Quy Loan


Hành động này quả thật dọa cho một hán tử thu nợ "Tê" hít một hơi dài: " Mặt nàng ta giống như tổ ong vò vẽ, chỉ liếc mắt nhìn cũng làm bữa cơm đêm qua của ta muốn nôn ra rồi! "

Nào ngờ thanh niên thẩm vấn người môi giới kia nghe vậy cũng nhìn thoáng qua bên này.

Lại đối diện với đôi mắt đen đặc cực kỳ có tính công kích kia, tim Ôn Du không khỏi nhảy dựng, nàng giả vờ kinh hoảng cúi đầu, ôm đầu gối rụt ở trong góc tường chỉ một mực phát run.

Gió lạnh lại nổi lên, áo vải thô trên người nàng đơn bạc, để lộ ra tấm lưng nhỏ nhắn yếu ớt, trong lúc đó vết roi chói mắt, tạo nên vẻ thê lương.

Tiêu Lệ nhìn lưng nàng ấy đầy vết roi trong hai giây, rồi quay lại dùng roi đẩy vào cằm người môi giới, có chút hứng thú nói: " Như thế nào, ngươi cái kia buôn bán lỗ vốn, còn muốn ta cho ngươi bù vào hay sao? "

Người môi giới sợ hãi vội vàng lắc đầu: " Không dám, không dám… "


Tiêu Lệ dù vẫn cười, nhưng trong đôi mắt đen tuyền đã không còn kiên nhẫn.

Hắn đẩy thêm roi vào cằm người môi giới, làm cho da thịt dưới cằm lão bị lõm vào, lười biếng nói: " Không có tiền trả nợ? Được, vậy thì đem tay chân của ngươi làm vật thế chấp cũng được.

"

Người môi giới cơ hồ sắp tè ra quần, móc túi tiền trong ngực ra, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa: " Đừng! đừng! Tiêu nhị ca, Tiêu gia! Ta thật sự chỉ còn chừng này, ngài lại dàn xếp dàn xếp, khoan hồng cho ta vài ngày.

Trong nhà ta trên có mẹ già, dưới còn có nhỏ a! "

Tiêu Lệ ước lượng túi tiền trên tay, ném cho đồng bạn phía sau, nhìn dáng vẻ nước mắt giàn giụa của lão, nói: " Được, ta cho ngươi hai ngày, hai ngày sau nếu còn không thấy bạc— "

Hắn vung tay, roi quất xuống, người môi giới kêu thảm thiết, trên mặt lập tức hiện lên một vết máu.


Tiêu Lệ quẳng roi, đứng dậy nói: " Quy củ của ta, ngươi biết.

"

Người môi giới ôm miệng mũi đang chảy máu không ngừng, đau đến cong lưng, run rẩy đáp: " Biết, biết, hai ngày sau ta nhất định sẽ trả tiền cho ngài...!"

Ôn Du vẫn co rúm trong góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thấy người thanh niên đứng dậy đi về phía này, nàng vội vàng tránh sang một bên, bàn tay lạnh cóng muốn đóng băng vẫn giữ chặt một mảnh gạch nửa vùi dưới đất.

Còn bàn tay kia của nàng đang run nhè nhẹ, vừa vì lạnh, cũng vừa vì cố gắng duy trì sức lực.

Thanh niên tựa hồ cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của nàng, mang theo hai đồng bạn đi qua trước mặt nàng, góc áo bào bị gió lạnh thổi bay lên nhợt nhạt lướt qua váy áo của nàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận