“Lãnh đại ca, đây là áo choàng ta may giúp huynh, ta…ta…” Một tì nữ dung mạo thanh tú chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng chờ được Lãnh Trạm chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nàng đỏ mặt dâng tặng bộ quần áo tự may, chỉ mong nhận được một cái nhìn thoáng qua của nam nhân lạnh lùng mà nàng ngưỡng mộ này.
“Ta không cần dùng, cô cứ giữ lại cho ngươi khác đi!” Đối với nữ nhân ái mộ, hắn vẫn luôn không để ý tới.
Một tiếng nức nở từ trong miệng nữ tỳ truyền ra, bị cự tuyệt khiến nàng khó xử, chỉ có thể quay người chạy vội đi.
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng vẫn vẫn bất sở vi động, tiếp tục đi về phía trước…
“Lãnh, Lãnh đại ca…”. Lại là một tiếng kêu nhu khiếp (nhu = mềm mại, khiếp = nhát gan, sợ hãi). Người đến là nữ nhi Huệ Tâm của đầu bếp trên đảo, chỉ thấy hai má nàng ửng đỏ, dâng lên món điểm tâm tự làm “Nghe cha ta nói, huynh thích nhất là ăn loại nhân bánh này, nên ta… Ta đặc biệt làm một chút cho huynh nếm thử…”
“Ta đã sớm bỏ thói quen ăn điểm tâm, cô đưa cho người khác ăn đi!” Nói xong hắn không để ý đến nàng nữa, thẳng một đường bỏ đi, để lại đối phương buồn bã rơi lệ.
Sau khi Đương Huệ Tâm thất vọng rời đi, trong bụi cỏ phía sau ló ra một người trên đầu có hai búi tóc, là một tiểu cô nương có đôi mắt trong sáng, thiện lương, đôi đồng tử màu đen tựa mặc ngọc lúc này đang mở lớn, lẩm bẩm với vẻ mặt thỏa mãn: “Nghĩ không ra Trạm ca ca có duyên với nữ nhân như vậy, nhìn vẻ mặt của huynh ấy lúc nào cũng như muốn làm người ta đông cứng không bằng, lại có thể được nhiều nữ nhân yêu thích, thực sự là có diễm phúc không nhỏ. Xem ra về sau ta phải chú ý tới điểm này mới được”.
Hắn đã được siêu cấp mỹ thiếu nữ thiên hạ vô địch Đông Phương Uy Uy chỉ định làm tướng công, sao có thể khiến rau xanh đến tay lại bị kẻ khác làm cho chạy mất, như vậy nàng biết giấu mặt đi đâu đây? Ngay cả tướng công cũng không giữ được, như vậy cũng quá mất mặt rồi!
Tính thời gian, bọn họ chơi trò đuổi bắt này cũng đã nhiều năm, cứ như nàng là một thứ bệnh đáng sợ vậy, Trạm ca ca mỗi lần nói tạm biệt nàng, chạy trốn so với người khác còn nhanh hơn, không thể để tiếp tục như thế đươc, xem ra chỉ còn duy nhất cách ‘ tiên hạ thủ vi cường ‘, làm cho huynh ấy muốn trốn cũng không xong.
Đôi mắt Đông Phương Uy Uy đảo qua đảo lại nhanh như chớp, đôi môi hồng nhuận nhếch lên thành nụ cười quỷ quyệt, rất nhanh đứng dậy phủi đi đám lá trên người.
Trạm ca ca, đây chính là do huynh ép ta, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ.
Ngay lập tức, nàng dùng tuyệt đỉnh khinh công mà nàng tự hào nhất, vô thanh vô tức bám theo người đằng trước, đi tới một góc vô cùng hẻo lánh và yên tĩnh trên đảo, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, thì ra là nước mưa từ trên núi từ năm này qua năm khác chảy xuống, hình thành nên một thác nước đồ sộ, phía dưới nghiễm nhiên trở thành một cái hồ nhỏ.
Oa! Nơi này thật đẹp nha! Có một nơi đẹp như vậy mà nàng cư nhiên không biết, Trạm ca ca sao có thể ‘ Ám khản ‘ chứ? Đông Phương Uy Uy bực bội nghĩ.
Lãnh Trạm mới hoàn thành xong nhiệm vụ gác đêm, theo thói quen đến bơi lội ở nơi có ít người lui tới này, chủ yếu nhất là sự yên tĩnh ở đây làm tiêu tan những mệt mỏi của hắn. Hắn không phát hiện có người theo dõi, tự mình thoát quần áo trên người. Tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng làn da đen bóng kia, bắp tay cuồn cuộn kia, hơn nữa còn có đôi chân thon dài cùng đồn bộ rắn chắc, không khỏi làm Đông Phương Uy Uy đang rình coi phải nuốt nuốt nước bọt (saiha ta cũng vậy*chẹp chẹp*), nín thở, tập trung tinh thần, nhìn không chớp mắt…
Không nghĩ dáng người Trạm ca ca tốt như vậy, người này nàng đã chọn, tương lai nàng nhất định sẽ ‘ tính phúc’ (theo nghĩa ân ái, hoan hảo), Đông Phương Uy Uy che miệng cười thầm.
Lãnh Trạm đang bơi tự nhiên thấy lông tơ trên người dựng thẳng lên, toàn thân nổi da gà, căn cứ vào kinh nghiệm đau thương bao nhiêu năm nay, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác sợ hãi này. Đôi mắt theo bản năng nhanh chóng hướng về phía cửa ra vào…
“Ai?” Lãnh Trạm trong lòng cầu nguyện hắn đã đoán sai rồi.
Bất thình lình Đông Phương Uy Uy nhảy ra từ chỗ tối, cười hề hề cùng hắn chào hỏi.
“Thật sự là quá khéo, thì ra Trạm ca ca cũng thích đến nơi này tắm rửa, chúng ta thật ăn ý, huynh nói xem có phải hay không? Hi, hi!”.
“Cô…” Lãnh Trạm đông cứng tại chỗ, mặt biến sắc trừng mắt với quỷ linh tinh đang cười gian kia. Chết tiệt! Chính mình còn đang trong tình trạng trần như nhộng, đành trầm mình xuống để tránh ‘ cảnh xuân tiết ra ngoài ‘.
Đông Phương Uy Uy cất giấu sự giảo hoạt trong nụ cười lúm đồng tiền dễ thương “Huynh làm sao vậy? Nhìn thấy ta làm huynh mất hứng sao?”
