Cậu Hai ra ngoài rồi sao?
_Đúng vậy, lão gia, cậu Hai cùng bà Ba, còn có cô chủ vừa ra ngoài không lâu.
_Được rồi, không liên quan đến ngươi, đi xuống đi.
Tránh khỏi tầm mắt của người hầu,Ngụy Thường Đức lén lút đi tới trước của phòng Ngụy Thư,lại quay đầu ngó nghiêng xung quanh,gặp không ai mới đẩy cửa bước vào.
Nhẹ nhàng đóng của lại, Ngụy Thường Đức nhìn thoáng qua bày trí trong phòng,không hề thay đổi, chỉ có đứa con thể yếu nhiều bệnh kia đã mất.
Ngụy Thường Đức nhìn chiếc xe lăn trước mặt mình,lãnh mặt không có cảm xúc.
Lão nhớ tới thời điểm Ngụy Thư chết,hai mắt trừng lớn, máu tươi từ trong miệng ồ ạt trào ra ngoài, ngã ngồi trên xe lăn, chết không nhắm mắt.
Cái ngày mà Ngụy Thường Đức đón Ngụy Thư vào cửa cũng chính là lần đầu tiên lão biết đến Ngụy Thư,khi đó mẹ Ngụy Thư đã chết hơn một tháng,Ngụy Thư sống chung với cả gánh hát trong một khu nhà cũ nát,người rất nhiều, đặc biệt ầm ĩ.
Lúc Ngụy Thường Đức nhìn thấy Ngụy Thư, Ngụy Thư đang ngồi trong sân,khóe miệng khẽ cười, nhìn mọi người luyện tập.
Ngụy Thường Đức vừa liếc mắt liền nhận ra. Có chút khiếp sợ, sợ hãi khuôn mặt có bảy tám phần tương tự mẹ mình của Ngụy Thư, chính là anh quá trắng, trắng đến bệnh hoạn.
Ngụy Thường Đức đi về phía Ngụy Thư, thu liễm cảm xúc, mặt không chút thay đổi đứng trước mặt anh nói “Ngụy Thư phải không?”
Nghe có người gọi, Ngụy Thư nghiêng đầu nhìn,hai mắt vô cảm,nhẹ giọng nói “Là tôi.”
_”Theo ta về Ngụy gia.” Ngụy Thường Đức cũng không hỏi ý kiến của anh, mà là ra lệnh.
Ngụy Thư gật đầu.
_”Ừ.” Trên mặt Ngụy Thư không hề xuất hiện biểu tình kinh ngạc như Ngụy Thường Đức đã nghĩ,chỉ thản nhiên ừ một tiếng,tựa hồ hết thảy đều không liên quan đến mình.
Lúc rời đi, Ngụy Thường Đức gọi người nâng Ngụy Thư,nhưng lại nhìn thấy Ngụy Thư tự mình chống tay lên bánh xe lăn chầm chậm đứng dậy, Ngụy Thường Đức không khỏi sửng sốt,lão còn tưởng rằng, chân anh có tật.
_”Xe lăn đã cũ,trở về đổi một cái mới ngươi.” Thấy anh định đẩy chiếc xe, Ngụy Thường Đức nói
Ngụy Thư lại lắc đầu “Nó theo tôi vài năm rồi.”
Cuối cùng vẫn mang theo.
Lên xe, Ngụy Thường Đức cũng không nói với Ngụy Thư mấy câu,còn Ngụy Thư chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẳng đến khi đứng trước cửa Ngụy gia,Ngụy Thường Đức mới bắt gặp biểu cảm khác thường trên mặt Ngụy Thư.
Ngụy Thư ngẩng đầu,tròng mắt nhìn chằm chằm hai chữ “Ngụy Trạch” hồi lâu,Ngụy Thường Đức cũng không gọi anh.
_”Mẹ tôi chết ở chỗ này sao?” Ngụy Thư xoay đầu, nhìn vào mắt Ngụy Thường Đức,bị hỏi bất ngờ khiến Ngụy Thường Đức ngây ngẩn cả người,chờ kịp phản ứng mới luống cuống tránh thoát khỏi tầm mắt của Ngụy Thư, mặt không chút thay đổi ra lệnh cho người hầu “Mang hành lý của cậu cả vào.”
Sau đó liền nhanh chóng lướt qua cánh cửa,chỉ mình Ngụy Thường Đức mới biết, lúc đi ngang, lão thiếu chút nữa bất cẩn sẩy chân.
Trước khi Ngụy Thư vào Ngụy gia, dì Hai đã cãi nhau một trận với Ngụy Thường Đức.
Đợi Ngụy Thư vào cửa rồi,vừa nhìn thấy Ngụy Thư dì Hai liền không tiếc lời châm chọc,ngôn ngữ cay độc hà khắc,từng câu từng chữ như đâm sâu vào lòng người, ngang nhiên mắng trước mặt Ngụy Thường Đức. Nhưng Ngụy Thường Đức lại không ngăn cản,ngược lại phân phó hạ nhân tùy tiện dọn một gian phòng cho Ngụy Thư dọn vào ở, đối với Ngụy Thư, từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Ngụy Thường Đức còn nhớ rõ, mặc cho dì Hai làm khó dễ,trên mặt Ngụy Thư thủy chung vẫn không gợn sóng, giống như kẻ đang bị mắng không phải là anh.
