Mặc Thanh dừng chân, ngẩng đầu nhìn tòa các to lớn trước mặt.
Khốn Nguy các nằm sâu trong Lĩnh Cốt sơn, đây cũng không hẳn là một nghĩa trang, đúng hơn là một nơi vứt xác.
Người ta thường mang xác chết không rõ nguyên do, cũng có thể là người không có thân thích, hoặc là chết do mắc bệnh đến đây tiêu hủy.
Gặp người tốt thì họ sẽ đào qua cho một cái hố, không thì cũng chỉ có đường phơi thây, nên ở đây toàn là xác chết la liệt, quanh đường đi không khó để tìm thấy những bộ xương khô chất đống.
Trời đã gần tối, trên bầu trời có đàn quạ không ngừng kêu gào bay qua bay lại.
Nhìn lướt qua Lĩnh Cốt sơn không khác gì địa ngục chốn trần gian, vừa âm u vừa lạnh lẽo, ban ngày cũng không mấy ai dám đặt chân đến đừng nói gì ban đêm.
Mặc Thanh mất khá nhiều thời gian mới tìm đến được nơi này, Lâm Du Nhiên không phải một chút hành động cũng không có, gã đã sớm hẹn y từ trước, chỉ là y giấu không nói với Dư Phong.
Lần này đi không biết sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, Dư Phong vốn dĩ vì y mới vướng phải những chuyện rắc rối này, sao có thể để hắn gặp nguy hiểm hơn cơ chứ? Hơn nữa… nếu không đánh lại được, y nhất định sẽ kéo Lâm Du Nhiên đồng quy vô tận, thà là để Dư Phong đau lòng một chút còn hơn là khiến hắn thương tâm cả đời.
Mặc Thanh xoa xoa sợi dây dưới tay, mặt không cảm xúc bước vào trong Khốn Nguy các.
Nghe đồn bên trong Lĩnh Cốt sơn có các chủ của Khốn Nguy các âm hiểm bất định, không rõ là đến từ phương nào, chỉ biết những kẻ chết dưới tay gã không đếm xuể.
Đây là những gì Mặc Thanh nghe người ta đồn đại, còn các chủ của Khốn Nguy các là ai y cũng dễ dàng đoán ra.
Chỉ là thân phận của Lâm Du Nhiên cũng không hề nhỏ, hơn nữa rất lợi hại, ngày trước y vừa bước chân xuống núi cái gì cũng không biết có bao nhiêu cơ hội ra tay, tại sao gã lại cứ muốn bày trò tiếp cận phiền phức đến thế?
Mặc Thanh vừa nghĩ vừa đẩy cửa đi vào, cánh cửa gỗ vang lên từng tiếng kẽo kẹt, y còn chưa kịp nhìn kỹ bên trong đột nhiên có bóng đen nhào về phía y.
Nếu là trước kia rất có thể Mặc Thanh đã dễ dàng bị hạ gục, nhưng nay đã khác xưa, hơn nữa hắc y nhân này rõ ràng yếu hơn so với lần trước y giao đấu, chỉ trong một khoảng thời gian đã bị y dễ dàng hạ gục.
Mặc Thanh thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy kẻ trước mắt biến thành từng làn khói đen tan rã.
Bỗng một tràng vỗ tay vang lên, Lâm Du Nhiên vừa cười vừa tiến lại gần khen ngợi:
“Một thời gian không gặp Mặc Thanh của ta đã giỏi như vậy rồi, biết vậy ta phải tiếp đón chu đáo hơn, phái mấy kẻ ngu ngốc này ra thật khiến ngươi chê cười.”
Tiếng Lâm Du Nhiên vang lên phía sau làm Mặc Thanh quay phắt người lại, nhìn thấy mặt gã y không khỏi nhíu mày.
Không biết có phải là ảo giác của y hay không, một thời gian không gặp sắc mặt Lâm Du Nhiên nhợt nhạt đến đáng sợ, từng bước đi có chút khó khăn, cứ như chỉ cần động một cái là có thể ngay lập tức ngã gục xuống.