Hắn cố gắng trấn định ho nhẹ một tiếng “Cô đi ra ngoài trước được không? Đợi ta mặc xong quần áo sẽ đem nơi này nhường lại cho cô, cô thích chơi đùa thế nào cũng được”. Chỉ cần hắn có thể tránh được hôm hay, sau này tuyệt đối không đặt chân đến nơi này nữa.
“Nhưng mà một người rất không thú vị nha, hay là chúng ta cùng nhau tắm…” Lời còn chưa hết, trước vẻ mặt nghẹn họng của Lãnh Trạm, nàng dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo, mau làm cho hắn trở tay không kịp.
Hắn hai mắt mở to chấn ngạc (chấn động + kinh ngạc), kêu thất thanh “Cô đang làm cái gì đấy?”
“Muốn xuống nước đương nhiên phải cởi quần áo trước!” Nàng hồn nhiên cởi xuống chiếc yếm nhỏ màu hồng phấn, một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng.
“Ngươi có hay không cảm thấy có một chút xấu hổ?” Ngược lại là sự quẫn bách và tức giận trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm, hắn không dám liếc mắt một cái.
“Ùm” một tiếng, Đông Phương Uy Uy giống như Mỹ Nhân Ngư, nhanh nhẹn nhảy xuống mặt nước “Dù sao ta cũng đã nhìn của huynh, để cho công bằng, ta cũng nên cho huynh xem một chút. Huống chi huynh còn là tướng công tương lai của ta, sớm muộn gì huynh cũng phải nhìn, huynh không cần ngượng ngùng”.
Lãnh Trạm cúi đầu rủa thầm một câu, cố hết sức duy trì khoảng cách với nàng. Sự lạnh lùng và tàn khốc của hắn đối với bất cứ kẻ nào cũng hữu hiệu, duy nhất với nàng vô dụng, thật không biết có phải kiếp trước hắn nợ nàng hay không, kiếp này hắn phải chịu mọi mánh khóe ‘ quấy nhiễu tình dục’ của nàng.
“Trạm ca ca, ta trên người không có bệnh, huynh làm sao cứ cách xa người ta như vậy?” Hắn càng trốn, nàng càng phải tới gần, làm cho hắn không thể chối bỏ quan hệ.
“Đông Phương Uy Uy, chẳng lẽ cô không biết ta là nam nhân?”. Hắn biết nàng có gan làm loạn, nhưng cũng không tin được nàng lại có gan làm ra loại chuyện này, nếu để Diêm Hoàng biết, hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nàng hắt nước lên mặt hắn, cười khanh khách “Ta đương nhiên đã biết. Ta đã nhìn qua Tiểu Trụ đi tiểu, cho nên biết trên người nữ nhân không có tiểu kê kê (ai không biết là gì pm nhé!) như nam nhân.
Tiểu Trụ là hài tử nhỏ nhất của Hách Liên thúc thúc, có một lần không cẩn thận bị nàng nhìn được, lúc đó mới hiểu được nam nhân cùng nữ nhân có khác biệt. “Không tin ta có thể chỉ cho ngươi xem…”. Nói xong nàng hít sâu một hơi, làm ra vẻ muốn lặn xuống nước.
“Cô muốn làm gì?” Lãnh Trạm trong lòng giật mình, nhanh tay lẹ mắt nhấc nàng từ trong nước ra.
Đông Phương Uy Uy lộ ra vẻ mặt cười giảo hoạt, cánh tay trần trắng nõn thuận đà ôm chặt cổ hắn, gắt gao ôm lấy.
“Hắc hắc! Bắt được huynh rồi!”
“Cô…” Lúc này hắn mới biết mình bị lừa, lạnh giọng quát “Buông tay!”
“Không được!” Đông Phương Uy Uy giống như bạch tuộc cuốn chặt lấy thân thể trần trụi của hắn, “Trừ phi huynh đáp ứng làm tướng công của ta, bằng không ta vĩnh viễn không buông tay”.
Khuôn mặt Lãnh Trạm tái nhợt, hơi thở bắt đầu không ổn, bởi vì cơ thể hắn cư nhiên có phản ứng sinh lý với quỷ linh tinh này, chỉ có thể liều mình khiến nàng từ trên người hắn ‘ bái ‘ xuống dưới.
“Diêm hoàng sẽ không đáp ứng!” Hắn nóng lòng kêu lên, suy nghĩ có lẽ nên một chưởng chém bất tỉnh nàng xem ra còn nhanh hơn.
Nàng cười nói, trong lòng đã có dự định “Bên phía cha nuôi ta tự nhiên có biện pháp thuyết phục, vấn đề hiện tại là huynh rốt cuộc có đồng ý hay không?”
“Chết tiệt!” Hắn phát hiện chính mình càng lúc càng ‘xúc động’, dục vọng nam tính nhanh chóng muốn hướng tới vị trí nữ tính ‘ trùng phong hãm trận’, hắn không thể không mạnh mẽ áp chế cỗ dục vọng này, mặt đều đỏ lên “Coi như ta xin cô được không?”. Hắn không thể không khép nép cầu xin nàng.
Tại sao đối với các cô nương khác hắn đều duy trì được vẻ lạnh lùng? Duy độc với Đông Phương Uy Uy lại năm lần bảy lượt bị phá công? Nhưng cái này cũng khó trách, đâu có cô nương nào da mặt dày như nàng, ngay cả đao kiếm cũng xuyên không thủng, có thể không chút xấu hổ quấn quýt lấy nam nhân?
Đông Phương Uy Uy ở trên người hắn tiếp tục ma sát “Huynh rốt cuộc có đáp ứng hay không? Hay là muốn ta gọi người đến, cho mọi người lại đây xem, đến lúc đó huynh không đồng ý cũng không được”
“Ta, đáp, ứng, vậy”. hắn nghiến răng nghiến lợi ngăn chặn dục hỏa đang rục rịch, thần phục dưới sự uy hiếp của nàng.
Trong mắt nàng tản mát ra ánh sáng của chiến thắng, “Đây chính là huynh nói nha?”
Lãnh Trạm nén xuống tức giận “Hiện tại cô có thể xuống chưa?”
“Nam tử hán đại trượng phu, huynh đã nhìn thấy thân thể ta thì phải phụ trách a!” Đông Phương Uy Uy thực hiện được quỷ kế lại cười hiện lên núm đồng tiền đáng yêu, cười đến như một em bé không có tâm cơ.
Thật sự là trời đất chứng giám, chính nàng tự mình cởi sạch, nhưng lại ương ngạnh muốn đổ tội lên đầu hắn, hắn thật sự như người câm ăn Hoàng liên, đắng mà không nói nên lời a!
“Ta hiểu rồi” Hắn quyết định trước tiên tạm thời lấy lệ với nàng, chờ tránh được kiếp này rồi sẽ tính.
Nàng rất hài lòng với biểu hiện của hắn, gật gù “Vậy huynh phải sớm tới cha nuôi ta cầu hôn nha, hiện tại huynh có thể chậm rãi tắm rửa sạch sẽ, ta về trước”.
“Trạm ca ca đi rồi?” Đông phương Uy Uy mắt trừng lớn, không dám tin kêu lên.
Đông Phương Nhạc Nhạc đang ăn bánh nướng bánh quẩy gật đầu, bên mép vẫn còn dính mấy hạt vừng “Đúng vậy! Ta mới ở nhà bếp thấy Huệ Tâm tỷ tỷ khóc đến thương tâm, hỏi ra mới biết được Trạm ca ca của ngươi đã rời khỏi đảo.
Đông Phương Uy Uy vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng, “Vậy là sao chứ? Huynh ấy đã đồng ý đến cha nuôi cầu hôn, làm tướng công của ta…”
“Nghe nói cha nuôi đưa hắn đến kinh thành để giúp chiếu cố cho Hắc ca ca, lần này đi chỉ sợ rất lâu mới có thể trở về” Đông Phương Nhạc Nhạc đồng tình nói.
Đông Phương Uy Uy khóc lóc thảm thiết “Tại sao lại có thể như vậy…?
“Này Uy, ngươi không cần khổ sở nha” Đông Phương Nhạc Nhạc vụng về sờ sờ đầu tỷ muội sinh đôi “Nếu ngươi thực sự muốn gặp hắn, chúng ta có thể đi xin cha nuôi, cho phép chúng ta đến kinh thành chơi, như vậy không phải ngươi có thể nhìn thấy hắn?”
“Không được!” Đông Phương Uy Uy nắm chặt quyền khẽ kêu “Nghe nói trong kinh thành có rất nhiều mỹ nữ, vạn nhất Trạm ca ca bị các nàng đoạt đi rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Hắn được ta coi trọng trước, ai cũng không được đoạt, ta phải đi bắt hắn đem về”.
Đông Phương Nhạc Nhạc có lòng tốt nhắc nhở nàng “Ngươi đã quên chúng ta bị cha nuôi cấm túc sao? Huồng hồ không có lệnh của cha nuôi, không có ai dám đưa chúng ta đi”.
“Biện pháp là do con người nghĩ ra, ta không tin là không đi được…” Đôi mắt đen láy của nàng chuyển động vài vòng, lập tức cười như quỷ linh tinh “Trạm ca ca, ngươi cứ chờ đi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại…”.
----------------
Chú giải:
* Đồn bộ = mông =.=
Thank Lâm Lâm về giải nghĩa từ "tính phúc" *đè ra**ôm hôn*
Kinh thành về đêm vẫn là 'Bất Dạ Thành' ca múa cuồng hoan, thâu đêm suốt sáng. Nay thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, cũng dần mất đi sự cảnh giác, nạn trộm cắp vì thế mà vẫn diễn ra thường xuyên, các vụ trộm truyền đi, cho dù là dưới chân thiên tử, vẫn có lúc nghe thấy.
Dời đi một nơi khác, dưới ánh trăng thấp thoáng một bóng đen thân thủ nhanh nhẹn, một người bịt mặt mặc y phục dạ hành chân không chạm đất xẹt qua đường cái, ngũ quan được bảo hộ dưới chiếc mặt nạ đen chỉ để lộ ra một đôi mắt lấp lánh. Người bịt mặt thoáng nghe thấy được cái gì, quay đầu lại liếc người đang theo dõi mình, ánh mắt mang theo sự trào phúng, phảng phất chế nhạo đối phương không biết lượng sức mình.
“Hưu!” một tiếng, người bịt mặt bỗng biến mất trên một mái hiên, trong chớp mắt không còn dấu vết, dường như hắn chưa bao giờ tồn tại.
Một bóng dáng cao lớn cơ hồ cùng thời gian đuổi tới hiện trường, lại vẫn là chậm một bước, đôi mắt sâu thẳm sắc bén đánh giá khung cảnh xung quanh, không bỏ qua bất kì dấu vết nào để lại.
Không bao lâu, một nam nhân trung niên dáng người hơi thấp, thể trạng tráng kiện cũng theo tới, hắn hô hấp có chút gấp gáp, vẻ mặt có chút ảo não.
“Đáng giận! Như thế nào mà vẫn để hắn chạy thoát? Khinh công của ta không bằng được người trẻ tuổi đã đành, nhưng ngay cả ‘Phiêu bình di tung bộ’ của ngươi cũng theo không kịp, xem ra người này rất có lai lịch”.
Người vừa nói kêu Vạn Tử Lung, là phó tọa tổng đàn Diêm Cung kinh thành, tuổi ngoài năm mươi, bởi vì năm nay sắp về hưu, chuẩn bị tháng này về đảo dưỡng lão, lợi dụng mấy ngày này rảnh rỗi, mang theo người trẻ tuổi mới đến tiếp việc làm quen một chút sự vụ đường khẩu, không nghĩ tới ngoài ý muốn lại đụng phải tên tội phạm đang hoạt động mấy ngày nay, một mạch truy đuổi tới, không ngờ lại để đối phương trốn thoát. Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi lão đúng là mất hết.
Theo hắn biết,’Phiêu bình di tung bộ’ là một trong Tứ đại khinh công trong giang hồ, có thể di hình hoán ảnh trong chớp mắt, nghe nói là Diêm hoàng tự mình truyền thụ cho người thanh niên bên cạnh hắn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt, chỉ có điều, khinh công của đối phương lại cao hơn một bậc, rốt cuộc là ai?
“Vạn thúc, chúng ta đi thôi” người thanh niên bên cạnh Vạn Tử Lung thản nhiên nói.
Hắn sợ run một chút “Hả! Chúng ta không đuổi theo sao?”
Tuy rằng vừa mới biết người thanh niên kêu Lãnh Trạm này không lâu, thấy hắn bất quá cũng ngoài hai mươi, hành sự lại trầm ổn, khó trách Diêm hoàng phá lệ phái một chàng trai trẻ tuổi đến thay vị trí của mình. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi cảm khái ‘giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân’.(đại ý: đất nước lúc nào cũng xuất hiện nhân tài, người mới thay thế người cũ)
“Đối phương cực kỳ giảo hoạt, trên đường không để lại manh mối gì, đuổi theo cũng là bạch truy (phí công)”. Khẩu khí Lãnh Trạm bình thường, không chút bất ổn.
Vạn Tử Lung gật gật đầu: “Nói cũng phải, chẳng qua, ít nhất chúng ta cũng biết được đối phương không phải là nhân vật tam lưu thông thường, loại sự tình này vẫn nên để cho quan phủ đau đầu là hơn”.
Lúc này ở phía xa truyền đến một trận xôn xao phá tan yên tĩnh, xem ra vụ trộm tối nay sẽ rất nhanh gây ra tiếng vang lớn.
————–
“Lãnh đại ca, huynh tới kinh thành cũng đã ba tháng, ở đã quen chưa?”
“Lãnh đại ca, huynh xem kinh thành chúng ta có rất nhiều chỗ náo nhiệt, huynh nhất định sẽ thích…”
“ Lãnh đại ca, ngày thường huynh ít nói như vậy, không thấy buồn bực sao?”
“ Lãnh đại ca…”
Liên tục hỏi mấy câu, Lãnh Trạm vẫn duy trì một biểu tình, tích chữ như vàng, ngay cả hừ giọng cũng không có lấy một tiếng, quả thực là đàn gảy tai trâu, khiến cho cô nương đầy đặn kiều diễm này rất nổi giận.
Lại nói như thế nào, nàng cũng là người được xưng tụng kinh thành đệ nhất, đệ nhị mỹ nhân, tuy rằng trong nhà là mở võ quán làm ăn, nhưng hôm nay cũng coi như có chút tiếng tăm, từ mười năm trước khi đại tỷ gả cho chuyên chúc đại phu của Diêm cung tái giá, sau khi cùng Diêm cung có một chút quan hệ, rốt cuộc cũng không ai dám coi thường tấm biển ‘Chính Nghĩa võ quán’ này nữa. Hơn nữa có Diêm cung làm chỗ dựa vững chắc, hắc bạch lưỡng đạo cũng phải cho chút mặt mũi, ngay cả quan phủ cũng không dám tùy tiện gây phiền toái.
Mà giá trị của Hồ Lệ Tinh nàng tự nhiên nước lên thuyền cũng lên, hơn nữa bản thân lại có điều kiện tốt, bao nhiêu bà mối đến cầu hôn, đều bị nàng cự tuyệt, nhưng từ sau khi gặp Lãnh Trạm mấy tháng trước, tâm hồn thiếu nữ của nàng không tự chủ được mà hướng về hắn, hơn nữa, theo nguồn phát ra tin tức đáng tin cậy, hắn có khả năng kế tục Hắc Tu La, làm Đường chủ của tổng đàn Diêm cung kinh thành. Một nam nhân xuất sắc như vậy đốt đèn lồng cũng không tìm được, bỏ lỡ thật đáng tiếc, bởi vậy nàng lợi dụng quan hệ của tỷ phu để tiếp cận hắn, nhưng đối phương không chỉ là một băng nhân, còn giống như một khối Đại Đầu Gỗ không hiểu phong tình, khiến cho nàng vừa yêu vừa tức.
“Lãnh đại ca, huynh có thể nói…” Hồ Lệ Tinh khẽ giậm chân, tức giận mà nhõng nhẽo kêu lên.
Lãnh Trạm rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn thoáng nhìn lạnh nhạt: “Muốn nói gì?”
“Có phải huynh chán ghét làm bằng hữu của ta?” nàng đem sở trường của nữ nhân ra sử dụng, đôi mắt đầy lệ nhìn hắn, dù là con người sắt đá cũng sẽ trở nên mềm mỏng.
“Không có” Hắn nói.
Hồ Lệ Tinh thoáng chốc chuyển buồn thành vui, cười đến như hoa xuân nở rộ “Thật vậy chăng? Ta đây vẫn có thể tiếp tục cùng huynh?” Nàng biết nam nhân đều thích kiểu này, lại thêm chút thời gian nữa, còn không sợ dễ như trở bàn tay, khiến hắn trở thành bề tôi dưới váy nàng hay sao?
“Ta không có ý kiến” Nói xong tiếp tục bước đi, thân hình lưu loát xuyên qua đám đông.
Nàng buồn bực đuổi theo “Lãnh đại ca, chờ ta một chút…”.
Lãnh Trạm luôn luôn độc lai độc vãng, nếu không phải xem nàng là em vợ của Ôn đại phu, hắn căn bản sẽ không để nàng theo bên người, so với bộ dạng làm bộ làm tịch của nàng, Đông Phương Uy Uy còn khả ái hơn…
Ý niệm trong đầu vừa trỗi dậy, hắn suýt chút nữa bị đánh ngã. Trời ạ! Mình không phải là trúng tà chứ? Lại có thể cho rằng quỷ linh tinh kia khả ái?! Những năm này bị nàng cuốn lấy, không lúc nào không lo lắng nàng sẽ từ đâu đó chạy ra ‘xâm phạm’ hắn, bây giờ thật vất vả thoát đi ‘ma chưởng’, hắn lại bắt đầu tưởng nhớ nàng? Hắn cũng không có tật xấu tự ngược, nguyên nhân nhất định là do đầu óc trong nhất thời không được sáng suốt.
Hắn lắc đầu, ý muốn làm cho chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Lúc này, phố bên kia truyền đến một trận xôn xao không nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Hô, hô… Lãnh đại ca, huynh đang nhìn cái gì?” Hồ Lệ Tinh vượt qua hắn thở gấp, theo ánh mắt Lãnh Trạm nhìn sang phía ngân hàng tư nhân bên kia phố.
Chỉ thấy trong điếm đi ra một người y phục giản dị, là một trung niên nam nhân có vẻ mặt hiền từ, hắn vừa xuất hiện, một đám dân chúng lập tức hướng hắn nhiệt tình chắp tay thi lễ, đem hắn vây xung quanh, làm cho người ta không khỏi nghĩ hắn là nhân vật quyền cao chức trọng.
“Tiêu lão gia, ngài thật sự là đại ân nhân của nhà chúng tôi…” một người phụ nữ ôm một đứa trẻ sơ sinh hướng hắn quỳ lạy.
Trung niên nam nhân vội khom người nâng nàng dậy “Mau mau đứng lên, ta không đảm đương nổi đại lễ này!”
“Chúng tôi cũng vậy, nếu không có Tiêu lão gia kịp thời ra tay cứu giúp, cả nhà chúng ta cũng đã không còn ở nhân thế, đại ân đại đức của Tiêu lão gia, kiếp sau tiểu lão nhi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngài”.
“Tiêu lão gia, chúng ta hướng ngài dập đầu…”Dân chúng từng chịu qua ân huệ của hắn đều quỳ gối.
“Các vị hương thân, các vị đừng nói vậy, như này thật sự là chiết sát Tiêu mỗ, có chuyện gì đứng lên nói sau”. Trung niên nam nhân vẻ mặt thương xót nhìn sự cảm kích của mọi người, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, vội vàng khẽ gọi “Cổ tổng quản, còn không mau giúp ta…”.
“Vâng, lão gia” Cổ tổng quản ở phía sau người lập tức y lệnh làm việc, đem một đám dân chúng đang cảm động đến rơi nước mắt nâng từng người một đứng dậy.
Lãnh Trạm nhìn một màn cảm động này mà mặt không thay đổi.
“Ông ta là ai vậy?”
“Ông ta chính là lão bản Tiêu Lượng của 『Tiêu gia tiền trang 』phía đối diện kia, hắn thật đúng là đại thiện nhân thiên hạ hiếm thấy, người chịu qua ân huệ của ông ta nhiều không đếm nổi, chỉ cần gặp khó khăn tìm đến 『Tiêu gia tiền trang 』 vay tiền, chẳng những không cần trả lãi, ngay cả bạc cũng có lúc không cần trả lại, cho nên người ta đều gọi ông ta là 『Tiêu Bồ Tát』”. Hồ Lệ Tinh nói.
Hắn hoài nghi liếc nhìn Tiêu Lượng “Trên đời này thực sự có đại thiện nhân như vậy sao?”
“Chúng ta ở kinh thành này còn có một cái, mọi người đều thực kính trọng ông ta, ngay cả quan phủ cũng phải kính ông ấy ba phần, nếu ai dám nói xấu ông ta, cam đoan sẽ bị người đánh bán sống bán chết”.
Như muốn xác nhận lời Hồ Lệ Tinh không phải là giả, chỉ thấy một lão nhân gầy gò quần áo rách rưới xuất kỳ bất ý (bất ngờ) vọt vào bên trong bức tường người, tay giơ quải trượng hướng Tiêu Lượng đánh đến…
“Lão đầu bại hoại này ngươi muốn làm gì?” Có người đúng lúc ngăn trở tất cả.
“Ngươi… ngươi tên súc sinh mặt người dạ thú này, trả mạng lại cho con ta…” lão nhân hô khóc trong họng “Ta muốn ngươi đền mạng… Ai nha!”Một tiếng hô đau đớn, hắn bị người đẩy ngã trên mặt đất, lão nhân vẫy vùng khóc lóc, lại không động đến hung thủ nửa phân “Ô… trả mạng lại cho con ta….”.
“Tiêu lão gia, lão nhân này đại khái điên rồi, ngài đừng để ý đến hắn”.
“Cư nhiên dám mắng ân nhân của chúng ta, rõ ràng là tới quấy phá…”
“ Đúng, đúng, ta xem nên cho hắn chút nhan sắc cái…”
“Các vị đừng kích động!” Tiêu Lượng ra mặt xoa dịu tình cảnh gần như không kiềm chế được này “Lão nhân gia này đối với tiêu mỗ nhất định là có sự hiểu lầm, mong các vị hương thân nể mặt ta mà buông tha cho ông ấy đi!”
Mọi người ta xem ngươi, ngươi xem ta, cảm xúc mạnh mẽ cũng dần dịu xuống.
“Lão nhân, nếu không có Tiêu lão gia thay ngươi cầu tình, chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy”
“Hừ! Nếu ngươi còn dám nói xấu đại ân nhân của chúng ta, đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi…”
“Tiêu lão gia, ngài mau lên kiệu, đừng để ý lão nhân này nữa…” Mỗi người trên mặt đối với Tiêu Lượng đều tràn ngập biểu tình bênh vực, rõ ràng chỉ cần có người xúc phạm hắn, bọn họ xác định chắc chắn sẽ liều mình với đối phương.
“Nhưng mà lão nhân gia này thoạt nhìn vừa đói vừa bệnh, thực sự đáng thương” Tiêu Lượng trầm ngâm một lát, xoay người nói: “Cổ tổng quản, đưa lão nhân vào trong kiệu, ta muốn đưa hắn hồi phủ”
Cổ tổng quản vẻ mặt lúng túng “Lão gia, này…”
“Nhanh chút!” Hắn trầm giọng nói
“Vâng!” Cổ tổng quản không thể không nghe theo lệnh của hắn đi làm.
Hành động này của tiêu Lượng, tự nhiên làm cho người ta vì hắn giơ gón tay cái lên bi thiên mẫn nhân, tán thưởng không dứt.
Lão nhân dùng hết khí lực giãy giụa “Không… ta không cần đi…”
“Lão nhân gia, ngươi đừng sợ, có hiểu lầm gì chờ hồi phủ rồi ta nói sau” Tiêu Lượng trấn an.
“Không… Cứu… A… A……” Lão nhân vẻ mặt hoảng sợ, há miệng muốn kêu, xoay mình cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng y y a a, ngay cả thân thể đều không thể nhúc nhích.
Cổ tổng quản dễ dàng đưa hắn vào trong kiệu, khi hắn quay lại, biểu tình trên mặt lại trở về thành người hầu trung thành.
“Các vị hương thân, như vậy Tiêu mỗ xin cáo từ” Tiêu Lượng ôn hòa hướng mọi người chắp tay nói.
“Tiêu lão gia đi thong thả….”
Trong lúc mọi người đưa tiễn, Lãnh Trạm cũng thu hồi ánh mắt đánh giá.
Hồ Lệ Tinh thừa cơ bắt lấy cánh tay hắn nói “Lãnh đại ca, người ta miệng thực khát, chân thực mỏi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân được không?”
Hắn không dấu vết tránh đi tay ngọc của nàng “Thật có lỗi, ta còn có việc phải làm”.
“Chuyện trọng yếu lúc này cũng không cấp bách, huống hồ muội cùng đại tỷ cùng tỷ phu cũng may đã hẹn tại quán trà Ngọc Tường phía trước kia, Lãnh đại ca, huynh cũng theo muội cùng đi…”
Lãnh Trạm hơi hơi đảo mi “Đa tạ Hồ cô nương, hôm nay vẫn là dừng ở đây”
“Lãnh đại ca, huynh như thế nào đến bây giờ vẫn gọi muội là Hồ cô nương? Nàng cong môi oán hận “Không phải chúng muội là bằng hữu sao? Cũng là huynh chán ghét muội?”.
