Mật đạo hẹp dài, hai bên đuốc đốt sáng rực.
Trong mật đạo, một con hồ ly tuyết trắng… hoặc đã từng tuyết trắng, vì hiện tại lông nó đã dính một đống bụi đất tro, miệng ngậm một cái giỏ trúc to gấp đôi thân mình, cố gắng chạy nhanh về phía trước.
“Hộc… hộc, ngươi, giỏ, nặng quá! Bản hồ tiên, bản hồ tiên không đi nữa!”
Hồ ly ngã ngồi, há mồm thở hổn hển.
Hắn vẫn đang ở dạng hồ ly, tha cái giỏ lớn như vậy chạy ầm ầm, quả thật mệt chết đi được.
Cũng chỉ biết tự trách mình mềm lòng thôi mà, thấy người ta rơi mấy giọt nước mắt cầu xin, ngay cả việc bị dùng như cẩu cũng không so đo, còn lo hình người của y quá lớn khó che giấu, hình quả đào lại quá nhỏ khó di chuyển, xung phong nhận việc mang y đi…
Vốn là muốn để y hóa thành quả đào, tha đi cũng không nặng lắm, nói không chừng trong lúc chạy không cẩn thận cắn một cái, còn được uống nước ép đào.
Khụ, tuy rằng động cơ không hẳn đã tốt lắm, nhưng ai ngờ Đào tử lại lấy cái giỏ trúc tới.
Thế là hay ho luôn, lời đã nói không thể rút lại.
Đào tử chết tiệt thì nằm thư thư phục phục trong giỏ trúc, phủ kín khăn lụa, mình lại tha giỏ mệt sắp chết, bây giờ nửa tia khí lực cũng cạn kiệt, phải ngồi bẹp dí ở đây, đúng là mất mặt hồ tiên!
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, chỗ Vô Hoa… Phải nhanh tới đó a.”
Một quả đào lăn ra từ giỏ trúc, gấp tới mức lăn vòng vòng trên mặt đất.
“Uy, ngươi!” Hồ ly hít sâu hai lần, tiếp tục nói: “Nơi này giờ không có người a, ngươi còn ở đào hình làm gì, biến thành người chạy đi!”
Mệt chết đi, tha cái giỏ trúc chạy xa như vậy mà không nhớ tới trong mật đạo vốn không có người!”
“Ai? Ý kiến hay!”
Quả đào run run hai cái, biến thành người, hóa khăn lụa thành y phục, ôm hồ tiên chạy về phía trước.
“Chạy tới cuối có thể thấy Vô Hoa sao?”
“Đương nhiên, pháp thuật có bản hồ tiên đã bao giờ sai?”
Hồ ly đắc ý ngẩng cao đầu. Từ mùi lưu lại trên giỏ trúc, có thể thấy người nọ vừa tới mật đạo này không lâu, xem ra công lực dạo này gia tăng không ít, bất quá –
“Ôi, ngươi nhẹ tay thôi, sắp bóp chết ta rồi!”
Một người mang theo một hồ chạy, quả nhiên nhanh hơn trước không ít, chưa tới một khắc sau, Đào tử đã thấy cửa mật đạo.
“Mau mau mau, tới cuối tới cuối, chạy nhanh chạy nhanh, cửa còn chưa khép lại hết -” Hồ ly đạp đạp chân sau hét.
Nếu không nhanh được thả xuống, ruột gan sẽ lộn tùng phèo hết lên.
Đào tử gật gật đầu, vọt nhanh qua cửa.
Bên trong cung điện, Nguyệt Vô Hoa cùng mấy người của ảnh bộ bị kết giới trói buộc, Nguyệt Hoàng tay cầm Đoạn Tuyết Kiếm giơ lên cao, dùng sức chém xuống.
Thân kiếm lưu quang bốn phía, kiếm khí bạch sắc cắt qua tóc Nguyệt Vô Hoa, tiến tới sát cổ –
Đúng lúc này, một tiếng “Vô Hoa -” thật lớn vang lên, Đào tử vọt ra từ cửa mật đạo, nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, luống cuống thế nào chân trái đạp chân phải, cả người lao ra.
Chỉ nghe bốp một tiếng, một quả đào cực lớn nện thẳng vào đầu Nguyệt Hoàng, làm hắn ngất đi.
Đoạn Tuyết Kiếm rơi xuống đất, kết giới cũng biến mất.
“Đau quá đi -” Trên mặt đất, Đào tử bất giác biến về đào hình, lăn lăn hai vàng, luôn mồm kêu đau.
Vượt qua ranh giới sinh tử một cách… buồn cười như thế, Nguyệt Vô Hoa cùng ảnh bộ ngớ người đứng yên, chưa kịp hiểu cái gì xảy ra.
Nguyệt Vô Hoa hồi thần đầu tiên, nhặt quả đào trên mặt đất, vỗ vỗ hai cái, không biết nên khóc hay nên cười.
“Không ngờ ngươi lại cứu ta.” Hơn nữa lại bằng… cách này.
“Vô Hoa ngươi không sao chứ?” Đào tử trong lòng bàn tay hắn lắc lắc, thân thiết hỏi.
“Không sao.” Nguyệt Vô Hoa khẽ mỉm cười.
Thật kỳ lạ, gặp được Đào tử, màn sinh tử đối chiến kinh tâm động phách vừa rồi giống như đã ở rất xa, cảm giác phẫn hận cuồng oán tràn ngập trong lòng cũng nhạt nhòa tự khi nào. Nghe được y quan tâm hỏi, tim lại đập nhanh hơn.
Nguyệt Vô Hoa cẩn thận bọc quả đào bằng khăn lụa, đặt xuống đất, “Biến thành người đi.”
“Nga.” Đào tử ngoan ngoãn nghe lời biến trở về hình người, liền bị Nguyệt Vô Hoa ôm vào lòng.
“Thuộc hạ đến chậm, thỉnh chủ tử trách phạt.” Vài bóng đen không tiếng động từ trong bóng đêm bước ra, cung kính quỳ xuống, chính là mấy người ảnh thụ, từ một mật đạo khác xông vào.
“Đều đứng lên đi.” Nguyệt Vô Hoa ôm Đào tử, đi tới trước mặt Nguyệt Hoàng đang hôn mê, “Phụ hoàng muốn giết ta, thái tử đã lập, ta cũng không hứng thú bức cung, cho nên sau khi ra khỏi đây sẽ từng bước tìm cách rời đi. Ảnh bộ… Muốn theo ta thì lưu lại, nếu không có thể đi theo thái tử.”
Mọi người của ảnh bộ nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống.
“Thuộc hạ thề sống chết đi theo chủ nhân.”
“Chủ nhân, ảnh bộ tuy là ám bộ trực tiếp lệ thuộc Nguyệt Hoàng, nhưng vĩnh viễn chỉ có một chủ nhân!” Ảnh thụ kiên định nói, cũng quỳ xuống.
“Một khi đã như vậy, mọi người đều theo mật đạo ra ngoài đi. Ảnh thụ, ngươi chuẩn bị xe ngựa, hồi phủ lấy một chút tiền bạc hành lý, lập tức rời đi.”
“Dạ!”
Nhìn lại một lần cuối tẩm cung này, ngày sau có lẽ hắn không bao giờ trở về hoàng cung nữa. Nguyệt Vô Hoa ôm Đào tử, xoay người bước vào mật đạo.
“Ôi, ngã chết bản hồ tiên rồi -” Cách đó không xa, hồ ly quỳ trên mặt đất, thấp giọng rên rỉ, chậm rãi đứng dậy.
Hồ ly thấy Đào tử bị Nguyệt Vô Hoa ôm đi, khẽ niệm vài tiếng, hóa thành một đạo bạch quang, lẻn tới ôm chặt chân Đào tử, cũng được mang đi,
“Đào tử, dậy đi, ăn cơm.”
Trên xe ngựa, Nguyệt Vô Hoa chọc chọc quả đào nằm trong rổ.
Vỏ ngoài hồng hào, mềm mại mọng nước, còn tản ra từng trận hương khí mê người, quả đào thơm ngon thế này cứ lăn đi lăn lại, quả thật sợ có ngày bị người ta ăn mất.
Vừa mới về nước lại chạy khỏi cung, không thể không thừa nhận là Đào tử vẫn say xe khinh khủng như trước.
Chỉ tiếc khoái mã ngày đi ngàn dặm để tại Ngự Mã Ti, lần này trốn không kịp đem về, nếu không lộ trình mấy ngày chỉ cần đi một ngày, Đào tử cũng đỡ phải khó chịu nhiều.
Bất quá, một lần Đào tử chóng mặt biến về đào hình, nằm úp sấp lên bàn, liền phát hiện ra ở hình dạng này không cảm thấy say xe nữa.
Từ đó về sau, chỉ cần lên xe, y lập tức biến thành trái đào tiên phấn phấn nộn nộn thơm ngát, cả ngày nằm trong giỏ trúc không ra ngoài.
“Ngô? Tới giờ ăn sao…”
Quả đào trong giỏ lắc lắc, chờ Nguyệt Vô Hoa lấy ra, dùng xiêm y bọc cẩn thận lại, mới chậm rãi biến thành hình người, cầm lấy lương khô Nguyệt Vô Hoa đưa cho, từ từ ăn. Ngô, thịt bò hơi cứng, nhưng hương vị không tệ.
Nhìn Đào tử một ngụm lại một ngụm cắn miếng thịt bò, hai má phình ra, nhai nhai nhai nhai, Nguyệt Vô Hoa không nhịn được bật cười.
Một đêm, từ hoàng tử tôn quý trở thành tội đồ đào vong, đối với hắn cũng không phải gì to tát, hơn nữa cảm giác nguy hiểm rình rập này lại khiến hắn thấy hứng thú.
Nhưng lần này bên cạnh lại có Đào tử, tổn thương y… không phải điều hắn muốn.
Lông mày khẽ nhướn lên, tại sao hắn lại quan tâm thái quá tới Đào tử như vậy? Vốn chỉ là đồ chơi giải buồn, bây giờ khiến mình vướng bận, hắn là nên vứt bỏ, vậy mà hắn lại không hề muốn bỏ lại Đào tử, ngược lại còn muốn bảo bọc y.
Chờ tới lúc tạm thời ổn định, hắn cũng nên cẩn thận nghĩ xem phải đối xử với Đào tử như thế nào.
“Ngô ngô, chúng ta đang đi đâu a?”
Vừa ăn thịt bò vừa hỏi, thừa dịp Nguyệt Vô Hoa không chú ý, Đào tử nhanh tay nhét một khối thịt bò vào dưới giỏ trúc, bàn tay trắng nõn vươn ra, thịt bò bay vào giỏ.
“Đi Tự Thiện thôn! Ngươi không phải rất thích bánh rán của thôn trưởng sao? Lần này có thể ăn tới chán luôn.”
“Ai? Hay quá!” Uống một ngụm nước, nuốt cả mồm thịt bò xuống, Đào tử cao hứng nhào vào lòng Nguyệt Vô Hoa, “Có thể ăn bánh rán ngon ngon!”
“Bánh rán để sau ăn, bây giờ ăn xong cơm đã.”
“Ngô, no rồi.” Đào tử vỗ vỗ bụng, chứng tỏ mình đã no.
“Mới ăn có một chút…”
Nhìn hai miếng thịt bò trong tay, Nguyệt Vô Hoa không khỏi cảm thấy lo lắng.
Đào tử càng ngày ăn càng ít, tuy rằng vốn ăn không nhiều, nhưng ít như vậy… Tuy rằng biến y vốn là vạn niên bàn đào, không giống với người thường, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Lo lắng a, quả thật là cảm giác mới mẻ.
“Ngô, no rồi ma.” Đào tử liếc mắt nhìn về phía cái giỏ, đẩy đẩy Nguyệt Vô Hoa, “Ta ăn no rồi, vào giỏ ngủ, ngươi ra ngoài đi.”
Từ khi y nằm trong giỏ cả ngày, Nguyệt Vô Hoa vốn bồi y ngồi xe cũng chuyển sang cưỡi ngựa.
Lau sạch miệng cho Đào tử xong, Nguyệt Vô Hoa mới rời khỏi thùng xe, tiếp tục đi.
Hắn vừa rời khỏi, Đào tử lặng lẽ đi tới cạnh giỏ, nhấc một góc đệm lên, thấp giọng gọi: “Hồ Cửu Hồ Cửu, ra ngoài được rồi.”
Một bàn chân tuyết trắng thò ra từ dưới đệm, hất cái giỏ ra, sau đó một con hồ ly tuyết trắng lông xù chui ra.
Hồ ly tên Hồ Cửu hổn hển thở, nửa người ngã lên giỏ, “Hộc – ngạt chết bản hồ tiên rồi!”
“Tại sao ngươi phải trốn Vô Hoa đâu? Cứ ngồi xe ngựa cùng ta là được rồi, không cần trốn dưới đêm a.”
Đào tử vuốt vuốt lông Hồ Cửu, cảm thấy mềm mềm, liền sờ liên tục.
Bộp một cái, một bàn chân tròn tròn hất tay Đào tử ra.
“Không được sờ bản hồ tiên.”
Bị cái tên chết tiệt kia đùa giỡn còn chưa đủ, cái kẻ trong hoàng cung cũng đùa bỡn hắn, giờ cả một quả đào muốn khi dễ hắn, Hồ Cửu này giống kẻ dễ bắt nạt sao?
“Không sờ thì không sờ.” Đào tử cong cong môi, nhưng đúng là bộ lông thật mượt, mềm mềm, trơn trơn, sờ thích nha…
Hồ Cửu “hừ” một tiếng, ngồi lên bàn, sau đó tha miếng thịt bò giấu trong giỏ ra, bắt đầu cắn cắn.
Một khối thịt bò rất nhanh chóng bị gặm sạch, Hồ Cửu nằm ngang trên bàn, ôm bụng.
“Không no, có còn gì không?”
“Không.” Trước mặt Vô Hoa muốn lấy đồ ăn thật khó mà, y đâu dám giấu nhiều.
“Từ lúc bản hồ tiên theo người, không ngày nào được ăn no!”
Hồ ly nghiêng người dựa vào bàn, bộ lông tuyết trắng trải ra, giống như một cái thảm lông.
Quả thật hôm nào cũng chỉ ăn lửng dạ, còn không bằng ngày trước ở trong núi, chính mình đi săn mồi! Bất quá từ khi gặp tên chết tiệt Hiên Viên Khanh Thiên, hắn cũng không đi săn nữa…
Phi phi phi, nhớ tới đồ chết tiệt kia làm gì? Hắn bỏ nhà đi nha, kẻ kia có thần thông quảng đại tới đâu cũng không biết hắn đang đi cùng Đào tử đi.
Hừ, tìm không thấy, sốt ruột chết đi!
“Thật chưa no sao?” Đào tử nhịn không được chọc chọc, hồ ly run run lên, đạp tay y ra.
“Đừng có sờ loạn! Nếu ngươi làm bẩn bộ lông tuyết trắng của bản hồ tiên thì phải làm sao!”
Hồ ly nhếch cằm lên, nheo mắt lại, lườm Đào tử một cái, rôi lại nằm xuống bàn, nhắm mắt.
Y nào có sờ loạn? Bất quá chỉ chọc có một cái. Đào tử xoa xoa ngón tay bị đạp, ngồi cạnh bàn.
“Ta chỉ cần ăn bằng đó, nên mới nghĩ ngươi ăn vậy cũng no.” Ai ngờ hồ ly ăn nhiều thế.
“No? Chỉ bằng một ít đó -” Hồ ly xoay người đứng dậy, giơ giơ hai chân thành khoảng “một chút”, “không đủ nhét kẽ răng bản hồ tiên!”
“Sao ồn vậy? Ngươi chưa no sao?” màn bị xốc lên, Nguyệt Vô Hoa quan tâm nhìn vào trong.
Nhanh chóng ném hồ ly vào giỏ, Đào tử cười gượng, “Không, không có việc gì.”
“Sao còn chưa vào trong rổ? Không say xe sao?”
“Ách…”
Đột nhiên nhớ ra mình bị say xe, một trận choáng váng ghê tởm trào lên, Đào tử quơ quơ tay, giữ chặt bàn.
“Ta, chóng mặt -”
Loạng choạng ngã xuống giỏ, theo thói quen biến về đào hình, bộp một cái, đập thẳng lên lưng hồ ly nằm dưới đệm.
