Phương Di Sinh hy sinh cái tôi, hoàn thành tập thể.
Lấy chính mình đến thành toàn cho em gái nhà mình, đem chính mình bồi thường cho Lôi Chấn Tân.
” Anh, tại sao anh vừa về nhà đã thu thập hành lý, anh muốn đi đâu?”
” Anh……” Phương Di Sinh không biết nên trả lời như thế nào, hắn là một đại nam nhân mà đem chính mình biến thành ‘ hàng bồi thường’, chuẩn bị dọn đến nhà của Lôi Chấn Tân, người cho hắn về nhà thu thập hành lý đang ngồi ở phòng khách chờ đợi, còn cho hắn thời gian 30 phút.
Phương Di Sinh nắm chắc thời gian ngắn ngủi này cùng em gái nói lời từ biệt, ” Huệ Tâm, Chấn Hạo sẽ trở về cưới em, ta cam đoan.” Hắn hy sinh thật đáng giá, đứa con trong bụng Huệ Tâm sẽ có ba ba, Huệ Tâm sẽ có chồng, mà hắn — bất quá cũng hơn một ông “chồng” với gương mặt người chết.
” Anh, mặt của anh hảo tái nhợt, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Phương Di Sinh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ” Anh thật tốt, em không cần lo lắng. Hiện tại, em chỉ cần ngoan ngoãn chờ ngày lập gia đình, Lôi Chấn Hạo ngày mai sẽ trở lại.”
Đây là Lôi Chấn Tân cùng hắn cam đoan.
” Anh, anh nói chính là sự thật chăng?” Phương Huệ Tâm vui sướng hỏi: ” Chấn Hạo ngày mai sẽ trở về, hắn về cưới em?”
” Đúng vậy, tin tưởng anh, anh đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi.”
” Như vậy quần áo của ngươi thu thập xong hết chưa?” Y không có nhiều thời gian lãng phí ở trong này, ” Ngươi còn có cái gì muốn lấy? Ta giúp ngươi.”
Lôi Chấn Tân xuất hiện tại cửa phòng, dõi mắt xem xét Phương Di Sinh làm việc quá chậm, y hoàn toàn không nhìn thấy Phương Huệ Tâm tồn tại, cứ như y cùng nàng không hề quen biết.
Nam nhân này chính là người ba tháng trước cầu hôn với mình sao?
Phương Huệ Tâm thần tình kinh ngạc nhìn Lôi Chấn Tân, quay đầu lại thần tình hồ nghi nhìn Phương Di Sinh, Lôi Chấn Tân có thể đối nàng làm như không thấy; cùng ánh mắt nhìn anh trai lại rất không giống nhau……
Bình thường một người nghiêm túc như vậy, thế nhưng lại giúp anh trai thu thập quần áo? Nàng có nhìn lầm hay không a?
” Đem những thứ trọng yếu này của ngươi bỏ hết vào trong túi tiền trên người đi.”
” Ác, hảo.” Phương Di Sinh tiếp nhận sổ tiết kiệm mà Lôi Chấn Tân đưa cho, rồi giấy chứng minh, hộ chiếu linh tinh toàn bộ để vào trong túi tiền.
” Đi lấy một túi đựng rác đến.”
Đại lão bản thói quen hạ mệnh lệnh, Phương Di Sinh cũng thói quen nghe lệnh làm việc.” Na, túi đựng rác.”
Lôi Chấn Tân đem hành lý quăng vào trong túi đựng rác, giao cho Phương Huệ Tâm, ” Cầm vứt bỏ.”
” Đó là của ta……”
Lôi Chấn Tân ngoái đầu lại trừng một cái, Phương Di Sinh đem những lời định nói nuốt ngược trở về.
” Ngươi còn có lời nào chưa nói không?”
Phương Di Sinh ngập ngừng, nhỏ giọng trả lời: ” Ta còn chưa nói với Huệ Tâm muốn nàng hảo hảo chiếu cố chính mình, cẩn thận không nên động thai khí, phải ăn nhiều……”
” Được rồi.” Lôi Chấn Tân ngăn cản hắn tiếp tục nói không dứt, chẳng qua đổi chỗ ở mà thôi, không phải về sau cơ hội gặp mặt rất hiếm.
” Huệ Tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố anh ngươi, giống như Chấn Hạo sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi vậy.” Đơn giản bỏ lại hứa hẹn, Lôi Chấn Tân nắm lấy cánh tay Phương Di Sinh, cưỡng chế đem hắn mang đi.
Ra khỏi căn phòng trọ, Lôi Chấn Tân nhìn đồng hồ một chút, ” Vừa vặn 30 phút.”
Bị lôi ra ngoài cửa Phương Di Sinh chu cái miệng nhỏ rồi lại mấp máy giống như muốn nói gì đó, Lôi Chấn Tân cúi đầu hỏi hắn: ” Như thế nào, ngươi muốn nói gì sao?”
” Ta…… không có quần áo, buổi tối phải mặc cái gì?”
Lôi Chấn Tân xem thường bĩu môi, giống như hắn lại hỏi vấn đề ngu ngốc nào đó.
” Đứa ngốc, theo ta ngủ là không cần mặc quần áo.”
Phía chân trời đột nhiên ầm vang sấm sét giao tranh, Phương Di Sinh nhất thời bị đánh cho ngây ngốc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...