Nhưng Lân Du Nhiên có ra sao cũng không phải là chuyện của y, Mặc Thanh gằn giọng nói:
“Đừng có phí lời, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
Lâm Du Nhiên khoác một cái áo choàng lớn, gã nhìn Mặc Thanh ung dung mỉm cười.
“Đừng nóng vội như vậy chứ, đằng nào trong hai ta chẳng có một người phải chết, ngươi không muốn ôn chuyện với ta một chút hay sao?”
Mặc Thanh chĩa kiếm thẳng vào mặt Lâm Du Nhiên, ánh mắt căm ghét chỉ thiếu điều lập tức lao đến giết chết gã.
Mặc Thanh lạnh lùng đáp: “Ta không có gì để nói với ngươi!”
“Có thật không?” Lâm Du Nhiên mỉm cười.
“Vậy thì thi thể của Doãn Tình chắc ngươi cũng không cần biết đâu đúng không?”
Mặc Thanh siết chặt kiếm lại, gằn giọng hỏi: “Ngươi mang huynh ấy đi đâu rồi?”
“Ngươi muốn biết à?” Lâm Du Nhiên cong khóe môi cố tình khiêu khích: “Ta lại không cho ngươi biết đấy.”
Dù trong lòng thực sự rất tức giận nhưng vì thi thể của sư huynh, Mặc Thanh cố gắng kiềm chế không động thủ, hạ giọng xuống nói: “Ngươi muốn Thiên Ma Nhãn thì cứ nhằm vào ta, sư huynh đã không còn nữa rồi, ngươi để huynh ấy yên nghỉ đi, lúc sư huynh còn sống cũng đối xử với ngươi rất tốt mà…”
“Ta chính là căm ghét lòng tốt của hắn, với ai cũng đối xử tốt như vậy hắn tưởng bản thân là thánh mẫu hay gì?!”
Lâm Du Nhiên đột nhiên lớn tiếng, cảm xúc thay đổi bất chợt, trong Khốn Nguy các rộng lớn chỉ văng vẳng giọng nói của gã.
Mặc Thanh khẽ nhíu mày, y cũng nhìn ra Lâm Du Nhiên có một chút không bình thường.
Chờ một hồi lâu, cuối cùng Lâm Du Nhiên ngẩng mặt lên, giọng nói mang vài phần mỉa mai, nỏi lảng sang chuyện khác như trước đó không có gì phát sinh.
“Ngươi quả thật đến đây một mình này, tình lang của ngươi đâu rồi? Hắn cũng bỏ mặc ngươi rồi đúng không?”
“Ngươi bớt phí lời đi, muốn ta làm gì ngươi mới chịu giao sư huynh ra?”
Lâm Du Nhiên bật cười: “Đến giờ phút này rồi ta vẫn nhìn thấy sư huynh đệ các ngươi tương thân tương ái, này Mặc Thanh, có bao giờ vị huynh đệ kia của ta, Dư Phong ấy, hắn cảm thấy ngươi và Doãn Tình rất mờ ám không?”
“Lâm Du Nhiên!”
Mặc Thanh tức giận quát lên, vung một đường kiếm về phía Lâm Du Nhiên nhưng gã nhanh chóng tránh được.
Ý cười trong mắt Lâm Du Nhiên lại càng sâu, gã nói: “Vậy là có đúng không? Ta biết mà.”
“Doãn Tình dùng cả mạng sống để bảo vệ ngươi, ngươi liều mạng chỉ vì muốn lấy lại thi thể của hắn, sư huynh đệ các người thật khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.” Lâm Du Nhiên miệng cười nhưng ánh mắt lại nổi lên vài phần ác ý, hắn đột nhiên trở mặt lạnh lùng nói: “Đã như vậy ta càng không cho các người đoàn tụ, ngươi muốn thi thể của hắn? Không bao giờ!”
Ầm!