“Thật là, không sợ ngã sao.” Đặt thẳng giỏ lại, Nguyệt Vô Hoa buông mành, đánh ngựa đi trước.
Đào tử vừa lăn một vòng, liền bị hồ ly tặng cho một cước, bay thẳng lên bàn, lăn lông lốc mấy vòng.
“Ngươi ngươi ngươi – đè chết bản hồ tiên rồi! Ôi thắt lưng của ta – không ngờ không có tên chết tiệt kia, thắt lưng của ta vẫn phải chịu tội a -”
Hồ ly vừa kêu ầm lên vừa xoa thắt lưng, bất quá vì chân quá ngắn, không với tới thắt lưng, đành tức giận nằm sấp xuống giỏ.
Đào tử lăn mấy vòng, trời đất quay cuồng, chợt nghe thấy hồ ly trách móc, buột miệng hỏi: “Chết tiệt là ai?”
Suốt ngày nghe hồ ly nói tới người này a…
“Tên chết tiệt, tên chết tiệt đó là…” Không biết hồ ly nhớ tới cái gì, cả người đỏ hồng lên, xuyên cả qua lớp lông vẫn thấy hồng, “Đừng hỏi, có nói ngươi cũng không hiểu!”
“Không nói làm sao ta hiểu được?” Đào tử lẩm bẩm, bất quá không dám cho hồ ly nghe thất, bằng không chắc chắn hắn sẽ tặng cho y vài vết cào,
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, hồ ly nhanh chóng bay về giỏ, Đào tử cũng muốn… lăn về giỏ, nhưng vì đang ở đào hình, chưa lăn được nửa đường đã bị Nguyệt Vô Hoa cầm lên.
“Không ngoan ngoãn nằm trong giỏ, vạn nhất ngã xuống đường thì sao? Nhân hình thì không sao, nếu quả đào vỡ thành hai nữa, hợp lại cũng không được, vậy biết làm gì?”
Y không cố ý, là bị đá ra mà! Đào tử run run, tỏ ý kháng nghị.
“Được rồi, nhanh biến lại đi. Đến thôn rồi, còn không theo ta đi tìm thôn trường?”
“A! Có bánh rán ăn!”
Tự động đánh đồng thôn trưởng cùng bánh rán thượng đẳng, Đào tử hưng phấn biến thành người, theo Nguyệt Vô Hoa đi thẳng tới nhà thôn trưởng.
Cạp cạp cạp cạp cạp…
“Các ngươi rất nhiều ngươi, vừa thấy đã biết không phải người thường, cho dù che giấu, cũng vẫn lộ ra sát khí. Tự Thiện thôn tuy hẻo lánh khó tìm, nhưng vẫn là nơi phàm tục, không thể phá vỡ yên bình mấy năm nay của thôn.”
Cạp cạp cạp cạp cạp…
“… Thôn trưởng, nếu Tự Thiện thông thật sự là một thôn nhỏ hẻo lánh khó tìm, vậy Phiếu Miểu Trà cũng chỉ là lá cây bình thường sao?”
“Ngươi!”
Cạp cạp cạp cạp cạp…
Đào tử chuyên tâm ăn bánh rán, không rảnh chú ý tới hai người đang giương cung bạt kiếm, mãi tới lúc thôn trưởng bất giác cao giọng, mới như vừa tỉnh mộng nhìn hai người.
“Ngô? Thôn trưởng A Bá tức giận rồi? Đừng giận đừng giận, Đào tử chia bánh rán cho ngươi.”
Đào tử rất rộng lượng cầm lấy một cái bánh rán… bẻ một góc đưa cho thôn trưởng.
“Đào tử thật ngoan.” Nhận lấy một góc bánh rán của mình được Đào tử đưa cho, thôn trưởng xoa xoa đầu Đào tử, thở dài.
“Đào tử có thể ở lại, các ngươi không được.”
“Tới đây vốn để phó thác Đào tử cho thôn trưởng. Nếu vậy – đa tạ.”
Nguyệt Vô Hoa khẽ cong khóe miệng. An bài Đào tử thỏa đáng, hắn có thể đi bồi đại hoàng huynh, chơi đùa vui vẻ một hồi.
