Lần này, cô không thể chịu đựng thêm, dứt khoát lại gần rồi ngồi trên đùi Quý Đình Khâm.
Quý Đình Khâm nghiêm mặt: “Tiểu Khanh!”Quý Khanh phớt lờ, cô vòng hai tay ôm cổ Quý Đình Khâm và vùi mặt vào đó.
“Anh à, lần này anh định đi bao lâu?”Giọng Quý Khanh mang theo một chút tủi thân, sự khó chịu của Quý Đình Khâm cũng vì thế mà biến thành vẻ dịu dàng, anh dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cô, kiên nhẫn giải thích như khi còn nhỏ:“Tư lệnh quân khu Nam Kinh, họ Lưu, em còn nhớ không?”“À, em nhớ rồi.
”“Ừ, ở bên đó có một cuộc tập trận, mời anh đến xem…”Mấy lời cuối Quý Khanh hoàn toàn không nghe thấy, sự chú ý của cô lúc này đổ dồn vào cổ Quý Đình Khâm, khi anh nói, yết hầu sẽ di chuyển nhẹ nhàng, Quý Khanh cũng vì thế mà nuốt nước miếng.
Thật sự rất quyến rũ.
Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến sân bay, sau khi nói xong, Quý Đình Khâm cũng không đẩy Quý Khanh ra, hai người cứ ôm nhau như thế, một người cứng một người ướt, nhưng cả hai đều không dám vượt qua giới hạn.
Bởi vì Quý Khanh đi gấp nên không mặc áo lót, bộ quân phục thẳng tắp của Quý Đình Khâm áp vào ngực cô, hai quả anh đào đã sớm dựng đứng đè lên ngực Quý Đình Khâm.
Phía dưới quá ướt, Quý Khanh sợ mình sẽ làm ướt đồng phục của Quý Đình Khâm nên nhấc mông lên, động tác này của cô khiến Quý Đình Khâm càng không thể chịu đựng nổi, bàn tay anh giữ eo cô kéo lại.
Bây giờ thì tốt rồi, vật cứng rắn kia đang ở chính giữa vùng nhạy cảm của Quý Khanh, khi nó chọc vào quần, cô suýt chút nữa thì kêu lên, nhưng nghĩ đến người lái xe phía trước cô lại âm thầm chịu đựng.
Phía dưới càng ngày càng ướt, Quý Khanh cảm thấy nếu cô còn ngồi trên đùi Quý Đình Khâm nữa thì quần anh sẽ ướt sũng mất.
Cô nhăn nhó khó xử, Quý Đình Khâm cũng có chút ngẩn ngơ.
Cánh tay và đôi chân nhỏ vẫn luôn lắc lư trên người anh ngày xưa chẳng biết từ lúc nào đã trở thành cánh tay mảnh mai và đôi chân thon thả, vòng eo Quý Khanh không có chút mỡ thừa, bộ ngực không lớn nhưng săn chắc, nhũ hoa cọ vào ngực anh, cái miệng bên dưới vẫn còn đang chảy nước, thật sự anh rất muốn lột đồ Quý Khanh ra và đâm vào cho đến khi cô quỳ xuống cầu xin tha thì thôi.
Nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc này cuối cùng cũng trôi qua, Quý Đình Khâm đặt cô xuống, anh lấy khăn giấy ở bên cạnh lau nước bên dưới cho cô, mặt Quý Khanh đỏ ửng lên.
Cuối cùng Quý Đình Khâm cũng xuống xe, hai chân Quý Khanh mềm nhũn, cô không biết Quý Đình Khâm tại sao có thể kiềm chế được.
Rõ ràng anh rất cứng, cứng đến nỗi Quý Khanh còn nghĩ rằng chỉ một khắc tiếp theo, anh sẽ cởi thắt lưng ra và cắm vào tiểu huyệt đẫm nước của cô, nhưng rốt cuộc anh vẫn đặt Quý Khanh xuống và không hề chạm vào da thịt của cô, tựa như việc cô chảy nước không có ý nghĩa gì, tựa như hành động thân mật vừa rồi chỉ là tưởng tượng của Quý Khanh mà thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...