Quỷ Huynh

Ngụy Hà theo đuôi gánh hát.

Được vài hạ nhân hướng dẫn, người trong đoàn hát lần lượt tiến vào dãy nhà trước đây của Ngụy Hà, có một người được phân vào căn căn phòng  mà Ngụy Hà mới dọn đi ngày hôm qua. Nhưng cũng may, không ai bước vào gian phòng đối diện.

Tò mò, không biết ai ở trong phòng mình,Ngụy Hà liền đi xem,đến trước cửa thì thấy một số người đang sắp xếp đồ đạc. Trong đó có một thân ảnh khiến Ngụy Hà cảm thấy rất quen mắt.

Đến gần mới biết, kẻ đó chính là Dương Thanh.

Lúc này, Dương Thanh cũng phát hiện ra Ngụy Hà, cười khanh khách tiếp đón cậu “Cậu Hai.”

Không nghĩ tới người này còn nhận ra mình,Ngụy Hà đánh giá y,vô tình hỏi một câu rất ngốc “Sao anh lại ở đây?”

_”Tôi là đào hát, đi theo sư phụ,sư phụ nhận biểu diễn ở đâu thì tôi hát ở đó.” Dương Thanh cười cười,ngồi trước gương bắt đầu hóa trang.

Ngụy Hà trong lúc nhất thời không biết nên nói gì,chỉ ngây ngốc đứng nhìn Dương Thanh bận việc.

Ngụy Hà có ấn tượng khá tốt với Dương Thanh,người này cười rộ lên không hề giả dối, đặc biệt xinh đẹp.

_”Có phải cậu Hai cảm thấy, tôi không có khí khái của đàn ông hay không?” Dương Thanh đột nhiên ngừng tay, cười hì hì hỏi

Ngụy Hà vội vàng lắc đầu “Không phải, không phải.”

_”Vậy là gì?” Dương Thanh quay ngoắc đầu, nhìn Ngụy Hà

Ngụy Hà nghĩ nghĩ “Anh cười lên rất xinh đẹp.”

Không nghĩ tới Ngụy Hà lại nói trắng ra như vậy,Dương Thanh không khỏi sửng sốt


Lúc này Ngụy Hà mới biết mình lỡ lời, cuống quýt giải thích “Tôi không có ý gì cả!”

Ngụy Hà thề, cậu thật sự không có ý xấu

_”Ha ha, hiểu rồi.” Dương Thanh tựa hồ cũng không để bụng,cầm lấy bút vẽ mi

_”Lát nữa anh hát khúc gì?” Trầm mặc một hồi, Ngụy Hà hỏi Dương Thanh

Dương Thanh nói “ Ban công hội.”

_”A…” Đối với cái này, Ngụy Hà thật không phản đối, gặp Dương Thanh không chú ý,  vội vã muốn rời đi

Ngay khi Ngụy Hà định mở miệng,thì Dương Thanh buông bút xuống hỏi “Chuyện lần trước cậu uống rượu say còn nhớ sao?”

_”Uống rượu?” Ngụy Hà hoang mang

Dương Thanh gật đầu “Đúng vậy, hôm đó tôi đi diễn về,thấy cậu say như chết nằm bò bên đường, nên đành đưa cậu trở về. Lúc đó, anh của cậu còn đón cậu vào nhà,hai anh em các người lớn lên chẳng giống nhau chút nào.”

Dương Thanh xoay người nhìn Ngụy Hà,so với gương mặt rắn chắc khôi ngô của Ngụy Hà thì anh trai cậu âm nhu tinh xảo hơn rất nhiều.

Ngụy Hà nghe vậy lập tức biến sắc, kinh ngạc nhìn Dương Thanh “Anh của tôi…?”

_”Đúng rồi, làm sao vậy?” Dương Thanh nghi hoặc nhìn Ngụy Hà

Ngụy Hà lắc lắc đầu “Không, không có gì…Tôi có việc đi trước.”


Nhìn Ngụy Hà hối hả chạy ra ngoài,Dương Thanh cười cười lắc đầu.

Lần trước uống rượu là Dương Thanh đưa mình trở về,hơn nữa y còn gặp được Ngụy Thư? Xem ra Dương Thanh không biết Ngụy Thư đã chết, bằng không nhất định sẽ rất sợ hãi.

Ngày đó là Ngụy Thư đưa mình về phòng sao? Ngụy Hà nghĩ,trong lòng không biết vì sao, có chút lo lắng.

Đến tối,toàn thể Ngụy gia từ trên xuống dưới cùng với một số khách dự tiệc đều đã tụ tập sau viện.  Bàn ghế xếp đầy trong sân, chất đầy trà bánh, điểm tâm và trái cây.

Cho dù lần này Ngụy Hà là vai chính,nhưng cậu vẫn như trước không được xem trọng, hệt như bình thường,bất quá thêm nhiều người, náo nhiệt chút thôi.

Gặp Ngụy Hà đứng trong góc,dì Ba vội vàng vẫy tay gọi cậu “A Hà, lại đây.”

Vị trí của Ngụy Hà được xếp chính giữa hàng đầu tiên, gần sân khấu nhất. Bên trái là Ngụy Thường Đức, dì Hai và dì Ba, người trong nhà đều ngồi chung một bàn. Ngụy Lập Diễm cùng Ngụy Lượng thì ở một bên.

Một mình Ngụy Hà chiếm một vị trí lớn. Không thấy Ngụy Viện Viện,nghe dì Ba nói chắc là chạy đi xem gánh hát hóa trang rồi,như vậy liền không ai ngồi cùng cậu.

Ngụy Hà khá vừa lòng,cậu nhìn lên sân khấu, tràn đầy chờ mong.