“Ai? Vô Hoa phải đi?”
“Ân.”
“Vậy ta cũng đi!” Đào tử kiên quyết nắm tay Nguyệt Vô Hoa, “Trước giờ chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, tuy không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng hôm đó có người muốn dùng thiết kiếm giết ngươi, khẳng định rất nguy hiểm!”
… dùng thiết kiếm…
Nguyệt Vô Hoa không nhịn được run run khóe miệng, vũ khí nguy hiểm nhất là thiết đào thì có…
“Đào tử, ngươi ở lại đây, ta chỉ ra ngoài mấy ngày sẽ trở về, không có gì nguy hiểm.”
“Không, nếu không nguy hiểm sao lại không cho ta theo?”
Hôm ấy nhìn thấy hắn bị người ta dùng kiếm chém tới, suýt chút là bị chia đôi ra rồi, trong khoảnh khắc ấy, trong lòng chợt nóng như lửa đốt, cảm giác vừa xa lạ, vừa đau đớn ấy, Đào tử không muốn gặp lại một lần nữa, dù thế nào cũng muốn ở bên Nguyệt Vô Hoa.
“Hảo, ngươi đã muốn vậy thì cùng đi thôi. Bất quá dọc đường cưỡi ngựa, không dùng xe ngựa nữa nha.”
Ngựa – trong đầu Đào tử hiện ra một cái mồm ngựa khổng lồ, răng trắng bóng, mũi phun nhiệt khí, nhằm vào đầu y hết cắn lại nhai…
Rùng mình một cái, Đào tử lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Cưỡi thì cưỡi.”
“Nếu đã vậy, chúng ta cáo từ trước, thôn trưởng A Bá, hôm khác gặp lại.” Nguyệt Vô Hoa ôm Đào tử, vỗ vỗ lưng y, “Ngươi biến thành quả đào, ta để ở túi áo.”
“Ai, vậy ta không phải cưỡi ngựa?” Đào tử chớp chớp mắt, hóa ra là chuyển nhà từ rổ tới túi áo sao?
“Cho ngươi cưỡi ngựa, xong rồi ta lại phải cứu? Biến nhanh đi, hay là muốn ta đặt ngang lên ngựa như lần trước?”
“Không muốn.”
Lần trước xóc muốn chết a, Đào tử cong cong môi, ngoan ngoãn biến về đào hình, bay lên tay Nguyệt Vô Hoa.
Nguyệt Vô Hoa hài lòng cười, nhưng không đặt Đào tử vào túi áo, mà liếc mắt bảo ảnh thụ đi lấy đồ.
Nâu nâu, chia thành hai miếng, là cái gì đây?
Không đợi Đào tử nhìn rõ, hai mảnh kia liền quét qua người y, rồi hợp lại thành một, vừa vặn đưa y vào giữa.
Đào tử rốt cuộc thấy rõ, đây chính là – lồng hấp bánh bao!
“Ngô ngô ngô, ngươi muốn làm gì, thả ta ra mau!” Đào tử lắc mạnh trong lòng hấp.
Chẳng lẽ Vô Hoa muốn ăn hắn? Chưng lên rồi ăn?
Không để ý tới tiếng kêu của Đào tử, Nguyệt Vô Hoa giữ chặt lồng hấp, lấy dây thừng buộc chặt, chắc chắn Đào tử không thể thoát ra mới cẩn thận đưa lồng hấp cho thôn trưởng.
“Đào tử giao cho ngươi.”
“Không có gì không có gì. Bất quá – ngươi sao có thể chắc chắn ta sẽ không sợ hãi?”
“Hoàng tộc lực có thể tồn tại, vậy người có thể biến thành quả đào có gì đáng sợ?”
“Cũng không hẳn như vậy – Uy uy, đừng có đi, ta còn chưa nói xong mà -”
“Tạm biệt, thôn trưởng. Hoặc là nói, hoàng bá phụ?”
Oạch một cái, người đang ôm lồng hấp té thẳng xuống đất.
Hắn, hắn làm sao biết được…
Kẻ cưỡi ngựa đi khẽ cong cong khóe môi.
Hắn thực ra cũng chỉ đoán, bây giờ… Ha ha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...