Quy Loan


Trước khi ra cửa, gương mặt nàng còn xinh đẹp như hoa như nguyệt, vậy mà bây giờ lại chi chít những nốt mẩn đỏ và mụn nhọt!

Nhìn mà kinh hãi.


Chắc là do gió lạnh, nàng ôm ngực ho đến xé ruột xé gan, trông chẳng khác nào người mắc bệnh nặng.


Người môi giới sững sờ: " Sao! sao lại thế này? Trước khi đến vẫn còn bình thường mà! "

Hắn còn định bắt tay Ôn Du để xem trên tay nàng có nổi mẩn hay không, nhưng khi nàng ho và đưa tay lên che miệng, tay áo trượt xuống, để lộ cánh tay xanh tái dày đặc những chấm đỏ.


Cái này làm cho tú bà càng sợ hãi hơn, liên tục lui lại mấy bước, tức giận mắng: " Đồ trời đánh Trần lão lục, mau đem một xe đầy người của ngươi lôi đi.

Ta đã sớm nghe nói qua trong đám tị nạn Lạc Đô có người mắc dịch bệnh, nàng đã nổi mụn rồi, ngươi còn đem tới đây hại ta, thật là xui xẻo! "


Tiếng mắng chửi này dẫn tới toàn bộ người của các lầu hoa khác trên phố hoa cũng thò đầu ra nhìn.


Người môi giới vội nói trên xe mình những cô nương khác là không có bệnh, đuổi theo để tú bà nhìn xem rồi nói sau, bị tú bà chỉ vào mũi mắng thêm một trận nữa.


Mặt trời dần lên cao, sương tuyết đọng trên mái từ đêm qua bắt đầu tan, nước nhỏ xuống từng giọt.


Ôn Du giảm dần tiếng ho, cúi nhìn bàn tay chi chít mẩn đỏ, ánh nắng chiếu lên mu bàn tay, tay chân tê cóng của nàng cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.


Dịch bệnh trong dân gian là nỗi khiếp sợ, có thể một truyền mười, mười truyền trăm, chết một đống người, không ai không sợ.


Nàng từ nhỏ đã dị ứng với lông mèo, ngửi thấy là toàn thân nổi mụn.



Sau khi rơi vào tay người môi giới, không cách nào có thể trốn thoát, để không bị bán vào chốn lầu xanh, nàng mới đành dùng hạ sách này.


Hiện nay, thuốc men quý giá, tiền khám bệnh của đại phu cũng không ít, nghĩ rằng người môi giới chắc chắn cũng không nỡ tốn tiền mời đại phu chữa trị cho nàng.


Dù sao nếu nàng thật sự mắc dịch bệnh, đại phu phải báo cáo với quan phủ, những cô nương khác cũng sẽ bị giữ lại.

Bởi nếu gây ra đại họa, đại phu cũng không thoát khỏi trách nhiệm.


Chỉ mong rằng người môi giới sợ phiền phức, bỏ mặc nàng cho nàng tự sinh tự diệt mới tốt.


Đang suy nghĩ thì người môi giới, không thể thuyết phục tú bà mua người, đã bị đánh đuổi ra khỏi tiểu lâu.


" Lăn lăn lăn! Còn đến đây dây dưa nữa thì không chỉ đơn giản là ném ngươi ra ngoài đâu! "




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận