Thẩm Huy Minh thiết nghĩ, rốt cuộc bằng chứng để chứng minh mình thích một người, hoặc là nói yêu một người là gì đây?
Ánh mắt sẽ luôn bám rịt lấy người ta ư?
Hay là sẽ bị thu hút bởi một hành động nhỏ của họ?
Hay sẽ bất giác tìm tòi ý nghĩa đằng sau một ánh mắt hay một câu nói của đối phương?
Hay là, chỉ cần nhớ tới người đó thì bản thân ta sẽ nảy sinh một thứ dục vọng nơi mà những khao khát thuở ban sơ nhất ngự trị?
Đối với Thẩm Huy Minh mà nói thì thật tình anh không thích trạng thái này là mấy, khi mọi nỗi niềm tâm tư của bản thân đều đổ dồn vào một người khác.
Trạng thái này quá hao tổn tâm trí anh, mà cuộc sống của anh thì vốn đã đủ bận bịu rồi, thời gian nghỉ ngơi liên tục bị công việc chèn ép, bây giờ chuyện tình cảm lại đổ thêm dầu vào lửa, theo lý thì nó chỉ càng khiến con người ta thêm nhọc nhằn mà thôi.
Nhưng hướng phát triển của câu chuyện lại không như anh dự tính, càng theo dõi và càng tiếp xúc với Tác Dương thì không chỉ không khiến anh thấy mệt mỏi mà ngược lại còn nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết của anh với cuộc sống này.
Anh quay về ngồi bên cạnh Tác Dương, hai người ngồi sát rạt, Giang Đồng Ngạn tới chậm một bước không cách nào chen vào giữa, anh thấy tình trạng hiện giờ giống như có người ném một quả pháo vào cái đầm nước muôn đời tẻ nhạt của anh, rồi đột nhiên bọt nước bắn ra tung tóe, vừa giật gân lại vừa kích thích.
Trong ba mươi năm qua, đa số những thử thách anh gặp phải hay những thử thách anh tự khiêu chiến bản thân đều đến từ việc học và việc làm, đến bây giờ cuối cùng cũng bước được một chân vào lĩnh vực khác.
Chu Mạt nói:
– Anh Minh, anh sang đây làm gì?
Cậu ta híp mắt nhìn Thẩm Huy Minh:
– Anh Đồng Ngạn tức méo cả mũi luôn rồi kìa.
Thẩm Huy Minh cười cười, tự cầm ly lên:
– Uống không?
– Uống chứ! -Chu Mạt chạm ly với anh sau đó nốc một hơi.
Chu Mạt là người thông minh, cậu ta tới đó ngồi, chẳng cần Tác Dương phải nói gì thì cũng đọc được từ ánh mắt của hai người còn lại, tam giác tình yêu đây rồi.
Cậu ta rất muốn chửi Thẩm Huy Minh một trận, lúc trước đã nói không quan tâm yêu đương gì cơ mà, sao bây giờ lại hăng hái thế?
Nhưng Chu Mạt cũng thuộc kiểu người thích hóng hớt, cậu ta cũng rất tò mò không biết Thẩm Huy Minh và Giang Đồng Ngạn sẽ theo đuổi Tác Dương như thế nào.
Con người Tác Dương cứng như sắt đá, ai mà “cưa đổ” được cậu thì bản lĩnh cũng phải lớn lắm đây.
Chu Mạt đứng dậy, đắc ý ngoắc eo bỏ đi.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Đợi đến khi Thẩm Huy Minh chuyển hướng sang Tác Dương thì phát hiện mặt cậu đã nhuốm màu đỏ ửng, chắc chắn là do Chu Mạt chuốc say rồi.
Tác Dương ngồi yên trong góc phòng, mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt thì hơi mông lung, trạng thái này đã làm nhòa bớt giới hạn lạnh lùng và lôi cuốn của cậu, khiến bạn không tài nào biết được em ấy đang từ chối hay là quyến rũ bạn nữa.
Thẩm Huy Minh hỏi:
– Say rồi à?
Thật ra sức uống của Tác Dương bình thường lắm, đặc biệt là hôm nay, rượu Chu Mạt gọi ra toàn thứ nặng đô, mục đích của cậu ta là muốn chuốc say tất cả mọi người.
Nhưng cậu vẫn rất cẩn trọng, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ không để mình say bí tỉ.
Cái bản lĩnh này của cậu từng khiến Chu Mạt bái phục, dù đã uống quá sức nhưng chỉ cần chưa về đến nhà thì Tác Dương vẫn có thể giữ được tinh thần tỉnh táo, thậm chí còn có thể khiến mọi người tin rằng cậu vẫn chưa say.
Nhưng một khi đã về đến nhà, vào tới cửa là cậu chập choạng ngay, lết đi không nổi, ngã vật ra cửa rồi cứ thế mà ngủ ngon lành.
Chu Mạt chỉ từng thấy Tác Dương như thế này đúng một lần, khi đó Chu Mạt vẫn còn là bạn cùng nhà với cậu, hai người đều là lính mới của công ty.
Mấy “tấm chiếu mới” lại còn đẹp trai, thì luôn bị người ta chuốc say ở bữa tiệc cuối năm.
Chu Mạt uống giỏi cực, chẳng ai chuốc nổi cậu ta, còn Tác Dương thân là tân binh nên cũng không thể khước từ rượu mời của các anh chị được, thế nên cả hai đều uống rất nhiều.