“Hồ cô nương…” Giọng nói của hắn tự nhiên tắc nghẽn, lông tơ sau gáy bỗng dựng thẳng lên, trong lòng hắn rùng mình, theo bản năng mở to mắt, cấp tốc nhìn người xung quanh, trong đám đông tìm ra người duy nhất có thể khiến hắn sởn gai ốc.
Hồ Lệ Tinh phát hiện tình trạng hắn không bình thường, hồ nghi hỏi “Lãnh đại ca, huynh đang tìm cái gì?”
Hắn không trả lời, đôi mắt như ra đa quét qua quét lại bắn phá mọi nơi.
“Lãnh đại ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Nàng không kiên nhẫn hừ nhẹ.
Lãnh Trạm xác nhận không có việc gì, không tự chủ được thở ra.
Mặc dù ‘nàng’ quỷ kế đa đoan như thế nào, muốn tránh khỏi tai mắt của Diêm hoàng đến kinh thành là không có khả năng, đúng là thần kinh hắn quá nhạy cảm nên cảm giác sai rồi.
“Lãnh đại ca…..” Hồ Lệ Tinh kêu vài tiếng không được đáp lời, vừa rồi thấy được một tia hoảng hốt thất thố trên mặt Lãnh Trạm, thật khiến cho người ta hiếu kỳ.
Lãnh Trạm phục hồi lại tinh thần, điều chỉnh sắc mặt “Không có việc gì nói, ta đi trước”.
“Cái gì? Lãnh đại ca…” Nàng hổn hển giậm chân, lập tức theo sau chưa từ bỏ ý định.
Sau khi hai người một trước một sau rời đi, một khuôn mặt nhỏ nhắn cẩn thận hé ra từ sau tượng sư tử đá, hai má hồng hào, đối với hình ảnh mới nhìn thấy, cảm thấy không vui chút nào.
“… Trạm ca ca, huynh lại có thể ăn vụng sau lưng ta, hừ hừ! Phen này cho huynh đi dời nhà ma luôn”. Khuôn mặt nhỏ bé của Đông Phương Uy Uy tràn ngập sự ghen tị “Còn nữ nhân kia không biết từ đâu chui ra, lại dám theo ta tranh Trạm ca ca? Thật sự là không thể tha thứ”.
Nàng hao tốn trăm đắng nghìn cay đến kinh thành, vì không để cho người phát hiện hành tung, mấy hôm nay nàng trốn đông trốn tây, không dám quá mức rêu rao, tuy là trái với tính nết của nàng, nhưng mà, so với việc bị cha nuôi tóm về đảo, đến lúc đó ông ấy sẽ phạt nàng úp mặt vào tường suy nghĩ. Không thể tưởng được khi nàng vất vả như vậy, Trạm ca ca của nàng lại có người khác! Hừ , hừ, hừ! Cái này thật sự là muốn vuốt râu nàng mà.
“Lãnh đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì huynh không thể không làm? Có cần ta hỗ trợ không?” Năm đó đại tỷ cũng là dùng chiêu này gỡ xuống lời thề không lấy vợ của tỷ phu (anh rể), bây giờ bọn họ phu xướng phụ tuỳ! Tình cảm như đá bền chắc, thật khiến người khác thèm muốn. Vì thế nên Hồ Lệ Tinh nàng quyết định bắt chước làm theo, không tin Lãnh Trạm không động tâm.
“Không dám phiền toái Hồ cô nương” Lãnh Trạm như cũ dùng thanh âm muốn chết không chết nói.
Hồ Lệ Tinh cười cười kiều mị “Chúng ta đều là người nhà,Lãnh đại ca không cần khách khí với muội chứ? Có chuyện gì cứ nói, muội nhất định sẽ giúp huynh”. Dụng ý của nàng nói những lời này là muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đối phó với nữ nhân quấn quýt si mê, Lãnh Trạm đã được huấn luyện hết sức thành thục, so với quỷ linh tinh Đông Phương Uy Uy kia, nàng chỉ là một đứa trẻ.
Hắn lạnh lùng nói “Không cần, ta có thể ứng phó được”.
“Lãnh đại ca, sao huynh lại lạnh nhạt với muội…” Hồ Lệ Tinh trong lòng nóng nảy, nàng chung quy cũng chỉ là hoàng hoa khuê nữ, trên đường truy nam nhân đã là cực hạn lớn nhất của nàng, hắn còn tỏ ra khốc với nàng cái gì chứ? Cho dù vứt bỏ sự dè dặt, cuối cùng cũng phải cố che mặt, dù sao trong kinh thành cũng có không ít người nhận ra nàng.
“Ai nha!” Nàng không chú ý tới Lãnh Trạm dừng bước, trán đập mạnh vào lưng hắn, đau đến mức nước mắt phải chảy ra “Lãnh đại ca, huynh dừng lại cũng phải nói với người ta một tiếng, huynh xem, đều đem người ta đụng đau…” Hồ Lệ tinh duyên dáng gọi to mấy tiếng, hy vọng khiến hắn phải xấu hổ, nhưng mà, đợi hồi lâu, Lãnh Trạm vẫn không có động tĩnh gì “Lãnh đại ca? Lãnh đại ca?”
Một cỗ ý thức nguy cơ so với ban nãy càng thêm mãnh liệt nổi lên trong lòng hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm trắng bệch, lạnh cả sống lưng…
Hồ lệ Tinh trợn to mắt quan tâm “Lãnh đại ca, huynh bị bệnh sao?”
Cái cảm giác này……
Chẳng lẽ là……
“Ô… Trạm ca ca…!”
Một khối ‘này nọ’ màu tím không biết từ đâu chui ra, liền như vậy lao thẳng vào hắn, lực đạo to lớn, ngay cả Hồ Lệ Tinh không phòng bị cũng bị vạ lây, bị đâm cho thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất bằng tư thế rất khó coi.
Lãnh Trạm lảo đảo một chút, mới không ngã ngồi xuống đất.
Trời ạ! Làm cho hắn chết đi! Khắp thiên hạ chỉ có ‘nàng’ có bản lĩnh khiến hắn muốn bỏ chạy. Trực giác của hắn quả nhiên không sai, đợi cho trận kinh ngạc lớn qua đi, hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật tàn khốc trước mắt. Bằng công phu của Lãnh Trạm, không có chuyện trốn không thoát, nhưng mà bởi vì quá mức ngạc nhiên, khiến cho khối ‘này nọ’ dính vừa vặn, dính chặt giống như nước mũi vậy, thế nào cũng bỏ không xong.
“Ô… Trạm ca ca,thật sự là trời xanh không phụ người khổ tâm, người ta rốt cuộc cũng tìm được huynh…” Cái đầu nho nhỏ dính trước ngực hắn một phen nước mắt, một phen nước mũi, khóc ướt cả vạt áo hắn “Ta nói với huynh… ta thật đáng thương nha… Ô….” Giống như gặp được người thân, chuyện đầu tiên là phải kể lể những cảnh ngộ bi thảm mình gặp phải.
Lãnh Trạm nhịn không được bất đắc dĩ than ba tiếng, hữu khí vô lực hỏi: “Ngươi có thể hay không buông ta ra trước?”
“Ô…Ta đáng thương như vậy, huynh còn không nhanh an ủi ta, uổng phí người ta ngàn dặm tìm chồng …Ô … Huynh thật không có lương tâm nha.” Nàng cực kì ai oán lên án hắn vô tình,”Người ta vòng vo không… không thấy … cả một ngày cũng chưa ăn cái gì… Ô… Ngươi còn tàn nhẫn với ta như vậy… Ô…”
Người muốn khóc là hắn mới đúng.Lãnh Trạm vẻ mặt thất bại thầm nghĩ.
“Này! Ngươi dã nha đầu làm sao chạy tới? Cư nhiên như vậy không biết xấu hổ ôm nam nhân giữa chốn đông người, còn không mau cút đi!” Từ chỗ kinh ngạc Hồ Lệ Tinh phục hồi lại tinh thần gào lên.
“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?” Đông Phương Uy Uy liếc nàng một cái, phảng phất thấy được đem nàng thành con ruồi khiến người ta chán ghét, chợt đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực Lãnh Trạm, tiếp tục nức nở “Trạm ca ca… Ta không bao giờ… Rời khỏi huynh nữa… Chúng ta từ giờ về sau tương thân tương ái, không bao giờ chia lìa…”Hồ Lệ Tinh sắc mặt đại biến, một tay đặt trên kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra giáo huấn Đông Phương Uy Uy “Dã nha đầu này, nếu ngươi không buông Lãnh đại ca ra, đừng trách ta không khách khí”
“Trạm ca ca huynh xem, nàng hung dữ với ta… Ô…” Cái nữ nhân không biết xấu hổ lại dám mắng nàng là dã nha đầu? Hừ, hừ! Cho ngươi chết!
Lãnh Trạm với màn trở mặt trên người sớm nhìn bằng nửa con mắt “Không muốn bị nói hung dữ, cô cũng nhanh một chút buông ta ra” Đây là trò đùa của ông trời hay bọn họ đã định phải dây dưa không rõ? Vì sao hắn chính là không thoát được khỏi nàng?
“Ta không muốn!” Nàng vụng trộm hướng Hồ Lệ Tinh làm cái mặt quỷ đang tức giận khiến khuôn mặt vặn vẹo “Trạm ca ca, huynh không biết ta rất đáng thương… Không có cơm ăn cũng không có chỗ ngủ… Ta rất rất thảm nha… Tất cả là do huynh hại… Vì sao huynh muốn chuồn êm? Ô…”
“Ta cũng chưa từng gọi cô đến”
Đông Phương Uy Uy ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi, cau cái mũi hồng hồng, trên môi tràn ra ý cười, tự lý giải lời nói của hắn “Trạm ca ca, ta biết thực ra huynh cũng rất cao hứng khi ta đến phải không? Huynh không cần ngượng ngùng, ta cũng sẽ không cười ngươi”
“Ta không có!” Gặp được nàng, hắn luôn cảm thấy vô lực.
Nàng dễ đọc được trong lời nói của hắn “Không thấy xấu hổ là tốt rồi, bây giờ ta rốt cuộc cũng tìm được huynh, huynh đừng hòng thoát được khỏi tay ta”.
Hồ Lệ Tinh làm người qua đường Giáp nửa ngày, rất không có tư vị hỏi “Lãnh đại ca, dã nha đầu này rốt cuộc là ai?" Mới đầu nàng xem đối phương nhiều nhất cũng chỉ là một dã nha đầu ngốc nghếch, hoàn toàn thua kém chính mình kiều mị xinh đẹp, căn bản không đặt nàng vào trong mắt, nhưng chậm rãi, nàng lại phát hiện thái độ của Lãnh Trạm đối với nàng và chính mình có sự bất đồng, sự dung túng khó phát hiện trong mắt, làm cho nàng không dám khinh thường.
Đối với câu hỏi của Hồ Lệ Tinh, Lãnh Trạm thấy không cần phải trả lời, Đông Phương Uy Uy lại khinh thường cùng nàng giới thiệu.
Lãnh Trạm xoay mình nhướn lông mày, lập tức nghĩ đến một vấn đề trọng yếu “Cô làm thế nào đến được đây?”Hắn trầm giọng hỏi.
“Trạm ca ca, người ta rất đói bụng….” Nàng ra vẻ vô tội, nhanh chóng đem đổi đề tài.
“Chẳng lẽ ngươi…” Diêm hoàng không có khả năng để nàng đơn thương độc mã tới kinh thành, như vậy chỉ có một loại khả năng.
“Trạm ca ca, nếu như không có tiền mời ta ăn cơm cứ nói thật, ta có thể thông cảm huynh kinh tế túng quẫn…”
“Không cần nói vớ vẩn, hiện tại liền theo ta về đường khẩu, xem Đường chủ quyết định như thế nào” Phải sớm đem quỷ linh tinh đòi mạng này tiễn bước, hắn mới có thể an tâm.
Lại muốn dùng Hắc ca ca hù dọa nàng? Trạm ca ca cũng không khỏi quá xem thường nàng, chỉ cần người trên Hắc ca ca che chở nàng, Hắc ca ca cũng không có biện pháp gây khó dễ cho nàng. Cái này gọi là một vật khắc một vật, Đông Phương Uy Uy cười trộm trong lòng.
Nàng cúi đầu, mười ngón tay xoắn lại, sợ hãi hỏi “Trạm ca ca, huynh thật sự muốn giao ta cho Hắc ca ca sao?”
“Đúng vậy” Lãnh Trạm không nhìn đến ánh mắt cầu xin của nàng, lạnh giọng nói.
Đông Phương Uy Uy hít hít không khí, mi mắt cụp xuống, cánh môi hơi hơi co rúm “Người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm huynh, huynh lại nhẫn tâm như vậy, vội vã muốn đem người ta trả về”.
