Quy Loan
Khi họ đã đi xa, trái tim Ôn Du mới nhẹ nhõm phần nào.
Người môi giới bên kia cũng vừa kêu la vừa bò dậy từ trên mặt đất.
Bộ quần áo da của hắn đã bị bùn đất trên mặt đất làm bẩn hết, mũ nỉ cũng rơi xuống, để lộ cái đầu hói trụi lủi.
Bị gió lạnh thổi, hắn chỉ biết co rúm người lại, mặt mày nhăn nhó vì lạnh.
Bàn tay Ôn Du đè lên nửa viên gạch hơi siết chặt, mái tóc rối che lấp khuôn mặt, đôi mắt đen láy của nàng mang theo sự bình tĩnh liều chết đánh cược một lần, lặng lẽ nhìn người môi giới.
— Nàng chỉ có một cơ hội ra tay.
Người môi giới đang cố gắng cầm máu cho cái mũi sưng vù của mình.
Đòn roi của Tiêu Lệ vừa rồi suýt nữa đã làm gãy sống mũi của hắn.
Hắn xé một mảnh vải để nhét vào lỗ mũi, nhưng chỉ cần chạm vào cánh mũi là đau đớn đến mức phải rên rỉ.
Thật vất vả đem mảnh vải nhét vào, người môi giới hướng về phương hướng mấy người Tiêu Lệ vừa rời đi hung hăng "Phi" một tiếng.
Động tác này làm đau đớn cơ mặt của hắn, khiến hắn phải nghiến răng và mắt rơm rớm nước.
Hắn thấp giọng nguyền rủa: " Đồ chó tay sai, con hoang kỹ nữ sinh ra......!"
Xoay người nhìn thấy Ôn Du, bởi vì đau đến lợi hại, cũng không còn tâm trí mà lại làm khó dễ nữa, chỉ lớn tiếng gắt gỏng nói: " Còn không mau cút về xe đi! "
Biết bệnh dịch trên người Ôn Du là giả, hắn tự nhiên cũng không có khả năng thả Ôn Du rời đi.
Ôn Du tựa vào chân tường không nhúc nhích, nàng yên lặng nhìn chăm chú vào người môi giới.
Sau khi cân nhắc phần thắng động thủ trong thời gian ngắn, cuối cùng nàng cũng buông lỏng nửa viên gạch đặt trong lòng bàn tay xuống, vịn chân tường cố hết sức đứng dậy, đi về phía xe bò.
— Lấy tình trạng thân thể trước mắt này của nàng, liều mạng với người môi giới, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự chuốc lấy đau đớn.
-
Xe bò xóc nảy, gió lạnh tước xương, Ôn Du tận lực khép chặt vạt áo mỏng manh trên người để giữu ấm, nhưng nàng vẫn lạnh đến nghiến răng run lên.
Vết roi sau lưng cũng đau rát, khiến trước mắt nàng từng màn đều biến thành màu đen, kéo căng dây thần kinh trong đầu mới không làm nàng ngất xỉu.
Người môi giới không biết là muốn dẫn nàng đi nơi nào, xe bò ở thấp bé trong ngõ dân quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dừng ở một chỗ trước một nhà dân.
Ôn Du yếu ớt dựa vào lồng gỗ, nhìn người môi giới tiến lên đập cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...