Tôi nhìn anh trai mình, anh đang ghì chặt cái vô lăng đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch ra. Ông chú Giáo sư dành cả ngày xem xét các giả thiết khác nhau có thể xảy ra, để nhỡ đâu Devlin hay một tên tay chân nào đó của hắn quyết định phá vỡ giao kèo và trở mặt giơ súng ra với chúng tôi.
Tối qua khi gặp nhau, ông chú Giáo sư đã lái xe đến chỗ Alex trong bộ áo cao cổ đen và quần tây đen như thể ông ấy là Zorro vậy. Tôi nghĩ ông chú tội nghiệp này chắc nhớ lắm những hoạt động quân sự bí mật mà ông từng tham gia ngày trước, vì vẻ phấn khích nguyên thủy trên gương mặt ông không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Đừng hỏi tôi tại sao chú Westford lại nghĩ ra ý tưởng đi thỏa thuận với Devlin. Tôi đã phí cả tiếng đồng hồ để cãi nhau với chú ấy, để nói cho chú ấy biết rằng không lý nào tôi có thể để chú dùng cả mấy chục nghìn đô-la chỉ để lôi tôi ra khỏi mớ hỗn độn này. Tôi nói đến đau cả họng, nhưng chú chú vẫn cứ làm theo ý mình. Chú nói dù tôi có chấp nhận hay không thì chú vẫn sẽ tiến hành thương lượng với Devlin.
Trước buổi thương lượng, chú Westford và tôi đã ngồi xuống nói chuyện rất lâu. Chú ấy sẵn sàng trả Devlin bất cứ thứ gì để hắn buông tha cho tôi… với một điều kiện.
Tôi phải nhập ngũ hoặc vào đại học.
Là vậy đó. Ông chú Giáo sư sẵn lòng rút từ tài khoản ngân hàng của mình một lượng tiền lớn vãi cả ra để mua lấy một lối thoát cho tôi khỏi vòng xiềng xích của Devlin, với những điều kiện kèm theo. “Nghe giống mua bán nô lệ ghê.” Tôi bảo với chú ấy lúc chiều khi chúng tôi xem qua chi tiết kế hoạch tối nay.
“Đừng có lan man nữa, Carlos. Có thỏa thuận hay là không?” Chú ấy nói.
Tôi bắt tay thỏa thuận với ông chú, nhưng chú ấy lại kéo tôi vào lòng trong sự ngỡ ngàng của tôi và ôm tôi thật chặt rồi nói rằng chú rất tự hào về tôi. Cảm giác thật lạ khi có một người dẫu biết rõ con người tôi và cả những chuyện tôi đã làm nhưng vẫn quan tâm đến tương lai của tôi và vẫn muốn tôi được thành công.
Devlin cho ông chú Giáo sư hai mươi bốn tiếng đồng hồ chuẩn bị đủ năm chục nghìn đô-la để mua lấy tự do cho tôi, nhưng trước đó tôi phải xuất hiện tại một số địa điểm bí mật ở Brush và chứng minh tôi cùng phe với Rodriguez trước mặt lũ đồng minh của băng Guerreros. Có lẽ có vài giao dịch lớn sắp xảy ra, nhưng mấy tay cung cấp hàng người Mexico không tin tưởng gã Devlin này. Tôi tự hỏi liệu cuộc chạm trán ầm ĩ với băng R6 đã bắt đầu hay chưa.
Giờ chúng tôi đang trên đường đến Brush gặp Devlin và Rodriguez. Chú Westford để chỗ tiền trong chiếc túi thể thao đặt giữa hai chân chú. Tôi ngồi ở băng ghế sau, quan sát hai con người vừa mới về một đội với tôi. Tim tôi đập từng nhịp nặng nề và dồn dập mỗi khi nghĩ đến viễn cảnh sắp xảy ra với cho anh trai tôi và ông chú Giáo sư. Đáng ra tôi phải tự dây vào chuyện này một mình, không được kéo thêm bất kì ai vào nữa mới đúng. Devlin là vấn đề của tôi, và rồi hai người họ lại biến hắn thành rắc rối của họ.
