“Công việc hướng dẫn thế nào?” Mẹ tôi hỏi trong bữa tối. “Mẹ thấy con đã trông ngóng nó suốt sáng nay.”
“Không tốt lắm,” tôi nói trong khi đưa cho thằng em tờ giấy ăn thứ ba bởi nó lại dây sốt spaghetti ra đầy mặt.
Tôi nhớ lại tiết học thứ tám, khi tôi có mặt ở lớp của Carlos thì cậu ta đã biến đi từ lúc nào rồi. “Carlos đã bỏ lại con những hai lần.”
Bố tôi, một nhà tâm lý học, người luôn cho rằng con người là những mẫu vật để phân tích, nhăn mày lại khi ông xúc thìa đậu thứ hai.
“Bỏ lại con ư? Sao cậu ấy lại làm thế?”
Ưhm… “Bởi vì cậu ta nghĩ mình quá tuyệt nên không cần phải được hộ tống quanh sân trường.”
Mẹ vỗ nhẹ tay tôi. “Bỏ rơi bạn hướng dẫn là không đúng tí nào, nhưng hãy kiên nhẫn với cậu ấy. Cậu ấy đã phải chuyển trường. Điều đó thật không dễ dàng gì.”
“Mẹ con nói đúng. Đừng chỉ trích thái quá thế, Kiara,” bố tôi nói.
“Cậu ấy chắc hẳn chỉ đang cố tìm một nơi phù hợp với mình. Alex đã ghé qua văn phòng bố sau khi tan học và bố với cậu ấy đã có một cuộc nói chuyện khá lâu. Đứa trẻ tội nghiệp. Nó mới hai mươi thôi và giờ đây nó còn phải chăm lo cho đứa em mười bảy tuổi.”
“Tại sao mai con không mời Carlos về nhà mình sau giờ học nhỉ?” Mẹ tôi gợi ý.
Bố tôi chỉ dĩa về phía mẹ. “Ý kiến hay đấy.”
Tôi khá chắc rằng còn lâu Carlos mới muốn đến nhà tôi. Cậu ta thể hiện rõ ràng rằng cậu ta phải chịu đựng tôi cả tuần này vì cậu ta bị buộc phải làm thế. Ngay khi công việc hướng dẫn của tôi kết thúc vào thứ sáu này, chắc là cậu ta sẽ mở tiệc ăn mừng. “Con không nghĩ thế đâu.”
“Cứ làm thế đi,” mẹ tôi nói, lờ đi sự ngập ngừng của tôi. “Mẹ sẽ làm món bánh quy từ công thức mứt cam mới mà Joanie cho mẹ.”
Tôi không chắc là Carlos sẽ biết trân trọng món bánh quy mứt cam ấy, nhưng… “Con sẽ hỏi cậu ấy. Nhưng bố mẹ cũng đừng ngạc nhiên nếu cậu ấy từ chối nhé.”
“Đừng ngạc nhiên nếu cậu ấy nhận lời con,” bố tôi nói, ông luôn lạc quan vậy đấy.
Sáng hôm sau, khi tôi đưa Carlos đến lớp giữa tiết ba và bốn, tôi cố gạt đi căng thẳng và hỏi, “Cậu có muốn qua nhà tôi sau khi tan học không?”
Cậu ta nhướn mày. “Cậu đang mời tôi đi chơi à?”
Tôi nghiến răng. “Đừng mơ mộng hão huyền như thế.”
“Tốt thôi, vì cậu không phải kiểu tôi thích. Tôi thích những cô gái gợi cảm và thiếu chút đầu óc.”
“Cậu cũng không phải kiểu của tôi,” tôi đáp trả. “Tôi thích những chàng trai thông minh và vui tính.”
“Tôi vui tính mà.”
Tôi nhún vai. “Có thể là tôi quá thông minh để có thể hiểu sự vui tính của cậu.”
“Thế tại sao cậu lại mời tôi tới nhà?”
“Mẹ tôi… làm bánh quy.” Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống sau khi những từ đó phát ra. Ai lại mời một đứa con trai tới nhà vì bánh quy chứ? Có thể là em trai tôi muốn, nhưng nó đang học mẫu giáo. “Nó không phải là hẹn hò hay cái gì đại loại thế đâu,” tôi buột miệng đề phòng cậu ta nghĩ rằng tôi đang thầm tán tỉnh cậu ta. “Chỉ là vì… bánh quy thôi.”
Tôi ước cuộc hội thoại này quay lại từ đầu khi tôi chưa nói gì, nhưng thời gian không thể quay trở lại. Chúng tôi đã đến cửa lớp và cậu ta vẫn chưa trả lời.
“Tôi sẽ nghĩ về lời đề nghị này,” cậu ta nói, sau đó để tôi lại một mình. Cậu ta sẽ nghĩ ư? Nghe cứ như thể việc cậu ta đồng ý qua nhà tôi là cậu ta đang giúp tôi thay vì ngược lại vậy.
Khi đứng ở tủ đựng đồ vào cuối ngày, lúc tôi đang hy vọng cậu ta sẽ quên mất là tôi đã mời qua nhà, thì tôi lại thấy cậu ta nghiêng người dựa vào tường, đứng bằng một chân và tay đút túi quần. “Loại bánh quy gì thế?”
Trong tất cả những câu hỏi trên thế gian này, tại sao cậu ta lại phải hỏi câu đó cơ chứ?
“Cam,” tôi nói. “Mứt cam.”
Cậu ta nghiêng gần hơn về phía tôi, như kiểu tôi nói không đủ to hay rõ ràng vậy.
“Cái gì cam cơ?”
“Mứt.”
“Hử?”
“Mứt.”
Xin lỗi nhưng chẳng còn cách nào khác để nói từ “mứt”, và hai chữ “m” kia quá gần nhau nên khi phát âm nghe khá ngớ ngẩn(1). Nhưng ít ra thì tôi đã không nói lắp.
(1) Nguyên văn của từ “mứt” mà Carlos hỏi là “marmalade”. Có lẽ vì phát âm của Kiara hơi lạ nên Carlos thấy buồn cười.
Cậu ta gật đầu. Tôi có thể thấy rõ cậu ta đang cố giữ khuôn mặt bình thường, rồi như không thể nhịn được nữa, cậu ta cười phá lên.
“Cậu có thể lặp lại một lần nữa được không?”
“Để cậu đem tôi ra làm trò cười à?”
“Phải. Nó là điều duy nhất mà tôi mong đợi trong cuộc đời. Và tình cờ cậu lại giúp tôi đạt được điều mong đợi ấy nữa chứ.”
Tôi đóng sầm cửa tủ lại. “Cậu chính thức không được mời nữa.”
Tôi định bước đi, nhưng chợt nhớ ra là mình còn quên bài tập trong tủ đựng đồ và lại phải mở nó ra. Tôi nhanh chóng cầm lấy ba quyển sách mình cần, nhét chúng vào cặp rồi đi thẳng.
“Nếu nó là loại gấp đôi sô-cô-la chip thì tôi sẽ tới,” cậu ta gọi với sau tôi rồi lại cười.
Tuck đang đợi tôi ở chỗ đỗ xe của học sinh năm cuối. “Sao cậu lâu thế?”
“Tớ cãi nhau với Carlos.”
“Lại nữa hả? Nghe này Kiara, hôm nay mới chỉ là thứ ba. Cậu còn phải chịu đựng cậu ta những ba ngày nữa. Sao cậu không bỏ cái trò hướng dẫn này và chấm dứt mọi sự khổ sở đi?”
“Bởi vì đó là những gì cậu ta muốn,” tôi nói khi vào xe và lái xe ra khỏi bãi đậu. “Tớ không muốn để cậu ta cảm thấy thỏa mãn vì thắng được tớ. Cậu ta rất đáng ghét.”
“Cậu phải làm gì đó để cậu ta nuốt những lời nói của mình vào chứ.”
Câu nói của Tuck làm tôi lóe lên một ý tưởng. “Chính nó! Tuck, cậu là thiên tài,” tôi hào hứng. Tôi quay đầu xe một cách dứt khoát.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tuck hỏi, rồi chỉ ra sau lưng. “Nhà cậu hướng này mà.”
“Trước hết chúng ta sẽ tới cửa hàng tạp hóa và cửa hàng dụng cụ McGuckin. Tớ cần mua nguyên liệu cho món bánh quy gấp đôi sô-cô-la chip.” Tôi cười ranh mãnh. “Tớ sẽ dùng chúng để bắt Carlos nuốt lời nói của cậu ta vào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...