“Đừng nghĩ đem chiêu này lừa ta, ta sẽ không mắc lừa đâu” Hắn đã nếm nhiều rồi.
Nàng giống như ảo thuật, trong chớp mắt thu hồi vẻ mặt đáng thương, vỗ tay cười ha ha “Bị huynh nhìn thấu rồi, tốt thôi! Đợi ta ăn no liền cùng huynh trở về, như vậy có được không?”
Quỷ linh tinh này như thế nào lại đổi tính, đột nhiên nghe lời như vậy? Lãnh Trạm mặc dù trong lòng có chút hồ nghi, nhưng mà, hắn vẫn chấp thuận yêu cầu của nàng.
“Lãnh đại ca? Các người…” Hồ Lệ Tinh khẽ nhếch miệng, giật mình nhìn bọn họ làm trò trước mặt mình.
Tức chết đi được! Cái con nhóc kia rốt cuộc là ai?
Còn có, Lãnh đại ca tại sao lại để nàng động tay động chân, một chút cũng không tức giận? Hừ! Thua người không thua trận, để xem cuối cùng hươu chết tay ai,(đại ý:không biết ai là người thắng cuối cùng).
“Này! Ngươi dã nha đầu này có biết xấu hổ không hả?” Hồ Lệ Tinh mày liễu dựng ngược chụp lấy tay
Đông Phương Uy Uy, không cho nàng đụng chạm một sợi lông măng của người trong lòng “Cho dù tuổi ngươi còn nhỏ cũng nên hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân cũng nên biết chứ?”
Đông Phương Uy Uy liếc nàng một cái, đôi tay nhỏ bé bám chặt cánh tay Lãnh Trạm, làm cho hồ Lệ Tinh trợn mắt nhìn.
“Không hiểu thì thế nào?” Ai thèm để ý cái loại nữ nhân này!
Hồ Lệ Tinh thanh âm the thé mắng chửi người: “Ngươi… Nương ngươi là như thế nào dạy ngươi?”
Lãnh Trạm nhắm chặt hai mắt, gân xanh trên thái dương nổi lên.
Thấy người trong lòng không thay đối phương nói chuyện, Hồ Lệ Tinh lại càng kiêu ngạo “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ mà da mặt lại dày, qua mấy năm nữa sẽ thế nào, ta đây sẽ thay nương ngươi giáo huấn ngươi, đừng tưởng Lãnh đại ca không hé răng chính là bảo vệ ngươi, hắn là không muốn cùng tiểu hài tử chấp nhặt nên mới dễ dàng tha thứ cho ngươi, ngươi nên hiểu cho rõ”.
“Ta có phải tiểu hài tử hay không Trạm ca ca là rõ ràng nhất, có phải không?”
Khuôn mặt đang cười của Hồ Lệ tinh chợt biến sắc “Lãnh đại ca, nàng nói như vậy là có ý gì?”
“Thật là kỳ lạ! Nhìn ngươi cũng không giống người ngu ngốc,tự mình nghĩ đi!” Không đợi Lãnh trạm mở miệng, Đông Phương Uy Uy sợ thiên hạ không loạn tiếp tục bôi đen “Quan hệ của ta cùng Trạm ca ca đã muốn cực kỳ thân mật, cho nên kiếp này hắn chỉ thuộc về một mình ta, đừng ai mơ tưởng cùng ta tranh đoạt”
“Ngươi….” Hồ lệ Tinh hận đến nghiến răng “Lãnh đại ca, huynh mau nói, đừng để cho cái dã nha đầu này làm vấy bẩn nhân cách của huynh”.
Lãnh Trạm xoa bóp thái dương đau âm ỉ, thật không nghĩ ra nhập cuộc chiến tranh giữa nữ nhân này.
“Trạm ca ca, huynh đau đầu phải không?” Đông Phương Uy Uy hỏi với vẻ thân thiết “Ta giúp ngươi xoa bóp, cam đoan sẽ rất nhanh hết đau đầu. Trước kia cha nuôi cũng thường đau đầu, chỉ cần ta dùng bàn tay nhỏ bé xoa bóp sẽ rất nhanh khỏi, có phải rất thần kỳ hay không?”
Hắn cười khổ một cái “Ta tin tưởng” Diêm hoàng bị nàng độc hại mười mấy năm, không đau đầu mới là chuyện lạ.
“Đến đây, hạ thấp đầu xuống, ta giúp huynh xoa bóp” Nàng giơ lên đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết nói.
“Không cần, đã không còn đau nữa” hắn sợ nàng xoa bóp sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Đông Phương Uy Uy khăng khăng kéo đầu hắn xuống “Huynh không cần thẹn thùng, ta không phải ai cũng giúp xoa bóp đâu, huynh xem ta đối với huynh thật tốt” Thân phận của nàng được chiều chuộng, sẽ không vì người thanh thanh thái thái (rau xanh, đại ý: người bình thường ) mà hạ thấp địa vị của mình.
“Thật sự không cần” Lãnh Trạm nói xin miễn cho kẻ bất tài
Hồ Lệ Tinh nũng nịu: “Lãnh đại ca, huynh làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy? Trực tiếp bảo nàng cút ngay không phải là được rồi sao? Huynh ngại mở miệng thì để cho ta”
“Trạm ca ca, nàng thật hung dữ, người ta rất sợ nha” nàng mới không thèm cùng loại nữ nhân này giống nhau một dạng không có phong độ, hừ! Nghĩ muốn dấu với Đông Phương Uy Uy này, nàng còn chưa đủ công lực đâu.
Trong từ điển của quỷ linh tinh này khi nào thì có từ “sợ” này vậy? Lãnh Trạm bật cười nghĩ.
“Cô không phải kêu đói sao? Phía trước có trà lâu, chúng ta trước đến đó ăn chút gì đi”
Đông Phương Uy Uy cười mím chi nói “Được! Tất cả đều nghe theo Trạm ca ca”
“Lãnh đại ca, đến quán trà Ngọc Tường phái trước được rồi, đại tỷ cùng tỷ phu đều ở đó chờ chúng ta” Hồ Lệ Tinh trong lòng một phen tính toán, chỉ cần có người nhà ở một bên làm chỗ dựa, còn sợ dã nha đầu này ở trước mặt nàng giễu võ giương oai sao?
“Trạm ca ca, nếu người ta đã có lòng giới thiệu, chúng ta đến đó được rồi” Nàng cũng muốn xem nữ nhân này muốn giở trò gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...