Tôi nhớ về lúc Kiara lướt những ngón tay em qua một hình xăm trên cơ thể tôi. Dòng chữ “La rebelde” – “Những kẻ nổi loạn”. Tôi không nổi loạn đến thế đâu khi vẫn cần một ông chú già và ông anh trai theo bảo vệ mình. Và trong khi vẫn chẳng có gì bất ổn xảy ra khi bên cạnh họ, tôi thừa nhận rằng tôi không biết mình sẽ gây ra cái quái quỷ gì nếu thiếu đi hai người này.
“Vẫn còn kịp lúc để hai người quay về đó. Tôi có thể tự đi được.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu,” Alex đáp lời. “Anh sẽ đi với mày, dù có chuyện gì đi nữa.”
Ông chú Westford thì vỗ vào cái túi căng đầy tiền. “Chú chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này rồi đây.”
“Chỗ tiền đó nhiều điên rồ luôn đó, chú Giáo sư. Chú chắc về việc bỏ ra một số tiền lớn như vậy chứ? Chú có thể rũ bỏ hết mọi dính líu tới cháu và chẳng mất lấy một xu nào cả. Cháu sẽ không trách chú đâu.”
Chú ấy lắc đầu. “Chú sẽ không quay lưng đi vào lúc này.”
“Nếu ai trong số chúng ta thấy có chuyện gì bất ổn thì phải mau chóng chuồn nhanh,” tôi bảo họ. “Đám tay chân của Devlin luôn kè kè bên hắn.”
Alex lái xe chậm rãi dọc theo thị trấn Brush. Những con đường gợi tôi nhớ về Fairfields, quê nhà của chúng tôi ở Illinos. Chúng tôi sống ở nơi không khá khẩm mấy trong vùng. Vài người sẽ từ chối lái xe ngang qua vùng phía nam vì sợ bị cướp xe, nhưng với chúng tôi, nơi ấy là quê nhà thương mến.
Một nhóm người trạc tuổi anh em tôi đứng ở góc đường, quan sát chiếc ô tô lạ hoắc của Alex một cách đáng ngờ. Nếu chúng tôi có thể tỏ ra chúng tôi biết rõ việc mình làm và có mục đích nhất định, thì sẽ ổn thôi. Còn nếu chúng tôi cư xử như thể chúng tôi không biết mình đang ở đâu và không biết làm sao để đi đến nơi chúng tôi muốn, thì toi đời rồi.
Khi Alex chạy hết con đường lộ quanh co đến trước nơi trông như ngôi nhà kho bỏ hoang, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tại sao Devlin nhất định bắt chúng tôi phải gặp hắn ở đây?
“Mày sẵn sàng chưa?” Alex đỗ xe vào bãi và hỏi tôi.
“Chưa,” tôi đáp lời. Cả Alex và chú Westford liền quay lại nhìn tôi. “Em vẫn còn muốn nói lời cảm ơn nữa,” tôi lí nhí. “Nhưng mà chú nghĩ Devlin sẽ cầm tiền và bỏ chạy, hay sẽ bắn chúng ta rồi lấy tiền?”
Chú Westford mở cửa xe bước ra. “Muốn biết thì chỉ có một cách thôi.”
Chúng tôi vội ra khỏi xe, mọi giác quan đều căng như dây đàn và luôn ở chế độ cảnh giác. Khi nãy tôi cười cợt việc ông chú Westford lại mặc nguyên cây đen nhiều thế nào, thì giờ trông ông chú ngầu nhiều thế ấy. Một ông chú ngầu lòi già và hói đầu, nhưng vẫn ngầu lòi.
“Có một tên ở trên mái nhà, một tên ở hướng 2 giờ và tên còn lại ở hướng 10 giờ,” chú Westford bảo.
Mật danh của ông ấy trong quân đội là gì nhỉ, Mắt Diều Hâu à?
Có một tên đứng ở ngay lối vào chờ chúng tôi. Hắn tầm khoảng hai mươi mấy tuổi, mái tóc có lẽ đã từng vàng hoe của hắn được tẩy thành màu bạch kim. “Chúng tôi đang chờ các người,” hắn nói bằng chất giọng cộc cằn.
“Tốt thôi,” tôi nói, giữ thế chủ động và bước lên trước. Nếu có kẻ nào ra tay, tôi sẽ là mục tiêu đầu tiên, còn Alex và chú Westford vẫn có cơ hội tháo chạy. Khi tên tóc trắng lục soát chúng tôi, ông chú Westford ôm chặt túi tiền như thể ông ấy đau đớn lắm khi trao đi chúng. Tội nghiệp chú Westford. Tôi không xứng đáng có được lòng tốt của ông ấy. “Chú biết cháu không muốn chú làm vậy mà, đúng không?” tôi hỏi.
“Đừng nói nữa,” chú Westford trả lời. “Chỉ tổ tốn thời gian và chẳng đi đến đâu cả.”
Tên tóc trắng dẫn chúng tôi đến một phòng làm việc nhỏ ở bên cạnh. “Chờ ở đây,” hắn ta ra lệnh.
Chúng tôi đứng đó, với hai anh em nhà Fuentes và một ông chú cựu chiến binh tay ôm khư khư cái túi thể thao chứa năm chục nghìn đô-la để mua lấy tự do.
Rodriguez bước vào phòng rồi chễm chệ ngồi lên chiếc bàn làm việc. “Thế mày mang đến gì nào, Carlos?”
“Tiền. Của Devlin,” tôi nói. Có lẽ tên Trùm Cuối sẽ không ra mặt tối nay.
“Nghe nói có một nhà hảo tâm đã đem tiền chuộc mày ra. Mày quen biết người trong giới quyền cao chức trọng, hả?” Hắn đưa mắt nhìn Giáo sư.
“Có thể nói là vậy.”
Hắn chìa tay ra. “Đưa tiền cho tao.”
Ông chú Westford càng nắm chặt túi tiền hơn. “Không. Devlin và tao đã thỏa thuận với nhau, và sẽ hoàn thành thỏa thuận cùng nhau.”
Rodriguez kích động ra mặt. “Làm rõ thế này đi nhé, lão già. Mày không có chút giá trị nào ở đây cả. Nói cho đúng thì, đáng lẽ mày nên hôn mông tao, hoặc mày sẽ thấy mông của mày rơi ra ở trên sàn với một… hoặc hai lỗ thủng đó.”
“Thế à, nhưng tao có giá trị đấy,” chú Westford nói. “Vì vợ tao có một bức thư được dặn là hãy gửi cho cảnh sát nếu chúng tao không trở về nhà an toàn. Tin tao đi, một vị giáo sư đáng kính như thế sẽ không dễ bị quên lãng đâu. Mày và Devlin sẽ bị săn lùng và giết sạch.”
Ông chú Westford có chết cũng không buông cái túi tiền ra.
Rodriguez chán nản bỏ đi. Tôi tự hỏi lần tới quay trở lại hắn có bắn vào đầu chúng tôi rồi ôm lấy số tiền hay không.
“Gì chứ, bộ chú cho rằng Devlin sẽ xuất hóa đơn cho chú hả?” Tôi hỏi Giáo sư. “Cháu không nghĩ chú sẽ được giảm thuế khi dùng tiền chuộc mạng cho ai đâu.”
Chú ấy lắc đầu. “Tới lúc đối mặt với nguy hiểm thì cháu vẫn là một thằng khôn ranh nhỉ. Cháu có từng đầu hàng bao giờ chưa?”
“Chưa. Đó là một phần tạo nên sức hút cho cháu mà.”
“Sao chú biết Devlin cũng ở đây?” Alex hỏi.
Ông chú Giáo sư nói mà chẳng chớp mắt lấy một cái. “Nếu có một tên gác trên mái nhà và hai tên khác giám sát việc ra vào, thì Trùm Cuối đang ở đây. Tin chú đi.”
Chắc chắn là vậy, vì nửa tiếng sau Devlin khoan thai bước vào. Hắn ta rõ ràng đã cố tình cho chúng tôi chờ để khẳng định rằng ở đây ai mới là kẻ có quyền. Devlin liếc nhìn túi tiền. “Bao nhiêu đấy?” hắn hỏi.
“Như chúng ta đã thỏa thuận… năm chục nghìn.”
Devlin rảo quanh phòng, mắt nhìn chúng tôi đầy hoài nghi. “Tôi đã tìm hiểu về ông, Giáo sư Westford ạ.”
Trong nửa giây, trên gương mặt chú Westford lộ vẻ lo lắng. Nhưng ngay lập tức chú ấy đã kịp che dấu nó đi. Tôi không biết liệu anh tôi hay Devlin có nhìn ra không, nhưng tôi thì chắc chắn có. “Và cậu biết được gì rồi?” Chú Westford hỏi.
“Đó chính là điểm kì lạ đấy,” Devlin bảo. “Không nhiều thông tin. Và như thế khiến tôi nghĩ rằng ông có vài mối liên hệ với cơ quan tình báo. Cũng có thể ông đến đây để dụ tôi vào tròng chăng.”
Tôi không nhịn được cười. Ông Giáo sư làm gì có liên hệ gì với cơ quan tình báo gì kia chứ. Có thể lúc đương thời hoàng kim chú ấy từng gánh vác vai trò lính mật vụ đặc biệt, nhưng giờ chú ấy chỉ còn một vai trò là bố của Kiara và Brandon mà thôi. Một người bố yêu cuồng nhiệt những Buổi Tối Gia Đình, thề có Chúa, tôi không nói điêu đâu.
“Mối liên hệ duy nhất tôi có là với khoa tâm lý học ở trường đại học.”
“Thế thì tốt, bởi vì nếu tôi biết ông có chút dính líu nào đến bọn cớm, thì ông và lũ oắt này sẽ hối hận vì đã gặp tôi đấy. Rodriguez có nói với tôi vợ ông có một bức thư gửi đến đám cớm để đảm bảo sự an toàn cho ông. Tôi không thích bị đe dọa đâu, ông Giáo sư. Mở cái túi ra.”
Chú Westford mở túi và lấy tiền ra. Đến khi Devlin chắc chắn rằng số tiền hắn cần đã có đủ và không bị đánh dấu, hắn yêu cầu tôi nhặt lên và mang đến cho hắn.
“Thỏa thuận chỉ còn một phần nữa là xong,” Devlin nói, ra hiệu cho tôi. “Cậu và Rodriguez sẽ chuẩn bị đi gặp một vài người bạn rất quan trọng của tôi. Ở Mexico.”
Gì chứ? Không thể như thế được.
“Chuyện này không có trong thỏa thuận.” Chú Westford lên tiếng.
“À, tôi đã thay đổi thỏa thuận một chút,” Devlin trả lời. “Tôi có tiền, có súng, có quyền lực. Còn ông chẳng có gì cả.”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội như thể chúng tôi đang đứng ở tâm của một trận động đất.
“Bị tóm rồi,” tiếng ai đó hét lên ngoài cửa. Người của Devlin đã tản ra, từ bỏ nhiệm vụ bọn chúng đang làm để bảo vệ Devlin cũng như tự bảo vệ chính chúng.
Các đặc vụ DEA (Lực Lượng Phòng Chống Ma Túy) mặc áo khoác xanh ập vào khu nhà kho, súng ống đã sẵn sàng. Họ ra lệnh tất cả nằm xuống sàn.
Đôi mắt Devlin trở nên điên dại khi hắn rút từ thắt lưng ra khẩu.45 và nhắm thẳng vào ông chú Giáo sư.
“Không!” Tôi gào lên, rồi lao về phía trước giằng khẩu súng ra khỏi tay Devlin. Sẽ không có ai tổn hại được đến chú Westford, kể cả nếu như thế có nghĩa là tôi sẽ có kết cục trong nhà xác. Tôi nghe tiếng súng nổ và thấy đùi mình nóng như lửa đốt. Máu nhỏ giọt dài xuống chân tôi và lan ra nền xi măng. Cảm giác siêu thực và tôi chẳng còn dám nhìn xuống chân mình nữa. Tôi không biết nó tệ đến mức nào, chỉ biết mình đang cảm thấy như có một nghìn con ong chích vào đùi vậy. Alex lao vào Devlin, nhưng tên Devlin này quá nhanh. Hắn xoay súng về phía anh tôi, và một cơn hoảng loạn đến chết đi sống lại kéo qua tâm trí tôi. Tôi toan phóng về phía Devlin để ngăn hắn lại, nhưng chú Westford đã kịp giữ tôi lại ngay khi một gã tóc trắng xông vào phòng với một khẩu Glock. “Cảnh sát đây! Bỏ hết súng xuống!” Anh ta ra lệnh.
Cái quái…
Trong chớp mắt, Devlin chĩa họng súng vào gã đó và họ bắt đầu màn đấu súng với nhau. Tôi như nín thở và rồi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng Devlin cũng bị hạ gục, tay ôm lấy ngực. Mắt hắn mở trừng trừng và máu chảy tràn trên sàn dưới cơ thể hắn. Nỗi đau nhức nhối trước viễn cảnh mất đi anh trai và chú Westford dưới tay Devlin khiến tôi nhắm nghiền mắt.
Tôi mở mắt ra, lờ mờ thấy Rodriguez nơi khóe mắt. Hắn đang cầm một khẩu súng chĩa vào người mật vụ tóc trắng kia. Tôi ra sức cảnh báo người đặc vụ, nhưng bất chợt chú Westford nhặt lấy khẩu súng của Devlin và bắn vào Rodriguez như một tay lính bắn tỉa có đào tạo thực thụ.
Chú Westford gào lên gì đó với một đặc vụ DEA khi ông ấy và Alex mang tôi ra khỏi ngôi nhà kho.
“Chú là người của DEA hả?” Tôi nghiến răng hỏi chú Westford vì cái chân chết tiệt của tôi đang đau đếch chịu được.
“Không hẳn. Cứ cho là chú có quen biết với những người quyền cao chức trọng đi.”
“Thế có nghĩa là chú sẽ không mất năm chục nghìn đô-la phải không?”
“Ừ. Chú nghĩ thế cũng có nghĩa là giao kèo giữa hai chúng ta cũng bể rồi nhỉ. Cháu không cần phải học đại học hay vào quân đội nữa.”
Hai nhân viên y tế mang băng ca vội vã chạy qua. Họ cố định tôi xuống, nhưng tôi kịp níu lấy ông chú Giáo sư trước khi họ đẩy tôi đi. “Cháu chỉ muốn nói cho chú biết là, cháu sẽ gia nhập quân đội.”
“Chú tự hào về cháu lắm. Nhưng vì sao thế?”
Tôi rên rỉ chống lại cơn đau nhưng vẫn xoay sở nặn ra được một nửa nụ cười cho chú ấy. “Cháu muốn đảm bảo người yêu của Kiara phải cho cô ấy được nhiều hơn một thân hình nóng bỏng và một khuôn mặt có thể khiến thiên thần rơi lệ.”
“Cháu có bao giờ đánh mất cái tôi của chính cháu chưa?” Chú Westford hỏi tôi.
“Có chứ.” Khi con gái của chú hôn cháu, cái tôi của cháu đã bay vèo ra ngoài cửa sổ rồi.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...