Một góc quán trà.
Bên cạnh bàn có một đôi phu thê đang ngồi, nam tuổi ước chừng ngoài bốn mươi, theo thói quen mặc một thân thanh sam, bề ngoài cùng khí chất nhã nhặn, lịch sự, nhìn như một nho sinh đã đọc qua đủ thứ kinh thư; bên cạnh là một thiếu phụ nhỏ hơn hắn mười hai, mười ba tuổi, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, hai người tuy tuổi tác chênh lệch nhiều nhưng thành thân cũng đã được mười năm, tình cảm cũng càng ngày càng sâu đậm.
“Tiểu muội sao còn chưa đến?” Hồ Lệ Mãn hai mắt hướng về phía cửa nhắc đi nhắc lại.
Ôn Trọng Khanh rót cho thê tử chén trà Long Tỉnh Tây Hồ, đánh trống lảng “Nương tử, nàng xem đây là trà Long Tỉnh pha vào chén bạch từ (sứ trắng), từng lá, từng lá như hạt sen non mềm, thảo nào người ta khen ngợi thứ trà này sắc ngọc, hương đậm, vị ngọt, dáng đẹp, có thể nói là tứ tuyệt (bốn điều nhất), quả nhiên là trà ngon!”
Nàng không khỏi cười trách “Thiếp sẽ nói với tiểu muội, chàng kéo thiếp đi nơi nào nhé?”
“Tiểu muội là người sinh ra và lớn lên ở kinh thành, nàng còn sợ muội ấy lạc đường được hay sao?” Hắn khẽ uống trà Long Tỉnh nói.
Hồ Lệ Mãn thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp gợn chút lo lắng “Tướng công, thiếp không phải lo lắng chuyện này, chẳng lẽ chàng một chút cũng không nhìn ra sao? Thực ra người trong lòng tiểu muội là Lãnh Trạm.”
“Nhìn ra thì sao? Đây là chuyện của người trẻ tuổi, không phải chuyện ta có thể giúp được.” Ôn Trọng Khanh phẩm trà một cách tự đắc, đối với phiền muộn của thê tử chỉ coi là lo bò trắng răng.
“Người thanh niên Lãnh Trạm này bình tĩnh chững chạc, ta vô cùng yêu thích. Thế nhưng chính là tính tình có chút lạnh lùng, mà ta thực hiểu rõ tính cách tiểu muội, nàng là út trong nhà bốn huynh muội, phụ thân trước nay luôn chiều chuộng nàng, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu căng, thiếp e việc làm mối cuộc hôn nhân này không dễ dàng”. Nàng nói.
Hắn bật cười “Bát tự* còn chưa đưa đi, nàng đã nghĩ xa như vậy, ta thấy nàng quá nhàn rỗi rồi”.
*Bát tự là bảng thể hiện cuộc đời, số phận của con người, qua đó ta sẽ biết được số mệnh của một người.
“Ta thực sự hy vọng tiểu muội có thể tìm được một nơi chốn tốt, ta cũng có thể yên tâm, nàng tuổi cũng không còn nhỏ, cho dù điều kiện tốt, nhưng nếu còn chọn tới chọn lui như vậy, chính là lãng phí tuổi thanh xuân. Chàng nói thiếp có thể không sớm tính sao?”. Mẫu thân các nàng mất sớm, tiểu muội lại còn quá nhỏ, nên tình cảm tự nhiên càng thêm thân thiết.
Ôn Trọng Khanh lắc đầu bật cười “Với điều kiện của tiểu muội còn sợ không tìm được nhà chồng hay sao, chỉ cần ánh mắt muội ấy đừng đặt cao như thế, trong kinh thành còn rất nhiều người ưu tú cho muội ấy lựa chọn”.
“Nhưng nàng cứ khăng khăng lựa chọn Lãnh Trạm. Tướng công, có cơ hội chàng hãy giúp thiếp dò xét ý tứ của hắn.”
Bàn tay nâng chén của hắn dừng lại giữa không trung “Cái này…” Hắn cũng không am hiểu loại chuyện nối dây tơ hồng này.
“Nam nhân các chàng dễ nói chuyện, chàng mau giúp ta việc này nhé, được không?” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Được rồi! Ta sẽ tìm cơ hội hỏi thử xem.” Ôn Trọng Khanh không thể không chấp nhận trọng trách mà thê tử nhờ vả.
“Đa tạ tướng công” Hồ Lệ Mãn hé ra khuôn mặt tươi cười, khóe mắt vô tình liếc về phía cửa, lấy khuỷu tay khẽ chạm vào trượng phu, “Tướng công, tiểu muội bọn họ tới rồi kìa”.
Hồ Lệ Tinh dẫn Lãnh Trạm bọn họ vào quán trà, đi đến chỗ phu thê Ôn Trọng Khanh đang ngồi.
“Đại tỷ, tỷ phu, thật ngại quá, khiến cho hai người đợi lâu” Nàng hướng về hai người cười nói.
“Ta còn nghĩ các ngươi đi dạo đến quên cả thời gian rồi, cho nên còn chưa tới.” Ánh mắt Hồ Lệ Mãn đảo qua giữa tiểu muội và Lãnh Trạm, lòng tràn đầy hy vọng có thể tác hợp cho họ, căn bản không chú ý tới phía sau Lãnh Trạm có một góc áo màu hồng nhạt bay nhẹ.
Ôn Trọng Khanh xếp lại chiếc quạt, mỉm cười lên tiếng “Lãnh Trạm, ngươi đến rồi!”
“Ôn đại phu!” Một cái đầu nhỏ tinh quái đột nhiên ló ra từ sau lưng Lãnh Trạm, hướng tới Ôn Trọng Khanh khanh khách cười không ngừng “Hắc, hắc, hắc! Ta cũng đến đây!”
“Ối!” Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt cười hi hi của Đông Phương Uy Uy, hình tượng nho nhã xủa Ôn Trọng Khanh thoáng chốc khẩn trương, vẻ mặt còn sợ hơn nhìn thấy quỷ, thân thể thình lình ngã ngửa ra sau “Phịch!” một tiếng, không kịp đề phòng ngã chổng vó lên trời.
“Tướng công!”
“Tỷ phu!” Hồ gia tỷ muội lo lắng bước lên phía trước.
Đông Phương Uy Uy lắc lắc ngón trỏ, tấm tắc nói “Ôn đại phu, ta biết rõ ngươi nhìn thấy ta rất hưng phấn, nhưng cũng không cần phải kích động như vậy đâu! Trong quán có nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt mà!”
“Tướng công, chàng không sao chứ?” Hồ Lệ mãn đỡ chồng dậy, “Có đau ở đâu không?”
“Ta, ta không sao” Ôn Trọng Khanh đỏ mặt bối rối “Tiểu công chúa của ta, ngọn gió nào đem ngươi tới kinh thành vậy?” Cứu với! Phu thê bọn họ khó khăn lắm mới thoát được khỏi ma chưởng, tưởng rằng cuối cùng đã được hưởng tháng ngày bình yên, nhưng quỷ linh tinh này đến là hết rồi.
“Bởi vì người ta rất nhớ ngươi và Mãn di mà! Biết các ngươi vừa vặn về thăm nhà, ta đặc biệt đến thăm, hơn nữa Trạm ca ca cũng ở chỗ này, tất nhiên là ta phải đi một chuyến rồi!” Nàng mở to đôi mắt một cách ủy khuất nói “Làm sao vậy? Ngươi không thích thấy ta sao?”
Da mặt hắn co giật vài cái, khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo) nói “Thích, đương nhiên là thích rồi, thời gian không có ngươi rất nhàm chán.”
Đông Phương Uy Uy lập tức cười so với mặt trời còn rực rỡ hơn, mỉm cười nói “Ta biết các ngươi sẽ hoan nghênh ta mà, không sao, ta cam đoan từ giờ trở đi, cuộc sống của các ngươi sẽ không còn nhàm chán nữa.”
Phu thê Ôn Trọng Khanh liếc nhìn nhau cười khổ.
“Đại tỷ, tỷ phu, các người rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao phải sợ dã nha đầu này?” Hồ Lệ Tinh nổi giận, ‘Xoát!’ rút kiếm ra, không chút lưu tình hướng Đông Phương Uy Uy đâm tới, “Dã nha đầu này thật sự không có quy củ, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào, xem kiếm!”
“Tiểu muội, mau dừng tay!” Phu thê Ôn Trọng Khanh thấy tình thế cấp bách vội kêu to.
Tay phải Lãnh Trạm rung lên, chặn ngang trường kiếm ngăn lại thế tấn công.
Hành động của hắn như lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho Hồ Lệ Tinh càng không chịu đựng được.
“Lãnh đại ca, vì sao huynh cản ta?” Nàng khẽ kêu.
Khuôn mặt tuấn tú hơi mỉm cười, “Hồ cô nương, chuyện của nàng ta sẽ xử lý, không phiền cô động thủ.” Cho dù quỷ linh tinh này càn quấy thế nào, cũng là tâm can bảo bối của Diêm hoàng, hắn sẽ không để mặc cho nàng bị người ta chém giết mà không để ý tới.
“Tiểu muội, muội đừng xúc động, trước tiên ngồi xuống đã rồi nói.” Không cần so, Hồ Lệ Mãn cũng biết nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Đông Phương Uy Uy.
Hồ Lệ Tinh hỏa khí dâng lên, nhất thời biểu cảm không hạ xuống được.
“Đại tỷ, tại sao cả các người cũng thay dã nha đầu này nói chuyện?”
Đông Phương Uy Uy ra vẻ thật thà hỏi “Mãn di, nàng thật sự là muội muội của người sao?”
“Đúng vậy, nàng gọi Lệ Tinh, là muội muội nhỏ nhất trong nhà chúng ta” Hồ Lệ Mãn vội vàng giới thiệu, hy vọng Đông Phương Uy Uy có thể vuốt mặt nể mũi, không làm nàng khó xử.
Đông Phương Uy Uy lập tức phì cười, khoa trương ngửa cả ra đằng sau.
“Hóa, hóa ra ngươi gọi … Hồ, hồ ly tinh … ha ha …”
“Là Hồ, Lệ, Tinh, lỗ tai của ngươi nghe đi đâu hả?!” Hồ Lệ Tinh tức giận quát, nàng tức nhất là có người lấy tên của nàng xuyên tạc.
“Kêu lên thì giống thôi, ngươi thật soi mói.” Nàng cười đến khoa trương, còn xua tay, giống như đang nói “Ngươi không cần xấu hổ, dù sao mọi người đều biết ngươi là hồ ly tinh.”
Hồ Lệ Tinh bực bội “Ngươi … ngươi…”
“Cô đừng quá đáng!” Lãnh Trạm mặt lạnh lùng khiển trách.
Đông Phương Uy Uy hướng Hồ Lệ Tinh nhướng mày “Đúng nha! Ngươi đừng quá đáng!”
Lãnh Trạm tức giận mắng “Ta nói chính là cô!”
“Ta?” Đông Phương Uy Uy chỉ vào mũi mình “Có sao?” Nàng giỏi nhất là giả vờ vô tội.
Lãnh Trạm dùng đuôi mắt liếc nàng, Đông Phương Uy Uy đành cong môi “Cũng không phải tại ta trước, là nàng ta liên tục mắng ta là dã nha đầu, ta chỉ là 『phòng vệ chính đáng 』.
“Được rồi, không phải cô kêu khát nước sao? Còn không ngồi xuống?” Hắn toàn tâm toàn ý thầm nghĩ muốn đem nàng bắt ăn thật no, sau đó ném nàng cho Đường chủ mà làm phiền, bản thân sẽ được thoải mái.
Đông Phương Uy Uy giương môi cười “Trạm ca ca, ta khát nước!”
“Được, cầm lấy.” Hán đích thân rót trà cho nàng.
“Trạm ca ca, ta biết huynh tốt với ta nhất.” Đông Phương Uy Uy dán chặt bên người Lãnh Trạm, liếc về phía vẻ mặt ghen tị của Hồ Lệ Tinh khoe khoang, “Hồ ly tinh a di, ngươi không phải kêu khát nước sao? Sao lại không uống thế?”
Hồ Lệ Tinh thật sự là nuốt không trôi giọng điệu này, thù này nàng sẽ nhớ kỹ.
“Ta không phải gọi là hồ ly tinh, còn nữa, ta mới mười tám, không dám phiền nhân gia gọi ta một tiếng a di.” Dã nha đầu này dám cùng nàng đối đầu, nàng sẽ không khinh địch.
“Nhưng mà, ngươi là muội muội của Mãn di, cũng tính là trưởng bối của ta, người ta nói luận vai vế không luận tuổi, gọi ngươi là a di cũng phải mà. Mãn di, ngươi nói đúng hay không?” Nàng mồm miệng lanh lợi cãi chày cãi cối.
“Ách, đúng, đúng” Hồ Lệ Mãn chỉ có thể cười gượng, nàng không nghĩ đến đắc tội vị tiểu công chúa xảo quyệt này.
Đôi mắt to của Đông Phương Uy Uy chuyển động, đem mục tiêu hướng tới Ôn Trọng Khanh đang muốn tông cửa xông ra.
“Ôn đại phu, sắc mặt ngươi không được tốt, như vậy là không được đâu! Thân là đại phu sao có thể để sinh bệnh. Cẩn thận tự mình đập vỡ bảng hiệu đấy.”
“Ta không sao, có thể do lúc sáng ăn uống không cẩn thận nên đau bụng thôi, trở về nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.” Hắn đưa mắt liếc thê tử ra hiệu, chuẩn bị bôi dầu vào chân ~ ~ chạy nhanh “Cô cứ từ từ ăn, ta và Mãn di của cô về trước.”
Hồ Lệ Tinh hơi giật mình, tại sao tỷ phu ngày thường bình tĩnh mà vừa gặp dã nha đầu này lại giống như chuột thấy mèo vậy?
“Tỷ phu, buổi sáng không phải vẫn rất ổn, tại sao đột nhiên lại đau bụng?”
Ôn Trọng Khanh lập tức đổ mồ hôi lạnh, “Ách … ta … thực ra …”
“Ôn đại phu, người lớn là không được lừa gạt tiểu hài tử đâu đấy! Sao ngươi lại làm tấm gương xấu như thế?”
Đông Phương Uy Uy cười xảo quyệt, nhìn phu thê Ôn Trọng Khanh da đầu run lên.
Ôn Trọng Khanh xấu hổ vội ho khan che giấu, “Ta … Hiện tại đã đỡ nhiều rồi …”
“Vậy mới phải chứ! Nếu đỡ nhiều thì hiện tại cần bổ sung dinh dưỡng. Trạm ca ca nhanh chọn vài món lên đi.” Nàng thoải mái lấy khách thay chủ.
Lãnh Trạm ngoắc tay gọi điếm tiểu nhị, chọn vài món trà bánh ngon miệng.
“Tỷ phu, dã nha đầu này có gì đáng sợ? Vì sao các người đều sợ nàng như vậy?” Hồ Lệ Tinh càng nhìn càng thấy không bình thường, tức giận hỏi, “Nàng rốt cuộc là ai?”
Đông Phương Uy Uy giờ phút này mới bày ra vẻ mặt kinh ngạc “A? Ta còn chưa giới thiệu với cô sao? Vậy cô nghe cho rõ, ta là Đông Phương Uy Uy, cha nuôi ta tên Đông Phương Duật, người trong giang hồ gọi ông ấy là Diêm hoàng, cuối cùng đã biết ta là ai rồi chứ?”
Hồ Lệ Tinh khiếp sợ nhìn phu thê Ôn Trọng Khanh, thấy họ vuốt cằm, mới xác định được thân phận nha đầu này.
Không thể tưởng tượng được nha đầu này lại có chỗ dựa vững chắc như vậy, khó trách ngay cả Lãnh đại ca cũng không dám đắc tội nàng. Hồ Lệ Tinh trong lòng ấm ức thay cho Lãnh Trạm.
Lãnh đại ca nhất định là ngại cho Diêm hoàng mới dễ dàng tha thứ những hành vi tác quái của nàng. Ừ! Như vậy đã nghĩ thông, bằng không nam nhân nào sẽ coi trọng cái tính cách ngang ngược bất hảo này, còn là một con nhóc chưa ‘chuyển người lớn’? Nàng không nghĩ lại điều kiện của mình, còn dám vọng tưởng bám lấy Lãnh đại ca, hừ! Nàng thật thay Lãnh đại ca cảm thấy bất bình.
Nàng nhất định phải cứu Lãnh đại ca thoát khỏi biển lửa.
Cắn một miếng bánh bao trong lồng hấp tiểu nhị mang tới, nhai kỹ nuốt xuống, nước mắt nhanh như chớp từ hốc mắt Đông Phương Uy Uy rơi xuống.
“Ô… Ăn … Ngon, ngon, ngon…” Nàng nức nở nói.
Hồ Lệ Tinh thừa cơ chế nhạo nói, “Có ăn là tốt rồi, có gì mà phải khóc? Đúng là đứa trẻ không lớn nổi.”
“Làm sao vậy? Sao lại khóc?” Hồ Lệ Mãn thấy nàng khóc đỏ cả mũi, không kiềm được bản năng làm mẹ, “Có phải lưỡi bị bánh bao làm bỏng không?” Tuy rằng quỷ linh tinh này ngày thường thích nhất là chỉnh người, nhưng mà, chung quy vẫn là tính trẻ con, hoàn toàn không có tâm hại người, thời điểm nàng đáng yêu vẫn làm cho người ta không nhịn được thương yêu trong lòng.
Đông Phương Uy Uy dùng sức đem nước mắt, nước mũi hít trở lại, khóc thút thít nghẹn ngào: “Ta, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới Nhạc Nhạc, nàng nhất định sẽ rất thích ăn loại bánh bao này, nếu nàng ở đây, không biết sẽ, sẽ vui thế nào…” Nàng với Nhạc Nhạc từ khi sinh ra chưa từng tách ra lâu tới vậy, cho dù thường ngày nàng vẫn chê Nhạc Nhạc giống heo ham ăn ham ngủ, nhưng vị trí của Nhạc Nhạc trong lòng nàng bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được… “Ô … Trạm ca ca, người ta rất nhớ Nhạc Nhạc……”
Lãnh Trạm nhắm mắt, cái động tác này dường như đã thành thói quen của hắn.
“Vậy sớm quay về đảo một chút, không phải sẽ nhìn thấy nàng sao?”
Nàng lộ ra vẻ mặt chột dạ hiếm thấy, “Nhưng mà trở về cũng không thấy được.”
“Vì sao?”
Đông Phương Uy Uy ý đồ dùng điệu cười ngây ngô gạt cho qua, “À, à, bởi vì … Nhạc Nhạc cũng không có ở trên đảo mà!”
“Cô nói cái gì?” Lãnh Trạm quát cao hơn mức bình thường nửa phân.
Đông Phương Uy Uy hoảng sợ nảy một cái, giả bộ sợ hãi vỗ ngực, “Trạm ca ca, huynh trước giờ chưa từng lớn tiếng như vậy, thực sự là nhất minh kinh nhân* nha! Huynh xem mọi người đều bị huynh dọa sợ rồi.”
*Nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (Sử ký, Hoạt kê liệt truyện: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”: Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm lại có thành tích khiến mọi người ngạc nhiên)
Lãnh Trạm cũng không nghĩ tới chính mình không khống chế được, nhưng hắn cố không để ý tới phản ứng kinh ngạc của người khác, lấy tay lau khuôn mặt tuấn tú, hồi lâu không nói ra lời.