Về sau, Ngụy Thường Đức không còn xen vào chuyện của Ngụy Thư nữa, cũng không hỏi gì về anh.
Ngụy Thường Đức nghĩ, đó hẳn là cách tốt nhất cho đứa bé này.
Dần dần, lại thường xuyên truyền đến việc dì Hai hay tìm tới chỗ Ngụy Thư , buông lời châm chọc khiêu khích, bắt nạt gây khó dễ, Ngụy Thường Đức cũng giả vờ như không biết. Chính là thân thể Ngụy Thư càng ngày càng suy yếu,lão âm thầm mời thầy thuốc giỏi nhất hay bác sĩ tây y đến chữa bệnh cho Ngụy Thư, cho dù mua loại thuốc tốt nhất vẫn không thấy khởi sắc.
Bệnh của Ngụy Thư là bẩm sinh,cũng không biết chừng nào thì bộc phát mà chết. Chỉ có thể dùng thuốc kéo dài, được ngày nào thì hay ngày đó.
Lại nhìn đến Ngụy Thư đã là buổi trưa,ngày đó mưa lâm râm,Ngụy Thường Đức đi bàn chuyện làm ăn về chợt nhớ tới đã lâu không nhìn tới Ngụy Thư nên chuyển hướng qua phòng anh.
Đi đến trước cửa phòng Ngụy Thư,trong lòng Ngụy Thường bỗng cảm thấy khó chịu,căn phòng đơn sơ như thế sợ là cũng không bằng bọn hạ nhân.
Cửa chính đóng chặt, chỉ có cửa sổ được hé ra một nửa.
Ngụy Thường Đức định rời đi, lúc ngang qua khung cửa sổ đột nhiên dừng lại.
Trong phòng có người đang ngồi trên ghế, thắp đèn, lẳng lặng cầm một quyển sách.
Ngụy Thường Đức chỉ nhìn đến một bên mặt, thân thể lập tức cừng đờ.
Rất giống cố ấy….Trong nháy mắt đó,Ngụy Thường dường như thấy được bóng dáng người đó, thế nhưng giống nhau như đúc.
Từ nay về sau, mỗi lần có thời gian, Ngụy Thường Đức sẽ vô tình “đi ngang qua” nhìn Ngụy Thư. Đứa bé này thật sự rất nhu thuận,mỗi ngày trừ bỏ đọc sách,uống thuốc, ngủ, sẽ không làm gì khác.
Chính là loại thói quen này qua thời gian sẽ chậm rãi biến chất,Ngụy Thường Đức hoảng loạn phát hiện thân là một người cha nhìn lén con mình là không đúng. Nhưng thứ Ngụy Thường Đức muốn ngừng mà ngừng không được lại chính là khuôn mặt của Ngụy Thư. Khuôn mặt kia rất giống mẹ anh,càng nhìn càng giống…
Như vậy bình tĩnh qua vài năm,thân thể Ngụy Thư đã không chịu nổi,chỉ có thể nằm bất động trên giường không thể nhúc nhích.
Thời điểm Ngụy Thường Đức đến thăm, anh đang nhắm mắt nằm ngủ trên giường,trên chăn còn đọng lại vết máu.
_Từ ngày hôm qua, cậu cả liền không ngừng ho khan, nhiều lần còn ho ra máu,có thầy thuốc đến xem, lắc đầu bảo vô phương cứu chữa. Nói, nói….
_”Nói cái gì!?” Ngụy Thường Đức lạnh giọng quát
_Nói, nói lão gia chuẩn bị hậu sự…
_”Cút đi!” Ngụy Thường Đức nổi giận
Chờ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch kia thì, tất cả vẻ lạnh lùng vô tình trên mặt Ngụy Thường Đức đều bị đánh tan tát, lão rốt cuộc nhịn không được đỏ mắt,yết hầu như bị một bàn tay vô hình siết chặt,chỉ có thể nức nở từng tiếng…
_”Tôi giống bà ấy lắm sao?” Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt
Trong mắt một mảnh âm trầm, thẳng tắp nhìn Ngụy Thường Đức.
Không dám tiếp tục hồi tưởng,sắc mặt Ngụy Thường Đức tái nhợt, sóng lưng ớn lạnh.
Trong quãng thời gian này luôn mơ thấy Ngụy Thư, dùng khuôn mặt khủng bố đến đòi mạng, hàng đêm đều như thế.
Ổn định tinh thần, Ngụy Thường Đức lại nhìn về phía chiếc giường,trong mắt tựa hồ có thể thấy được thân ảnh của Ngụy Thư đang nằm trên đó…
Đây là lần cuối cùng lão nhìn đến căn phòng tràn ngập hơi thở của Ngụy Thư…Ngụy Thường Đức rũ mắt xuống xoay lưng lại.
Ngay khi lão vừa mở cửa phòng ra, một âm thanh bỗng vang lên từ phía sau…
_Tôi giống bà ấy lắm sao?
Tựa như bị tạt một thau nước lạnh, con ngươi của Ngụy Thường Đức mãnh liệt co rút, hai tay khó có thể khắc chế run rẩy…
***
_”A Hà, sắp mở màn rồi, con đi đâu vậy?” dì Ba nghi hoặc nhìn Ngụy Hà đột nhiên đứng dậy rời đi
_”Con cảm thấy không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.” Trong lòng cậu cứ bức rứt không yên,nhưng bản thân lại không biết lý do vì sao,cậu muốn về nhà, chỉ muốn về nhà.
Nhìn Ngụy Hà vội vàng bỏ đi,dì Ba nhịn không được lắc đầu “Cứ như con nít, mãi không thể lớn…”
Vừa bước vào nhà, lập tức nghe thấy hàng loạt tiếng ầm ầm loảng xoảng, những âm thanh này xuất phát từ chỗ cậu ở.
Ngụy Hà nhanh chóng chạy qua,trên đường đụng đến một người hầu liền bắt lại hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
_”Lão gia đột nhiên gọi người tháo dỡ phòng của cậu cả lúc còn sống…..” Còn chưa kịp trả lời xong, Ngụy Hà đã bỏ người chạy đi.
_”Ai nha, lão gia,tôi đã sớm cảm thấy chỗ này âm trầm, tràn đầy tà khí. Bây giờ hủy đi thật tốt, tôi nghĩ, không bằng sẵn dịp chúng ta đập hết chỗ này, đổi thành cái vườn, trồng chút hoa lá cây cỏ.” Dì Hai cầm khăn che bụi nói
Ngụy Thường Đức chấp tay sau lưng, ra lệnh cho công nhân “Tay chân lanh lẹ lên,phải phá hủy nó trong thời gian ngắn nhất.”
Mái ngói trên nóc phòng Ngụy Thư lần lượt bị tháo xuống, diện tích gian phòng vốn không lớn,hiện tại đã bị dỡ hơn phân nửa, tro bụi bay đầy trời.
Lúc Ngụy Hà nhìn thấy cảnh này liền choáng váng,đứng sau lưng đám người ngơ ngác nhìn hành động của bọn họ. Cậu không biết mình nên làm gì,đã đổ nát thành như vậy,cho dù muốn ngăn lại cũng đã quá muộn. Vừa rồi ngồi trong rạp hát luôn cảm thấy bất an chính vì nguyên nhân này sao? Khi đó bản thân đột nhiên hoảng loạn, lo lắng sợ hãi, mạc danh kì diệu.
Ngụy Thư…Ngụy Thư còn ở bên trong…
Ngụy Hà bỗng kích động, hung hăng xông vào, điên cuồng rống vào mặt đám công nhân “Xuống dưới! Xuống dưới! Xuống dưới hết cho tao!”
_Có nghe không! Tao không cho phép phá nữa! Cút xuống cho tao! Mau cút xuống!
Thình lình xuất hiện tiếng quát làm cho mọi người đồng loạt sửng sốt.
Ngụy Thường Đức tức giận nói “Mau kéo cậu Hai xuống! Đừng để nó gây chuyện!”
_”Tôi không sinh sự!” Ngụy Hà quay đầu quát Ngụy Thường Đức
_Tại sao phải phá phòng hủy của Ngụy Thư? Vì cái gì?! Anh ấy đã chết các người còn không chịu để yên sao?! Ông còn muốn gì nữa???
Ngụy Hà phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu,đi tới chỗ Ngụy Thường Đức lại bị Ngụy Lập Diễm ngăn lại “Không cho phép vô lễ với cha!”
_”Nha! Người cũng đã chết, còn giữ căn phòng này lại làm gì!?” Dì Hai phất phất khăn tay, nhìn Ngụy Hà hổn hển, cười nói
Ngụy Hà mở to hai mắt, hung hăng trừng bọn họ, lúc nhìn tới Ngụy Thường Đức, cậu cắn răng nói “Lũ các ngươi không phải là người! Nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Ngụy Thường Đức sượng mặt,sau đó hữu ý vô ý dời tầm mắt sang chỗ khác nói “Tiếp tục đi.”
Ngụy Hà ngừng giãy dụa,kinh ngạc nhìn Ngụy Thường Đức,ánh mắt dường như đã nhìn thấu Ngụy Thường Đức “Kỳ thật trong lòng tôi vẫn không tin ông giết Ngụy Thư, bất quá hiện tại, tôi tin.”
Thời điểm Ngụy Hà nói câu này vô cùng bình tĩnh, tầm mắt gắt gao dừng trên người Ngụy Thường Đức, khóe miệng mơ hồ nở nụ cười trào phúng.
Nhưng vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngây dại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...