” Ân……” Phương Di Sinh phát ra tiếng ưm rất nhỏ, trát trát mắt tiệp trầm trọng, thản nhiên chuyển tỉnh……
A! Trí nhớ về đêm qua chui vào trong óc, hắn bị Lôi Chấn Tân…… suy nghĩ liền tạm dừng tại nơi thân thể bị xâm phạm, nửa thân dưới cảm thụ một cỗ đau đớn nóng rực, Phương Di Sinh cả người chấn động!
Sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cẩn thận động đậy thân thể, hắn muốn trở về…… không cần ở trong này, không cần tiếp tục ở lại bên cạnh nam nhân đã nhục nhã hắn.
Phương Di Sinh hơi có động tác, Lôi Chấn Tân sớm thanh tỉnh liền lên tiếng cảnh cáo: ” Ta không cho ngươi trở về, ngươi liền ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta.” Hai tay siết chặt, không cho hắn rời đi ôm ấp.
Doạ! Phương Di Sinh nháy mắt thạch hoá thành mộc đầu nhân, Lôi Chấn Tân xoay người nằm ngửa, cánh tay hữu lực đem Phương Di Sinh áp lên trên ngực. Áp chế đầu của hắn tựa vào vị trí trái tim chính mình, tim y đang vì hắn mà đập loạn, đáng tiếc…… tên ngốc này chưa bao giờ cảm thụ qua.
” Buông……” Yết hầu Phương Di Sinh ám ách đến đáng thương năn nỉ.
” Không buông.” Cự tuyệt không chút chần chừ.
Chuyên chế, ác liệt, khủng bố…… đây là hình tượng của Lôi Chấn Tân ở trong lòng hắn. Phương Di Sinh vì chính mình cảm thấy bi ai, mạc danh kỳ diệu bị lão bản bắt buộc, còn không thể về nhà, này không phải bắt cóc, là hắn đêm qua tự động dâng đến cửa.”Ngươi thật quá đáng…… quá đáng……”
Phương Di Sinh buồn bực ở trước ngực lẩm bẩm khiển trách y không thôi, Lôi Chấn Tân ngồi bật dậy, híp mắt nhìn người từ trên người y hoạt xuống giường, hãy còn phát run.
Trát trát đôi mắt còn mờ mịt hơi nước, môi mấp máy lại thôi không dám nói nữa, Phương Di Sinh biết sợ a?
Lôi Chấn Tân tốn bao nhiêu tinh lực mới khống chế được chính mình đem Phương Di Sinh ôm vào trong ngực hung hăng mà yêu thương, nhưng mà hiện tại — không phải là lúc làm như vậy.
Y phải cùng Phương Di Sinh tính rõ ràng! Lôi Chấn Tân nắm lên chăn bông đem thân mình Phương Di Sinh khoả lại, tuy rằng động tác ôn nhu, nhưng lời nói ra lại chứa đầy tức giận hỏi: ” Trong chúng ta rốt cuộc ai mới là người quá đáng? Ta tuần sau phải kết hôn, ngươi lại chạy tới nói với ta nên vì em gái ngươi mà từ hôn, ngươi rắp tâm muốn hại ta bị người nhạo báng có phải hay không?”
Ách, thân mình Phương Di Sinh co rúm lại một chút, lén lút nhìn biểu tình hung ác của Lôi Chấn Tân đang quắc mắt nhìn trừng trừng vào hắn, ôi trời…… liền chột dạ gục đầu xuống, ước gì có thể lui đến chăn bông làm con rùa đen rút đầu rụt cổ.
Hắn chỉ biết là phải giúp em gái giải trừ hôn ước nên chưa thật sự nghĩ tới tình cảnh Lôi Chấn Tân có bao nhiêu nan kham!
” Hôn lễ đã được chuẩn bị gần như hoàn tất, ta còn tính toán hôm nay cùng Huệ Tâm đi chụp ảnh cưới, kết quả là ai đến trạc phá giấc mộng làm chú rễ của ta?” Lôi Chấn Tân vươn đầu ngón tay, nâng lên đầu tên ngốc không còn mặt mũi nào nhìn y, nhíu mày gian tà hỏi: ” Ngươi phải làm như thế nào bồi thường tổn thất của ta đây?”
A!” Ta……”
” Nói không ra lời chứ gì.”
” Thật xin lỗi…… là ta quá đáng……” Hắn còn có một sự kiện giấu diếm chưa dám nói, giờ không thể nói.
” Ngươi rốt cuộc đã hiểu rõ ràng.” Này còn kém không nhiều lắm! Lôi Chấn Tân tăng mạnh mặc cảm tội lỗi càng thêm mãnh liệt cho Phương Di Sinh gánh vác, ” Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem – việc làm của ngươi có bao nhiêu có lỗi với ta. Ta không thể ở trên người ngươi đòi lại một chút công đạo sao?”
” Đúng……” Phương Di Sinh nước mắt lưng tròng, chính mình đuối lý thật có lỗi với người ta — trong lòng có một phen đạo đức đang cân nhắc — Lôi Chấn Tân là một nhân vật có uy tín danh dự, sự nghiệp của y đang như mặt trời ban trưa, quen biết rộng khắp, ai chẳng biết tin tức y sắp sửa kết hôn, hiện tại đột nhiên nói phải từ hôn, nhất định y sẽ bị người nhạo báng, không còn mặt mũi……
” Thật xin lỗi…… là anh em chúng ta có lỗi với ngươi……” Phương Di Sinh quay mặt đi không dám nhìn gương mặt người chết của Lôi Chấn Tân, y nhất định rất bất mãn anh em bọn họ, khó trách y lại dùng phương thức này nhục nhã hắn……
Phía dưới của hắn chỉ là bị Lôi Chấn Tân “ấy ấy” mà thôi, nhưng…… chính mình lại quang minh chính đại làm cho Lôi Chấn Tân mất hết mặt mũi, hắn thật sự là rất đáng chết!
Phương Di Sinh đem mặt vùi vào trong chăn, vạn phần áy náy không chịu nổi nói: ” Ngươi nhất định hận chết ta.”
” Đúng vậy. Ta hận không thể đem ngươi ‘ ăn ’!” Phương Di Sinh nhìn không thấy miệng y tuy nói lời ngoan độc, nhưng biểu tình lại đang cười — giờ phút này khuôn mặt anh tuấn tà mị tươi cười là Phương Di Sinh chưa bao giờ gặp qua, không muốn hù chết hắn.
“……” hiện tại phải làm sao bây giờ?
Hắn không có tiền để bồi thường tổn thất tinh thần cho Lôi Chấn Tân, hắn cũng không có thêm đứa em gái nào để gả cho Lôi Chấn Tân làm vợ, hắn là kẻ nghèo hàn, còn thiếu chính phủ một khoản vay để đi học, rồi còn có kế hoạch để dành tiền mà cưới vợ……
Hai vai hắn gánh trầm trọng áp lực, này đó đều tính không là cái gì!
Hắn muốn xuất ra thành ý để giải quyết vấn đề, tránh ở chăn bông Phương Di Sinh sau khi trải qua cân nhắc, lo lắng, làm ra một quyết định trọng đại.” Ta sẽ tạm rời cương vị công tác, không! Ngươi cứ đuổi việc ta đi, về sau ta sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
Dứt lời, Phương Di Sinh kéo ra chăn bông, Lôi Chấn Tân cũng lập tức biến sắc mặt, lúc này sắc mặt thật sự thối.
Phương Di Sinh thấy quần áo chính mình ngay tại bên cạnh, hắn lao đến chụp lấy quần áo lập tức mặc vào, Lôi Chấn Tân thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn nhăn mặt, động tác mặc quần áo thật cứng ngắc, chắc là đau đây.
” Ngươi mặc quần áo ngược rồi.” Y xuống giường mở ra tủ đồ, tuỳ tiện chọn một bộ, tốc độ mặc so với người đần kia thật gọn gàng.
Lôi Chấn Tân nhanh chóng đến bên giường, đem người dìu ngồi xuống, ” Chân ngươi đứng vững được không?”
” Ách, tạm…… được.” Phương Di Sinh thật xấu hổ nói. Trên thực tế, hắn toàn thân đau nhức, nhất là mông càng đau……
Lôi Chấn Tân cởi ra quần áo của Phương Di Sinh, giúp hắn lộn ngược bề mặt rồi đem trả lại cho hắn.
” Cám ơn.”
” Không cần khách khí.” Y bình thường cũng đã gánh vác không ít chuyện ngốc nghếch mà Phương Di Sinh làm, giờ chỉ là đem bộ quần áo lộn từ bề trái thành bề phải thì có là gì.
Nguy chính là tên ngốc này muốn rời khỏi y?
Hừ, y đều thói quen mỗi ngày chịu đựng tên ngốc như hắn, làm việc không tốt, nhát gan vô năng, ngay cả pha tách cà phê đều đen ngòm như mực tàu, thật là làm người khác khó có thể nuốt trôi, y mỗi ngày uống thứ “độc hại” đó cũng không hề hé răng. Một “nhân tài” bảo bối như vậy nói cái gì cũng không thể thả hắn đến công ty nào đó mà độc hại người khác.
Y phải làm người tốt, như lời Bồ Tát vẫn thường nói — ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục đây?
Lôi Chấn Tân lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên thật sự đã muốn nhịn không được đầy bụng tức giận, y bắt lấy đầu vai Phương Di Sinh, nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ: ” Ngươi, thôi, nghĩ, ta, sẽ, đuổi, việc, ngươi!”
” Úc…… cái lổ tai của ta……” Sắp bị chấn điếc!
Lôi Chấn Tân cũng sắp tức chết rồi!
Y tức giận mắng: ” Ngươi thật không phải ngốc bình thường!” Ai, chính mình càng ngốc, luyến tiếc thoát khỏi hắn!
Lôi Chấn Tân tự mình an ủi: Khả năng khôn khéo mà y có chỉ dùng để bù lại sự vụng về của Phương Di Sinh!
” Lão bản, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hắn thật vất vả mới có thể quyết tâm buông tha cho công việc lương cao này, thà rằng chính mình chịu tội, cũng không thể làm cho Lôi Chấn Tân mỗi ngày thấy hắn liền nổi giận……
” Ta đã muốn xấu hổ vô cùng, ta ngày mai sẽ đi đăng báo giải thích với mọi người, cho ngươi một cái công đạo, ta đi đây……” Phương Di Sinh cúi đầu, nói đi là đi.
” Ngươi mở sai cửa rồi.” Lôi Chấn Tân ở phía sau hắn, tựa tiếu phi tiếu nói.
Phương Di Sinh ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy, phòng tắm?!
Nam nhân phía sau kêu: ” Di Sinh, xoay người lại……”
Hắn có nghe lầm hay không? Lôi Chấn Tân thế nhưng phát ra tiếng nói trầm thấp dụ hống …… Phương Di Sinh cảm thấy rùng mình, thân thể cứng còng chậm rãi, chậm rãi xoay tròn180 độ — Doạ doạ doạ!
Lôi Chấn Tân đang cười? Lão bản cười thật tà ác…… Phương Di Sinh cảm thấy ác hàn phát ra từ trong cơ thể, mặt người chết biến thành gương mặt thiên sứ, trong ánh mắt loé ra quang mang xảo trá, đó là thần sắc tràn ngập tính kế.
Hắn khi nào gặp qua một Lôi Chấn Tân như vậy? Cứ như là chưa từng quen biết ……
” Ngươi không cần đi đăng báo.”
” Vì vì vì…… sao?” Phương Di Sinh nói lắp, rất khó tin tưởng chính mình vừa rồi nghe thấy cái gì.
” Bởi vì em gái ngươi mang thai không phải sao?”
” A– ngươi có biết?!”
Phương Di Sinh doạ ra một thân mồ hôi lạnh, hai chân không tự chủ như nhũn ra……
Lôi Chấn Tân nâng tay lau mồ hôi trên trán hắn. Nhìn hắn sợ tới mức hơi giật mình, Lôi Chấn Tân lại hỏi hắn một ít vấn đề:
” Ngươi cho rằng em trai ta vì cái gì xin ra nước ngoài làm việc? Ngươi cho rằng ta không có nghe lời đồn đãi về quan hệ thân mật giữa Chấn Hạo cùng Huệ Tâm sao?” Y không giống Phương Di Sinh, cùng nữ nhân hẹn hò liền quên chú ý em gái nhà mình; còn từ đầu tới đuôi cũng chẳng thèm chú ý đến y. Hừ!
Y khó chịu hỏi: ” Ngươi có muốn biết ta sẽ làm như thế nào không?”
” Ngươi ngươi ngươi…… không phải chỉ có một con đường là từ hôn thôi sao?”
” Ngươi sai lầm rồi. Ta sẽ cưới em gái ngươi vào cửa, dù sao đứa con trong bụng nàng cũng là của Lôi gia, đứa nhỏ phải họ Lôi, ai cưới đều giống nhau. Bằng không chính là ta đem Chấn Hạo trở về kết hôn, làm cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc. Ngươi cảm thấy như thế nào?” Y thật là có kiên nhẫn a, phân tích từ từ cho tên ngốc này nghe.
Ánh mắt Phương Di Sinh sáng ngời, ” Ngươi đang hỏi ý kiến của ta sao? Ta đương nhiên đồng ý hôn sự giữa Chấn Hạo cùng Huệ Tâm rồi.” Lập tức, sắc mặt thanh tú liền ảm đạm không ánh sáng, ngập ngừng nói: ” Nhưng còn ngươi……”
” Ta làm sao bây giờ phải không?”
Phương Di Sinh gật gật đầu, ” Này đối với ngươi không công bằng……”
Tên ngốc này cũng còn biết điều, biết lo lắng đến cảm thụ của y. Lôi Chấn Tân bĩu môi, y cho tới bây giờ chưa từng làm việc gì có hại cho mình.
” Sẽ không có chuyện không công bằng.” Y cường điệu.
Phương Di Sinh buồn bực không thôi –” Vì cái gì?”
Lôi Chấn Tân vẫn nhẫn nại tính tình, cùng hắn nói rõ: ” Bởi vì ta ngày hôm qua không phải đã nói với ngươi rồi sao, bắt ngươi đến đổi hạnh phúc của em gái ngươi a. Từ nay về sau, ngươi phải ngoan ngoãn đến ở cùng một chỗ với ta, buổi tối theo giúp ta ngủ, ban ngày theo giúp ta làm việc, từ hôm nay trở đi đem cuộc sống sau này của ngươi đến bù lại tổn thất của ta. Như vậy thật công bằng đi?”
Thoáng chốc, tình thiên phích lịch đập vào đầu Phương Di Sinh, há mồm chỉ kịp phát ra một chữ –” Không……” liền không có tiếp theo.
Lôi Chấn Tân đã sớm chuẩn bị tốt tiếp được hắn. Nhìn xem, y tính toán rèn hắn thật tinh, khi bị ăn sẽ không mệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...