“Trạm ca ca, huynh không cần lo lắng, Nhạc Nhạc tuy nhìn ngu ngu, nhưng người ta nói người ngốc có phúc của người ngốc mà! Ta tin nàng sẽ rất nhanh tìm được tướng công, đến lúc đó chúng ta có thể cùng bái đường thành thân. Huynh xem ta sắp xếp được không?”
Hồ Lệ Tinh ‘Cạch’ một tiếng buông chén trà, tức giận trợn mắt, “Ngươi dựa vào cái gì muốn Lãnh đại ca cùng ngươi bái đường thành thân? Ngươi đừng cho rằng mình là con gái nuôi của Diêm hoàng, thì có thể sắp đặt tương lai người khác, Lãnh đại ca tuyệt đối không có khả năng lấy ngươi!”
“Trạm ca ca không nói với ngươi sao?” Đông Phương Uy Uy vẻ mặt giảo hoạt hỏi.
“Nói cái gì?”
Đông Phương Uy Uy giương đôi mi cong, đắc ý dào dạt nói “Trạm ca ca là vị hôn phu của ta, chính miệng huynh ấy đã đáp ứng đi gặp cha nuôi ta cầu hôn, đến lúc đó hoan nghênh ngươi đến uống rượu mừng.”
“Lãnh đại ca, nàng nói vậy có thật không?” Sắc mặt Hồ Lệ Tinh thoáng chốc rất khó coi.
Ngay cả vợ chồng Ôn Trọng Khanh cũng cảm thấy bất ngờ, mặc dù thường thấy Đông Phương Uy Uy đi theo đuôi Lãnh Trạm, cũng chỉ coi như là trẻ con chơi đùa, chưa từng liên tưởng tới chuyện gì khác, không nghĩ tới…
Lãnh Trạm liếc Đông Phương Uy Uy một cái, mở miệng muốn nói, lại bị nàng giành trước một bước.
“Tất nhiên là thật, Trạm ca ca, huynh đừng quên, lần trước chúng ta ở bên thác nước cùng nhau tắm …. Ưm… ưm…” Nàng mới nói một nửa, một bàn tay to lớn nhanh chóng chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, miễn cho nàng nói ra những lời kinh hãi thế tục.
“Xem ra cô đã ăn no, chúng ta cần phải đi.” Lãnh Trạm nhấc thân thể nhỏ bé của nàng lên, nửa tha nửa kéo nàng thoát khỏi hiện trường, tránh cho nàng nói toạc móng heo sự việc kia.
“Lãnh đại ca! Lãnh đại ca!” Mặt Hồ Lệ Tinh lúc đỏ lúc trắng, nổi nóng chụp cái bàn cho hả giận, “Thật tức chết đi được!” Tự dưng chui đâu ra một Trình Giảo Kim, làm hỏng chuyện tốt của nàng.
Hồ Lệ Mãn nhẹ giọng an ủi “Tiểu muội, đừng tức giận.”
“Muội làm sao không tức giận cho được? Đại tỷ, tỷ phải giúp muội!” Nàng nũng nịu yêu cầu.
“Giúp muội cái gì?”
Mặt nàng có chút xấu hổ sẵng giọng “Đương nhiên là giúp ta … Đại tỷ, tỷ biết mà!”
“Cái này…” Hồ Lệ Tinh hiểu ý, lúng túng nhìn trượng phu, thận trọng nói, “Tiểu muội, đại tỷ đương nhiên hy vọng muội có một nơi chốn tốt, hơn nữa, ta và tỷ phu muội cũng rất yêu thích Lãnh Trạm , nhưng hiện tại …”
Hồ Lệ Tinh nghiêm sắc mặt, “Hiện tại có gì không giống? Bởi vì có cái dã nha đầu Đông Phương Uy Uy kia can dự vào, tỷ cho rằng ta sẽ buông tha cho hắn? Nàng dựa vào cái gì?”
“Tiểu muội …”
Nàng vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ bọn họ thực sự đã đính hôn?”
“Chuyện này chúng ta cũng không nghe nói, nhưng mà…” Hồ Lệ Mãn khó xử nói.
“Nếu đã không có, nguyên tắc của muội là không từ bỏ nửa đường, trừ phi là Lãnh đại ca tự mình thừa nhận muốn lấy nàng, nếu không muội sẽ không chết tâm.”
Hồ Lệ Mãn đưa mắt về phí trượng phu cầu cứu.
Nhận được tín hiệu của nương tử, Ôn Trọng Khanh không thể không can thiệp, “Tiểu muội, ý của địa tỷ muội là xem tình hình như thế nào trước rồi giải quyết, bởi vì không biết ý Lãnh Trạm thế nào, hy vọng muội không đem tình cảm thể hiện quá nhanh, càng không hy vọng thấy muội khổ sở đau lòng.”