Lúc tàn cuộc, trông bề ngoài hai người vẫn ổn, chỉ có mắt và mặt mũi Tác Dương hơi đỏ, tần suất chớp mắt cũng thấp hơn, nhưng nhìn từ cách nói chuyện và cử chỉ của cậu thì chẳng thể nhận ra được người này đã say mèm.
Hai cậu cùng bắt xe về nhà, trước khi vào cửa còn hàn huyên như bình thường, nhưng vừa vào nhà, Tác Dương đặt mông xuống ghế thay giày, thế mà ngủ luôn tại đó.
Đó là lần duy nhất.
Chu Mạt không biết có bao nhiêu người từng chứng kiến Tác Dương như thế, dù sao thì cậu cũng thấy Tác Dương rất ghê gớm.
Con người Tác Dương đến cả việc uống rượu cũng phải siết căng dây thần kinh, Chu Mạt thật sự không biết rốt cuộc phải làm thế nào để Tác Dương thả lỏng.
Trước sự ân cần của Thẩm Huy Minh, Tác Dương mỉm cười nói:
– Vẫn ổn ạ.
Cậu nhìn ly rượu trước mặt, thấy hơi khát nên cầm lên hớp một ngụm.
– Ăn ít gì đi – Thẩm Huy Minh đẩy mấy món bánh ngọt trên bàn đến trước mặt cậu – Chỉ uống mỗi rượu thì dạ dày chịu không thấu đâu.
Tác Dương cười bảo:
– Cảm ơn anh.
Thẩm Huy Minh rất muốn trò chuyện với cậu nhiều hơn, càng đào sâu càng tốt, nhưng mà anh phát hiện ra điều này khó quá, trừ phi một ngày nào đó Tác Dương chịu chủ động kể một vài câu chuyện giấu kín trong nội tâm cậu, nếu không thì chẳng ai cạy miệng nổi.
Tác Dương vươn tay ra, cầm lấy một cái bánh dứa, khi há miệng chực cắn thì lại lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn cắn một cái.
Vị bánh dứa rất ngon, nhưng mới cắn một cái mà vụn bánh rơi lả tả trên người cậu.
Cậu nhăn mày cúi đầu nhìn.
Còn Thẩm Huy Minh thì nhoẻn miệng cười.
Tác Dương khó hiểu nên nhìn sang anh, mắt như đang đặt câu hỏi: Anh đang cười cái gì?
Thẩm Huy Minh nói:
– Thấy biểu cảm lúc nãy của em có đôi phần đáng yêu.
Đáng yêu ư?
Lần đầu tiên có người dùng từ này để miêu tả cậu.
– Lấy khăn giấy hứng này – Thẩm Huy Minh đưa khăn giấy cho cậu – Hoặc là, để anh hứng cho em.
Tác Dương cười khẽ một tiếng, nhận lấy khăn giấy rồi nói câu cảm ơn.
Ở bên trái Thẩm Huy Minh, Giang Đồng Ngạn đang bị người bạn nhảy lúc nãy chuốc rượu.
– Anh đẹp trai em nói anh nghe, số em nó khổ gì đâu – Cậu trai trẻ tuổi từng nhảy một điệu với anh, bây giờ đã uống bét nhè – Sao em yêu ai cũng không thành vậy trời? Hôm qua em nhẩm tính, hai mươi ba năm, em bị từ chối hai mươi ba lần, sao số em khổ thế cơ chứ? Em không đẹp hay sao?
Cậu ta càm ràm mãi làm Giang Đồng Ngạn muốn nổ tung cái đầu, hắn cứ phải né né ra sau, mà né ra sau thì chỉ có thể chen chúc với Thẩm Huy Minh thôi.
Hắn nhích sang Thẩm Huy Minh, Thẩm Huy Minh vì muốn né hắn nên đành phải nhích sang Tác Dương.
Thẩm Huy Minh nói với Tác Dương bằng giọng nản chí:
– Xin lỗi em nhé, hai cái tên này đúng thật là… Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?
Lúc này Tác Dương đã bị ép sát vào trong góc rồi, chỉ cần cậu thả lỏng một tí là chân cậu và chân Thẩm Huy Minh sẽ dính vào nhau, vậy thì mập mờ quá.
Đương nhiên cậu biết Thẩm Huy Minh không cố ý, cậu cũng nhìn thấy tiết mục say mèm của hai người kia.
– Ở đây hơi ngộp – Tác Dương nói – Em muốn ra ngoài hóng gió.
– Anh đi với em – Thẩm Huy Minh lập tức đứng dậy chung với Tác Dương.
Anh vừa đứng lên thì Giang Đồng Ngạn liền ngã nhào xuống ghế, còn “cậu nhóc tội nghiệp” đang khóc rưng rức cũng nương theo đó mà đổ vào người Giang Đồng Ngạn.
Tác Dương không kìm được mà bật cười.
Giang Đồng Ngạn thấy lần này mình hết cơ hội thật rồi, trận chiến với Thẩm Huy Minh vẫn chưa bắt đầu thì đã bị xử quyết trước.
Hắn trơ mắt nhìn hai người kia cùng nhau ra khỏi phòng, còn hắn thì chỉ biết lấy khăn giấy lau nước mắt cho cái con ma men đang nằm gào khóc trong lòng hắn mà thôi.
Hắn thấy mình mới là người số khổ, không phải Tác Dương là đối tượng xem mắt của hắn ư? Tại sao lại đi theo người khác mất rồi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...