Bức tưởng đằng sau Lâm Du Nhiên đột nhiên vỡ vụn, Mặc Thanh tràn đầy sát khí liên tiếp vung chiêu về phía Lâm Du Nhiên, gã lùi bước tránh, y lại tiến thêm không ngừng truy đuổi, luỡi kiếm rơi xuống như vũ bão, Lâm Du Nhiên không cẩn thận bị trúng một chiêu của Mặc Thanh.
Nhìn thấy áo choàng bị cứa rách một đoạn, Lâm Du Nhiên nhíu mày, không ngờ rằng Mặc Thanh đã tiến bộ đến mức này, thấy y còn vẫn muốn đánh tiếp Lâm Du Nhiên đột ngột nói:
“Còn rất nhiều chuyện ngươi không biết, ngươi không tò mò vì sao ta không trực tiếp giết ngươi à?”
“Đến giờ rồi chuyện đó đâu còn quan trọng không, ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì mang theo xuống âm phủ đi!” Nói rồi Mặc Thanh lại nâng kiếm liên, liên tiếp đâm về phía Lâm Du Nhiên.
Đường kiếm sắc nhọn lướt qua mặt gã bổ mạnh xuống, để lại trên mặt đất một vết nứt lớn.
Lâm Du Nhiên vội vàng nói: “Vậy thì đừng nói thi thể Doãn Tình, ngay cả Dư Phong, từ nay về sau ngươi cũng đừng mong gặp lại hắn!”
Kiếm của Mặc Thanh đúng lúc chĩa gần cổ Lâm Du Nhiên, y đột ngột ngừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi lập tức chất vấn: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Lâm Du Nhiên bật cười, gạt lưỡi kiếm từ trên cổ mình xuống.
“Ngươi không tin à? Nhìn về phía kia đi xem nhìn có quen hay không.”
Lâm Du Nhiên vừa dứt lời, bên ngoài có hai kẻ bịt mặt kéo lê một nam nhân bất tỉnh đi vào, mà vừa nhìn lướt qua Mặc Thanh đã hốt hoảng không thôi, quát lên: “Ngươi đã làm gì huynh ấy?!”
“Đừng nóng vội vậy chứ, chỉ là bất tỉnh thôi.” Lâm Du Nhiên thích thú nhìn biểu cảm lo lắng trên gương mặt y cố tình nói: “Ta có thể dễ dàng bắt được hắn như vậy đều là nhờ ngươi đó, nếu không phải ngươi tách hắn ra, khiến hắn lo lắng chạy đi tìm ngươi, hắn cũng không đến mức rơi vào tay của ta như vậy.”
“Huynh ấy...! đi tìm ta?” Mặc Thanh lắp bắp hỏi lại, khóe mắt bỗng cay lên, lúc đó y đã nói ra những lời nhẫn tâm đến thế sao hắn vẫn có thể lo lắng cho y cơ chứ.
“Phải đó.” Lâm Du Nhiên ung dung nói: “Ta cho người giả dạng thành ngươi lừa hắn vào tròng.
Thật ra với bản lĩnh của Dư Phong bình thường không thể lừa được, nhưng người đó lại là ngươi, hắn biết chín phần là giả vẫn lao vào cứu, bởi vì dù chỉ một phần nhỏ thôi hắn cũng không dám bỏ qua.
Ta thấy Dư Phong đúng là yêu ngươi đến ngu ngốc luôn rồi.”
“Làm sao có thể…” Mặc Thanh nhìn Dư Phong đang nằm bất tỉnh phía xa, cảm xúc hiện tại của y hỗn độn không thể thốt thành lời.
Trên người Dư Phong dính không ít máu, y không dám nhìn thêm vội vàng xoay mặt đi hướng khác.
Lâm Du Nhiên càng thêm hứng thú nói tiếp: “Mặc Thanh à… thực ra hai ta biến thành như vậy ta cũng rất buồn, tính ra thì chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn...! ngươi không biết đúng không? Ta cũng là đệ tử của Sương Phong, theo lẽ ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư huynh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...