Đêm nay hẳn Ngụy Thư sẽ nhìn đến, không biết anh ấy có vui hay không…

_Hí khúc! Diễn!

Ngụy Lượng cao hứng vỗ tay,thỉnh thoảng lại hé miệng ăn hoa quả hoặc điểm tâm mà Ngụy Lập Diễm đưa đến.

Dì Hai ở bên cạnh, thấy vậy liền cau mày nói “Lập Diễm, tối rồi đừng cho nó ăn nhiều.”


Ngữ khí kia tựa hồ Ngụy Lượng không phải là con trai ả.

Ngụy Hà lập tức quay đầu liếc mắt nhìn Ngụy Lượng, thằng ngốc này dù bị mắng vẫn cứ hồn nhiên không biết.

Không hiểu vì cái gì, Ngụy Hà cảm thấy có chút buồn cười,cậu dời tầm mắt, hướng về phía sân khấu,trong lòng vô cùng lạc lõng.

Ngay khi sắp mở màn thì Ngụy Hà đột nhiên đứng dậy bỏ đi.

Lực chú ý của mọi người đều đang tập trung lên sân khấu, không ai biết Ngụy Hà đã rời đi.

Ngụy Hà ngồi không nổi nữa,cậu đứng ở phía sau quay đầu nhìn thoáng qua,đầu người đông nghìn nghịt, ồn ào ầm ĩ,lúc nói lúc cười, mà ngay cả một bàn của Ngụy Thường Đức cũng có vẻ dị thường ấm áp. Chính là bản thân cậu lại không thể nào dung nhập vào.

Ngẩn người lúc lâu, Ngụy Hà hồi phục tinh thần, phát hiện mình vì một chuyện cỏn con như thế mà sửng sờ không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ, tôi đây cũng không thèm. Lại hừ một tiếng, không hề quay đầu, bước nhanh ra ngoài.

Ngụy Hà giống như phát điên mà thẫn thờ đi khắp Ngụy gia một lần, chờ đến khi đến gần phòng Ngụy Thư, cậu mới dừng lại, lúc này đã không ai,trên cơ bản mọi người đều đã tụ tập sau viện xem hát.

Bên tai còn vang vọng tiếng hát,Ngụy Hà đứng xa xa nhìn cửa phòng Ngụy Thư,đều bắt đầu rồi, Ngụy Thư có đi xem sao? Thấy được sao? Nghe được sao?

_”Hẹn tốt lắm, kì hạn là một tháng. Sắp chia tay, chính miệng ta đã thề non hẹn biển.

_Ta cho là, hữu tình nhân rồi sẽ biến thành thân thuộc. Không thể tưởng được, mỹ mãn nhân duyên lại vỡ đôi.

_Lương huynh nha, ta cùng Lương huynh khó thành đôi, phụ thân đã đồng ý Mã gia mai mối,

_Ta cùng Lương huynh khó thành hôn, phụ thân đã nhận sính lễ của Mã gia,

_Ta cùng Lương huynh khó cùng đầu bạc, phụ thân đã uống rượu Mã gia,

_Mệnh của phụ thân khó thể cãi, Mã gia thế đại, thân khó hồi!…”


Ngụy Hà lại vòng trở về hậu viện,đứng sau đám người nhìn con hát trên sân khấu. Chúc Anh Đài là Dương Thanh,Ngụy Hà không khỏi nhìn lâu một lát, còn tưởng rằng lần này Dương Thanh vào vai Lương Sơn Bá.

Lúc tầm mắt đặt lên người Ngụy Thường Đức, Ngụy Hà lơ đãng phát hiện chỗ ngồi của mình có dị thường.

Vị trí vốn bị bỏ trống, giờ đã có lấp đầy…

Người kia đưa lưng về phía cậu,một thân áo trắng,lẳng lặng ngồi ở đó, đầu hơi nâng…

…Ngụy Hà quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn. Đó là Ngụy Thư!

Ngụy Hà vội vàng chen vào trong đám người, nhưng chờ cậu tới nơi lại phát hiện, thân ảnh kia đã biến mất không thấy!

Ngụy Hà bối rối quay đầu tìm kiếm xung quanh,chợt thanh âm của dì Ba truyền đến “ A Hà, vừa rồi con đi đâu vậy?”

Ngụy Hà lại giống như không nghe thấy, ngụp lặn trong đám người tìm kiếm thân ảnh kia.

Cậu không nhìn lầm, cậu chắc chắn đó là Ngụy Thư…

Ngay khi tầm mắt sắp dời đi thì, Ngụy Hà bỗng bất động…

Người kia trộn lẫn trong đám đông, vẻ mặt vô cảm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, đứng đối diện với Ngụy Hà.

Chạy tới chỗ anh ấy? Ngụy Hà nghĩ muốn, chính là cậu cũng không hành động,cậu sợ một khi bản thân vừa tới gần thì Ngụy Thư lại tan biến.

Ánh mắt của Ngụy Thư lướt qua người Ngụy Hà, chăm chú nhìn ra sau.

Loại cảm giác lạnh lùng khiến Ngụy Hà không khỏi giật mình,Ngụy Thư thật chuyên chú nhìn trên sân khấu, giống như không thể chấp nhận bất kì thứ gì khác.

Kỳ thật…Ngụy Thư bất quá cũng chỉ đến xem hát mà thôi? Ngụy Hà cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Mà đúng lúc này, bên người bỗng bộc phát một tiếng thét kinh hãi, dì Hai vẫn luôn bình thường đột nhiên phát điên, hung hăng cầm đĩa đựng điểm tâm ném lên sân khấu, vùng vẫy thất thanh gào to “Cút mau! Cút mau! Tránh ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui