Khi Doãn Tình trở về thì câu chuyện đã sớm kết thúc, Mặc Thanh và Dư Phong nghĩ Lâm Du Nhiên tiện thể hỏi nên không quá để ý, chính vì vậy Doãn Tình cũng không biết đến cuộc trò chuyện này.
Nhưng những ngày sau Lâm Du Nhiên ngày càng lạ, không cười, không đùa đến cả nói chuyện cũng ít dần, đặc biệt là lảng tránh Doãn Tình.
Biểu hiện rõ như vậy, dù trước đó chưa phát hiện nhưng không khỏi khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Mặc Thanh khẽ quay qua hỏi Dư Phong: “Ta cứ cảm thấy Du Nhiên và sư huynh có gì đó...”
“Ngươi cũng cảm thấy vậy à?”
Dư Phong và Mặc Thanh bốn mắt nhìn nhau, hai người ngó xung quanh một lượt, xác định không để ý hắn mới ghé sát vào tai Mặc Thanh thì thầm: “Ta thấy họ chính là lưỡng tình tương duyệt, giống ta với Thanh Thanh.”
Không biết nghĩ đến điều gì mà vành tai Mặc Thanh đỏ ửng lên, vội đẩy Dư Phong đang ghé sát người mình ra khẽ quát: “Giống cái con khỉ, sư huynh ta tuyệt đối không có khả năng!”
Dư Phong ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao không?”
“Tại vì… tại vì…” Mặc Thanh lắp bắp, vành tai càng ngày càng đỏ, cuối cùng vội vàng đứng dậy nói bừa một lý do.
“Huynh ấy không có thô lỗ giống ngươi!”
Dư Phong gãi đầu tự chỉ vào mặt mình, nghi ngờ tự hỏi: “Ta thô lỗ?”
Doãn Tình và Lâm Du Nhiên lạnh lùng với nhau trong một thời gian dài, sau đó mới trở lại bình thường, hơn nữa còn đặc biệt thân thiết hơn trước, khiến Lâm Du Nhiên cả ngày sắc xuân phơi phới cười tít mắt.
Thân đến mức đến Mặc Thanh cũng phải há hốc miệng kinh ngạc.
Chẳng hạn như hiện tại, Mặc Thanh miệng cắn đũa nhìn chằm chằm từng miếng thức ăn nhìn ngon bị gắp vào trong bát của Doãn Tình, y thật sự muốn nói:
Du Nhiên à, sư huynh ta không thích người khác gắp đồ ăn cho đâu.
Huynh ấy còn không thích dùng chung đũa.
Ngươi còn nói năng như vậy kiểu gì cũng bị huynh ấy mắng cho xem.
Nhưng kỳ lạ là tất cả đều không xảy ra, trước vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Thanh, Doãn Tình không những không tức giận còn mỉm cười với Lâm Du Nhiên, làm tất cả những lời nói của y đều nghẹn lại trong họng.
Ngay cả khi Dư Phong cướp một miếng thịt duy nhất trên bàn cho Mặc Thanh, y cũng chẳng đoái hoài.
Đến khi nhìn thấy Lâm Du Nhiên gắp một miếng cá cho Doãn Tình, y cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa lắp bắp nói: “Du Nhiên, sư huynh của ta không… ăn cá đâu.”
Những từ phía sau bé dần, cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong im lặng.
Bởi vì Mặc Thanh nhìn thấy, cái vị sư huynh kén ăn nhất trên đời này của y, đặc biệt ghét cá, chỉ cần đồ ăn dính đến cá cũng không ăn, vậy mà hiện tại thành thục gắp miếng từng miếng vào trong miệng.
…Cũng có thể là sư huynh không còn ghét cá nữa.
Thấy trên bát của mình từ bao giờ đã đầy thức ăn, Doãn Tình lúc này mới mỉm cười nhìn Lâm Du Nhiên nhẹ giọng nói: “Ngươi ăn đồ của mình đi.”
Lâm Du Nhiên gật gật đầu, lại cúi đầu xuống hì hục ăn phần của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén nhìn Doãn Tình cười, kiểu gì cũng thấy hai người họ rất đỗi mờ ám.
Không hiểu sao Mặc Thanh lại thấy khó chịu nghèn nghẹn trong lòng.
Doãn Tình là sư huynh của y, sống với hắn gần mười ba năm, y chưa từng nhìn thấy hắn dịu dàng với ai đến như vậy.
Đối với y, Doãn Tình có quan tâm nhưng vẫn rất nghiêm khắc, nào có bao giờ nhìn thấy vẻ tận tình đến như vậy.
Bữa cơm này khỏi phải ăn, Mặc Thanh chỉ nhìn thôi cũng nghẹn đến tận cổ đặt mạnh bát xuống.
Dư Phong nhìn y hỏi: “Hay là để ta gọi thêm món khác cho ngươi?”
Mặc Thanh ũ rũ lắc lắc đầu, thấy vậy Dư Phong cũng không còn tâm trạng tiếp tục dùng bữa.
Hắn khẽ liếc hai người trước mặt, thế quái nào hai kẻ này còn mặn nồng hơn cả hắn và Mặc Thanh.
Suy nghĩ thoáng lướt qua bị tiếng nói của Doãn Tình cắt ngang, Doãn Tình nhìn Mặc Thanh hỏi: “Phải rồi Mặc Thanh, hồi trưa ta ra ngoài có một vài tin tức truyền ra, nhưng đa số đều nói hậu nhân còn lại của Dương gia cầm Thiên Ma Nhãn, đệ thật sự chưa từng nhìn thấy vật này sao?”
Bốn người đang ngồi trong phòng riêng nên không sợ ai nghe lén, chỉ là câu hỏi này cũng không khỏi khiến Mặc Thanh nhíu mày lại, tâm trạng tụt dốc không phanh.
“Làm sao ta biết thứ đó ở đâu, hơn nữa sư huynh, cũng chưa chắc ta chính là Dương Niên mà!”
Doãn Tình thấy sắc mặt Mặc Thanh kém đi vội hạ giọng xuống.
“Xin lỗi, là ta lo lắng nên hỏi thôi, đệ đừng để ý.”
“…Không sao.” Mặc Thanh lắc đầu nhưng không cười cho nổi, vội đứng dậy nói: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Nhìn thấy Mặc Thanh rời đi Dư Phong cũng không nói một lời vội chạy theo, đi được một đoạn xa, tâm tình của y vẫn không đỡ hơn là bao, Dư Phong cũng không dám làm phiền chỉ lẳng lặng đi sau.
Mãi đến khi Mặc Thanh không chịu nổi nữa, quay qua nhìn hắn quát lên: “Này! Huynh cứ lén lút đi theo ta làm gì?”
Dư Phong lúc này mới bật cười, tiến lên phía trước vài bước nói: “Ta đâu có lén lút, rõ là đường đường chính chính đi theo ngươi mà.”
Mặc Thanh mím môi cũng không cãi lại xoay người đi tiếp, không biết đi ba lâu, đến khi ra khỏi trấn ồn ào tấp nập y mới dừng lại.
Lúc này Dư Phong mới vỗ nhẹ lưng y hỏi han.
“Ngươi sao lại tức giận?”
Mặc Thanh ủ rũ siết chặt vạt áo trong tay nhỏ giọng nói: “Ngươi có cảm thấy sư huynh của ta dạo này hơi kỳ quái không?”
“Hắn và Lâm Du Nhiên vốn rất lạ từ mấy tháng trước rồi mà.”
Mặc Thanh lắc đầu, y đưa tay lên miệng cắn nhẹ, hai mày nhíu lại ngày càng chặt.
Rõ là trong lòng y cảm thấy rất lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
Mặc Thanh vò vò đầu tức giận nói: “Sư huynh ta tại sao lại đặc biệt tốt với Du Nhiên, không lẽ huynh ấy thật sự thích hắn?”
Dư Phong lắc đầu nói: “Chúng ta còn có thể ở bên nhau, nếu hai người đó thật sự có cảm tình cũng đâu có gì là lạ.
Hơn nữa Mặc Thanh…” Giọng hắn trầm xuống khẽ nói: “Ngươi có ta rồi mà, sao nhìn cứ như là ăn giấm từ chỗ Doãn Tình vậy?”
“Cái gì mà giấm…” Mặc Thanh hoảng hốt vội quay đầu lại nhìn Dư Phong khóe môi khẽ giật, “Sao ngươi lại nói sang chuyện này? Không phải ngươi thấy ta tức giận vì nhìn thấy sư huynh tốt với Du Nhiên đó chứ?”
“Không có…” Dư Phong trả lời như vậy nhưng đầu lại cúi xuống một chút.
Mặc Thanh đột nhiên đánh mạnh lên vai hắn quát.
“Ngươi lại lên cơn à? Ta không có vì chuyện này mà tức giận.”
Dư Phong đột nhiên quay người ôm chặt y vào lòng, Mặc Thanh vì động tác của hắn cũng thoáng dừng lại trong phút chốc, hắn tựa cằm lên vai y cọ cọ, thì thầm nói: “Không phải thì được rồi, hai người họ kỳ lạ đâu phải ngày một ngày hai, ngươi đừng nghĩ nhiều.
Ngươi cứ quan tâm Doãn Tình như vậy lại làm ta cảm thấy… có một chút không vui.”
Nghe những lời này, tức giận trong lòng Mặc Thanh cũng dần vơi đi sạch, y lắc đầu thở dài.
Hóa ra nam nhân nào đó được người ta sùng bái cũng quá đỗi ấu trĩ, dăm bữa nửa tháng lại vì chuyện này mà ghen lên ghen xuống.
Mặc Thanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ôm chầm lấy hắn: “Được rồi, được rồi.
Ta không quan tâm sư huynh nữa, huynh cũng thu lại bộ mặt này cho ta.”
“Thật chứ?” Dư Phong đẩy y ra một đoạn, lại hỏi lại lần nữa: “Cho dù Doãn Tình và Du Nhiên có thật sự bên nhau ngươi cũng sẽ không tức giận?”
Mặc Thanh thành thật trả lời: “Mặc dù ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu như sư huynh đã muốn ta việc gì phải phản đối.
Chỉ là huynh ấy đột nhiên không còn quan tâm ta nữa, ta cũng có một chút hụt hẫng mà.
Từ trước đến nay huynh ấy chưa từng lạnh nhạt với ta như vậy, cho dù là nhìn cha mẹ mình tự dưng yêu thương một đứa trẻ khác hơn, trong lòng ngươi cũng khó thoải mái, đúng không?”
Lúc này Dư Phong mới mỉm rất muốn nói: Ngươi lại tự đi so mình với một đứa trẻ.
Nhưng hắn chỉ cười cười xoa nhẹ đầu y an ủi: “Doãn Tình không quan tâm ngươi nữa thì ta quan tâm ngươi, ta chỉ có tốt hơn chứ không kém.”
Lúc này Mặc Thanh mới thật sự bật cười, Dư Phong lại đột nhiên nói: “Sao trước đó ngươi nói Doãn Tình lên làm trưởng môn sẽ không yêu ai?”
Mặc Thanh cũng nhíu mày, lần nữa cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy mới nói...!Ta không nghĩ sư huynh sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...