Hồ Lệ Tinh đang tức giận cũng nguôi một chút, “Muội đương nhiên hiểu rõ ý của đại tỷ và tỷ phu, nhưng muội không ngờ lại bại bởi tay dã nha đầu đó, bởi vì nàng là con giá nuôi của Diêm hoàng, Lãnh đại ca mới ngoan ngoãn nghe lời nàng, thật không có đạo lý mà!”
Ôn Trọng Khanh than nhẹ một tiếng, “Aiz! Muội không đấu lại được quỷ linh tinh đó đâu.”
“Tỷ phu muội đã bị nàng cho ăn không ít đau khổ, ngay cả Diêm hoàng gặp nàng cũng thấy đau đầu, muội đã thấy nàng có bao nhiêu là khó chơi.” Hồ Lệ Mãn cười khổ, nghĩ tới chuyện năm đó mà vẫn còn sợ hãi.
Hồ Lệ Tinh bị lời này gợi lên sự hiếu kỳ, “Tỷ phu, rốt cuộc nàng đã làm gì?”
“Nói đến chuyện này, phải nói từ ba năm trước …” Ôn Trọng Khanh nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, suy nghĩ rơi vào khoảng thời gian đáng sợ kia.
Ôn Trọng Khanh khi còn trẻ mới bước chân vào giang hồ, bất kể có chuyện gì khó xử lý, không có hắn không xong, do đó có ngoại hiệu ‘ Phật thủ thư sinh’.
Có điều, vì hắn trước sau chỉ giữ y giả nhân tâm (tấm lòng người thầy thuốc), cho dù người bệnh là người giàu, người nghèo, người tốt hay người có tội ác tày trời hắn liền nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được phép chùn bước) cứu vớt sinh mệnh đối phương, cho đến khi hắn cứu phải một tên tội phạm bị quan phủ truy nã, mà đối phương cuối cùng lấy oán trả ơn, giết thê tử của hắn, tư tưởng của hắn nghịch chuyển một trăm tám mươi độ, từ đó về sau, ‘Phật thủ thư sinh’ liền biến mất trong giang hồ.
Về sau, trong một chuyến du lịch hắn kết giao với Diêm hoàng, trở thành đại phu chuyên chúc, lúc đó hắn đã lập lời thế, ngoài người của Diêm cung, hắn không xem bệnh cho người ngoài. Mà quỷ linh tinh kia sau khi đi qua nghe được hắn nói, nghĩ mọi cách muốn khảo nghiệm y thuật của hắn có thần kỳ giống như đồn đại hay không.
Giận nhất chính là, nàng lại cấu kêt cùng với Bách Độc Lang Quân hành sự bất chính. Lập tức, Bách Độc Lang Quân được Diêm hoàng vì con gái nuôi mà mời làm thượng khách, biết rõ hai người họ đối đầu, nàng lại cùng Bách Độc Lang Quân thông đồng, năm lần bảy lượt hạ độc trong món ăn,vài người không cẩn thận ăn phải không tránh khỏi một trận tra tấn. Theo lý thuyết, độc của Bách Độc Lang Quân đều có giải dược, hết lần này tới lần khác quỷ linh tinh kia tự coi mình thông minh, đem mấy loại độc dược trộn với nhau, căn bản không có thuốc giải, mà Bách Độc Lang Quân đứng một bên vui mừng thấy người khác gặp họa, đứng nhìn hắn chế giải dược.
Khi đó hắn vắt óc cả ngày lẫn đêm, đến tận phút cuối cùng cũng chế được giải dược tốt,vậy mà quỷ linh tinh kia còn không phục lắm, lại có thể hạ độc ngay trên người mình, Ôn Trọng Khanh mỗi lần nghĩ đến chuyện này lại thay chính mình đổ mồ hôi lạnh.
Khi đó tình huống rất là nguy cấp, ánh mắt lạnh lẽo của Diêm hoàng dán chặt vào hắn, hại hắn kinh hồn bạt vía, chỉ sợ quỷ linh tinh kia không may đi dời nhà ma, hắn cũng phải chôn cùng, thật vất vả đem nàng từ âm tào địa phủ kéo về, nàng lại còn cười hì hì nói chơi thật vui, hại hắn gặp ác mộng hơn nửa năm. Sau đó, hắn liền hạ quyết tâm, có thể tránh xa được quỷ linh tinh này bao nhiêu thì cố tránh xa một chút.
Nghe xong mọi vệc, ấn tượng của hồ Lệ Tinh với Đông Phương Uy Uy càng kém hơn.
“Thật quá đáng! Tỷ phu, chẳng lẽ Diêm hoàng cứ để mặc cho nàng làm xằng làm bậy sao?”
“Hai người các nàng là tâm can bảo bối của Diêm hoàng, Diêm hoàng nhiều lắm mắng các nàng vài câu, cùng lắm thì cấm túc mà thôi.” Diêm hoàng làm người lúc chính lúc tà, không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
“Tại sao có thể như vậy?” Hồ Lệ Tinh vẻ mặt khó tin, tức giận nói, “Tỷ phu, nhất định huynh cũng chán ghét cái dã nha đầu kia, có phải không?”
Ôn Trọng Khanh nhất thời nghẹn lời, “Ách! … Cái này…”
“Chẳng lẽ không phải sao? Nàng hại huynh thiếu chút nữa chết, huynh hẳn phải chán ghét nàng chứ?”
Hồ Lệ Mãn cùng trượng phu liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười, “Nói thì nói vậy, nhưng quỷ linh tinh chính là có bản lĩnh làm người ta vừa yêu vừa sợ, chỉ cần nàng không nghịch ngợm gây sự, thật là đáng yêu vô cùng, có đôi khi tỷ còn nghĩ, nếu nàng là nữ nhi (con gái) của mình thì thật tốt biết bao.”
“Đúng vậy, giống như làm cha mẹ vậy, đối với sự tinh nghịch của con mình vừa đau đầu, vừa thương yêu.” Ôn Trọng Khanh buồn cười nói.
Hồ Lệ Mãn cũng đồng ý với trượng phu, “Chính là loại cảm giác này.”
Hồ Lệ Tinh hơi ngây người, “Đại tỷ, tỷ phu, ý hai người là giúp nàng chứ không giúp ta?”
“Tiểu muội, chúng ta không phải có ý này.” Hồ Lệ Mãn thu lại ý cười nói.
“Các người chính là có ý này. Quên đi! Chuyện của muội, muội sẽ tự mình nghĩ biện pháp, không cần các người giúp đỡ.” Nàng trở lại sự kiêu ngạo, bất mãn quay người đi.
Hồ Lệ Mãn vội vàng kêu “Tiểu muội ….”
“Tùy nàng thôi!” Ôn Trọng Khanh nhẹ giọng ngăn thê tử, “Chuyện tình cảm không phải chuyện chúng ta có thể can thiệp, nếu Lãnh Trạm thích nàng thì tốt, nếu hắn đã yêu mến người khác, chúng ta không thể miễn cưỡng.”
Nàng lo lắng thở dài “Aiz! Sự tình sao lại thành ra thế này?”
Trên đường về Tổng đàn, Đông Phương Uy Uy hai tay vô cùng thân thiết bám chặt cánh tay Lãnh Trạm, giống như hắn sẽ chạy trốn, một khắc cũng không chịu buông tay, chỉ thiếu nước đem cả cánh tay hắn gỡ xuống.
“Rất nhiều người đang nhìn, cô không thể như thế đươc …”
“Không cần!” Đông Phương Uy Uy không đợi hắn nói hết lời, liền dứt khoát cự tuyệt.
Lãnh Trạm hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng năm năm nay, “Sao cô cứ phải quấn quýt lấy ta như thế?”
“Cái này còn phải hỏi sao?” Nàng liếc hắn một cái, giống như hắn đang hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn, “Bởi vì huynh là tướng công ta tự mình chọn, ta đương nhiên là muốn quẩn quýt lấy huynh.”
Hắn lấy tay xoa trán hồi lâu, “Cô còn nhỏ, tương lai sẽ còn gặp được người tốt hơn ta …. “ Trong mắt Lãnh Trạm, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được thế nào là thành thân? Chỉ sợ nàng cho rằng đang cùng mọi người đấu rượu mà thôi.
Đông Phương Uy Uy cười đến xinh đẹp, ánh mắt linh động hữu thần.
“Ta mới không cần cái rất tốt đó, ta chỉ muốn Trạm ca ca là đủ rồi.” Mỗi người đều đem nàng thành một đứa bé thơ dại, nhưng nàng so với ai đều hiểu chính mình muốn gì, có thể lúc đó nàng nói đùa muốn Lãnh Trạm làm tướng công của mình, nhưng khi lớn lên, nàng dần dần nhận ra, đời này nhất định phải là hắn.”
“Chúng ta không thích hợp.” Lãnh Trạm trầm giọng nói.
Nàng đứng thẳng người, “Chỉ cần ta thấy hợp là được rồi.”
“Cô …” Cái gì gọi là có lý nói không ra, bây giờ hắn đã hiểu.
“Trạm ca ca, kinh thành quả nhiên là không giống những nơi khác, huynh xem! Bên kia chơi thật vui lại có nhiều đồ thú vị nữa!”
Lãnh Trạm liếc nàng một cái, thản nhiên nói “Đừng có đánh trống lảng, chúng ta phải trực tiếp về Tổng đàn.”
“Ta cũng chưa nói không trở về cùng huynh.” Đông Phương Uy Uy vẻ mặt giả vờ vô tội, nỗ lực khiến hắn giảm bớt tâm phòng bị.
Hắn lạnh giọng “Tốt nhất là không phải.”
Đông Phương Uy Uy vụng trộm lè lưỡi, thầm nghĩ, Lãnh đại ca, hiểu biết nhau nhiều năm như vậy, huynh vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của ta rồi, lúc này huynh cũng tính sai.
Hai người dọc đường đi như chơi trò kéo co, so với ngày thường tốn gấp đôi thời gian, cuối ngày cũng đến được tổng bộ Diêm cung kinh thành.
Vừa vào cửa, Vạn Tử Lung vừa vặn đi tới trước mặt, nhìn thấy Đông Phương Uy Uy trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó vui vẻ cười to.
“Đây không phải là tiểu công chúa của chúng ta sao?” Vạn Tử Lung có lẽ chưa ăn qua đau khổ của nàng, mới có thể nhiệt liệt hoan nghênh nàng đến như vậy.
Nàng dùng giọng nói ngọt ngào chết người khẽ gọi “Xin chào Vạn gia gia.”
“Vạn gia gia đã nhiều năm không được gặp ngươi, không nghĩ rằng ngươi đã lớn như vậy, xem ra chẳng bao lâu nữa là có thể xuất giá… A? Còn có một tiểu công chúa khác đâu?” Hắn nhớ tới còn có một cô bé giống Đông Phương Uy Uy như đúc, nhưng lại ăn quà vặt không rời miệng.
Đông Phương Uy Uy cười càng ngọt ngào “Lần này Nhạc Nhạc không cùng ta đến. Vạn gia gia, ông thật sự là càng ngày càng trẻ, một chút cũng không nhìn ra phải về hưu, nhất định là cha nuôi nghĩ sai rồi.”
Đươc nàng khen như vậy, Vạn Tử Lung cười đến không khép được miệng vào.
“Ha ha…, xem ngươi này, cái miệng nhỏ cứ như bôi mật vậy, Vạn gia gia năm nay cũng ngoài năm mươi rồi, cũng nên về hưu hưởng phúc, để cho người trẻ tuổi có cơ hội thể hiện.”
“Vạn gia gia về sau trở lại đảo, ta mỗi ngày đều có thể tìm ông để chơi rồi.” Nàng giống như cô cháu gái nhỏ làm nũng dỗ hắn vui vẻ.
Vạn Tử Lung nghe vậy hết sức vui vẻ, “Vậy thực sự quá tốt rồi, như thế Vạn gia gia sẽ không còn cô quạnh nữa.”
“Vạn thúc, đừng để vẻ bề ngoài của nàng lừa.” Lãnh Trạm thật sự không đành lòng nhìn thấy hắn bị hại.
“Sao ngươi có thể nói như vậy?” Hắn hơi trách cứ nói: “Hai vị công chúa này của chúng ta ai gặp cũng thích, ta còn ước sao mình có may mắn này, có đứa cháu gái đáng yêu như vậy bên người đấy!”
Đông Phương Uy Uy nghe xong mạnh mẽ gật đầu “Hắc mị! Hắc mị! Vạn gia gia đúng là tinh mắt!”
“Vạn thúc, Đường chủ có ở đây không?” Lãnh Trạm chen ngang, không muốn chấp nhặt với nàng.
Vạn Tử Lung mỉm cười hỏi: “Hẳn là ở Hắc khôi các, có việc gì sao?”
“Chúng ta là có chút chuyện nhỏ muốn đi tìm Hắc ca ca.” Nói chuyện là vẻ mặt cười giả tạo của Đông Phương Uy Uy.
“Vậy vào thôi!” Vạn Tử Lung cúi xuống nhịn không được thương yêu sờ sờ đầu nàng, đến nay chưa lập gia đình, hắn thích nhất là tiểu hài tử. “Như vậy lúc rảnh rỗi có thể cùng Vạn gia gia tâm sự.”
Đông Phương Uy Uy gật đầu nhu thuận “Vâng!”
Đợi Vạn Tử Lung đi rồi, Lãnh Trạm cũng lôi Đông Phương Uy Uy vào trong.
“Oa! Không thể nào, Trạm ca ca, đây là lần đầu tiên huynh nắm tay ta nha!” Đông Phương Uy Uy khẽ hô.
Lãnh Trạm cắn chặt răng, mặt không chút thay đổi mang nàng hướng Hắc khôi các mà đi.
“Trạm ca ca, huynh còn ít tuổi như vậy, đừng học mấy lão nhân khuôn mặt dọa người! Như vậy sẽ rất nhanh già, biết không? Nói không chừng tương lai chúng ta thành thân, người ta còn tưởng chúng ta là chồng già vợ trẻ ấy chứ! Ta thì không sao cả, nhưng mà có chút oan ức, như vậy ta sẽ đau lòng lắm …” Cũng không quản hắn có nghe hay không nàng đã nói xong.
Lãnh Trạm cố nén tiếng thở dài xúc động, thầm nghĩ phải nhanh ném củ khoai lang nóng này cho người khác tiếp nhận.
Mà trên cánh cổng Hắc khôi đang mở là một tên nam tử tuấn tú đang nhíu mày nhìn bọn họ đi tới.
Nhìn thấy hắn, Đông Phương Uy Uy dang rộng hai tay, giống như một cơn gió, lại vừa cười hướng về phía đối phương ôm ấp.
“Hắc ca ca, muội rất nhớ huynh nha…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...