó không liên quan gì đến chuyến bay của Tác Dương đâu, mãi đến khi nhân viên sân bay tới an ủi những người đang chờ bên ngoài.
Chuyến bay nào cơ?
Thẩm Huy Minh phải xác nhận lại đến ba lần.
Anh không hiểu gì về những tình huống bất ngờ trên máy bay cả, hầu hết anh toàn xem được trên thời sự, nhưng bao giờ cũng chỉ liếc qua rồi thôi.
Trước khi gặp Tác Dương, anh thật sự chưa từng nghĩ mình lại có bất kì dính líu gì với ngành nghề này.
Không phải nói máy bay là phương tiện giao thông có độ an toàn cao nhất thế giới sao? Tại sao nó lại xảy ra trục trặc kĩ thuật được? Mà có cho dù là có thì tại sao lại rơi trúng người họ thế này?
Lưng Thẩm Huy Minh như bị điện giật vậy, chưa gì đã toát mồ hôi đầm đìa, cứ như bị người ta ném vào chậu nước đá trong mùa đông khắc nghiệt vậy.
Anh quay người chạy về phía cửa kính nhìn ra sân đỗ, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Anh đứng bên cửa sổ, dòm từng chiếc máy bay đáp cánh một cách bình thường, không lâu sau anh nhìn thấy chiếc đang chở Tác Dương, không biết đã bay lòng vòng bao lâu rồi.
Anh không chắc lắm, nhưng lại có vẻ như đã xác định trăm phần trăm, Tác Dương của anh đang ở trên đó.
Thẩm Huy Minh không dám nghĩ nhiều, càng không đám tra thử tình huống khi máy bay bị buộc hạ cánh sẽ như thế nào.
Anh chỉ biết nói với bản thân mình, mọi chuyện sẽ không sao cả, không lâu nữa Tác Dương sẽ hạ cánh an toàn thôi, rồi anh sẽ trao cho cậu một cái ôm thật quyến luyến.
Có lẽ đúng như người ta nói, tiếng xấu thì đồn xa, máy bay mãi mà không hạ cánh, trên mạng cũng bắt đầu xôn xao.
Trình Sâm gọi điện thoại tới, nhưng người nói chuyện lại là Chu Mạt.
– Anh đang ở đâu vậy?
Thẩm Huy Minh nghe máy, nghe giọng run rẩy của Chu Mạt truyền tới, nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh:
– Anh đang đợi em ấy ở sân bay.
Chu Mạt dừng lại mấy giây rồi bảo:
– Em từng bị hạ cánh bắt buộc một lần, tụi em…
– Đừng nói gì cả – Thẩm Huy Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắt lời Chu Mạt – Anh đợi em ấy tan làm.
Chu Mạt đang run rẩy trong lòng Trình Sâm, cậu đã từng gặp phải trường hợp này, đó cũng là chuyến bay cuối cùng của cậu.
– Em muốn nói là – Chu Mạt cố gắng giữ bình tĩnh – Tác Dương chuyên nghiệp hơn em rất nhiều, chắc chắn anh ấy sẽ giải quyết tốt.
Thẩm Huy Minh mỉm cười:
– Đúng vậy, yên tâm đi, anh ở đây đợi Tác Dương tan làm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...