Quy Loan


Mở cửa là một phụ nhân tóc mai điểm bạc.

Phụ nhân mặc bộ áo cũ đã giặt đến phai màu, cho dù khóe mắt có nếp nhăn, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ là một mỹ nhân, nhưng dường như thân thể rất không tốt, vịn khung cửa ho khan hỏi: " Các ngươi tìm ai? "

Trần Lục cười hỏi: " Đại nương, đây là nhà Tiêu Lệ, Tiêu nhị ca phải không? "

Tiêu Huệ Nương đánh giá Ôn Du bị trói hai tay sau lưng hắn, mặt đỏ ửng lạnh đến phát xanh, mở miệng có chút chần chừ: " Phải......!Nhưng con trai ta hiện không ở nhà, nếu ngươi muốn tìm nó, lát nữa lại đến.

"

Trần Lục vội nói: " Không cần không cần, nơi này là nhà Tiêu nhị ca là được.

Ta tới đưa nha hoàn tới cho ngài.

"


Hắn nói xong liền đẩy Ôn Du tiến lên, nói: " Còn không mau chào lão phu nhân! "

Ôn Du bị hắn đẩy cho lảo đảo, tóc rối tung, lộ ra đôi mắt bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng lên.

Nàng vốn lo lắng bị đưa tới nơi này là lại vào hang hổ, nhưng thấy phụ nhân này nét mặt hiền lành, không hung ác như nhi tử của nàng, chợt cảm thấy ở lại bên người phụ nhân này có lẽ có thể có một đường sinh cơ, dù sao cũng tốt hơn là bị người ta bán qua tay ở nơi lầu xanh, liền theo lời người môi giới nói: " Bái kiến lão phu nhân.

"

Vết roi rỉ máu trên lưng nàng cực kì chói mắt, tay và mặt đã đông lạnh đến tím tái, hốc mắt cũng đỏ bừng, tất cả những điều đó liền nắm lấy một tấc tâm địa mềm mại nhất của vị phụ nhân.

Giọng nói càng khàn khàn, khiến lòng người thương xót.

Phụ nhân nhìn nàng, mặc dù không rõ nội tình, nhưng cũng rõ ràng việc này sợ là không đơn giản, nhìn về phía Trần lão lục: " Ngươi là người phương nào? Tại sao lại đưa nha hoàn đến cho ta? "

Trần Lục vội vàng giải thích: " Tiểu tử Trần Lục, là người làm nghề môi giới, hôm nay nhận được ân huệ của Tiêu nhị ca, mới không đứt một tay một chân, trong lòng vô cùng cảm kích.


Lại nghe nói Tiêu nhị ca trước đó vài ngày đi chọn nha hoàn cho ngài, ngài không vừa ý.

Vừa lúc trên tay ta có một cô nương như vậy, cái này không phải đưa tới cho ngài sao.

"

Tiêu Huệ Nương vừa nghe hắn là người môi giới, nhất thời liền lạnh mặt: " Lão bà tử ta còn chiếu cố được bản thân, không cần người hầu hạ, ngươi mang về đi.

"

Tiêu Huệ Nương nói xong liền muốn đem cửa đóng lại, Trần Lục vội vàng chống đỡ cửa, " Đại nương, đại nương, ta chính là cảm kích Tiêu nhị ca, muốn hiếu kính hiếu kính ngài.

Ngài đừng nhìn cô nương này trên mặt nổi lên phát ban dọa người, nàng đây là phát ban mà thôi, qua vài ngày nữa là tốt rồi! Lúc trước cô ấy cũng xinh đẹp như hoa, nhưng vì không muốn bị bán vào thanh lâu, nên mới làm cho khuôn mặt mình thành ra như vậy… "







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận