Cũng may vào lúc này đã qua giờ tan ca cao điểm, đường không tắc, lái xe rất nhanh, rất nhanh liền đến bệnh viện.
Xe dừng lại, Lộ Vô Quy nhìn thấy bệnh viện, liền đưa Du Thanh Vi chạy vào trong bệnh viện, nàng nhìn thấy một đống người qua lại trong bệnh viện, không biết tìm ai, gấp đến độ hô to: "Cứu mạng——"
Bên cạnh có một y tá đi qua xem, sau đó lại có người mặc áo blouse trắng đi ra, nàng lại nghe có người hô: "Nơi này có một bệnh nhân bị sốc..."
Lại có người đẩy chiếc xe đẩy giống như cái giường lại đây, để nàng đặt Du Thanh Vi lên đó.
Lộ Vô Quy nhìn người ăn mặc như bác sĩ, vội vàng đặt Du Thanh Vi lên, sau đó có người liền đẩy Du Thanh Vi đi mất.
Y tá hỏi nàng: "Cô là người nhà sao?"
Lộ Vô Quy lắc đầu.
Y tá lại hỏi: "Người nhà bệnh nhân đâu?"
Lộ Vô Quy nói: "Chị ấy không bị bệnh, chị ấy là bị thương, chảy thật nhiều máu."
"Chị Tiền" vội vội vàng vàng đuổi đến, hỏi: "Thế nào?"
Lộ Vô Quy nghe thấy có tiếng bước chân quen thuộc, sau đó thì nhìn thấy Tiểu Đường cùng Tả Tiểu Thứ chạy đến từ một đầu hành lang khác, vừa chạy vừa tìm người. Nàng nhìn thấy hai người bọn họ, mau chóng nhảy lên vẫy cánh tay gọi: "Tiểu Đường, Tả Tiểu Thứ, tôi ở đây, tôi ở đây."
Tiểu Đường cùng Tả Tiểu Thứ thật nhanh chạy đến bên người nàng. Tả Tiểu Thứ hỏi: "Du Lừa Đảo xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Đường hỏi: "Đại tiểu thư ở đâu? Thế nào rồi?"
Lộ Vô Quy biết Tả Tiểu Thứ với Du Thanh Vi là thân thích, vội vã chỉ tay vào Tả Tiểu Thứ cho y tá kia, nói: "Người nhà."
Tiểu Đường nói với "chị Tiền": "Dì Tiền, phiền phức dì chăm nom Lộ tiểu thư." Lại cùng Tả Tiểu Thứ tìm y tá kia hỏi thăm tình huống.
Lộ Vô Quy bị "chị Tiền" kéo đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nàng lại nghe có người nói: "Phải truyền máu..."
Một lát sau, Tả Tiểu Thứ đi ngang qua người nàng, nói với nàng: "Em ngồi ở đây đừng nhúc nhích." Rồi lại vội vội vàng vàng mà chạy. Nàng vừa muốn mở miệng hỏi chút gì, lại nghe thấy trong túi quần của Tả Tiểu Thứ có tiếng điện thoại vang lên, sau đó nhìn thấy Tả Tiểu Thứ lấy ra điện thoại "A lô" một tiếng, liền chạy về phía trước. Bệnh viện quá ầm ĩ, nàng chỉ nghe thấy Tả Tiểu Thứ nói thấp thoáng: "Sốc mất máu dẫn tới..." Bởi vì Tả Tiểu Thứ đi quá xa nên không nghe được.
Lộ Vô Quy nhìn thấy liên tục có người đi qua đi lại trước mặt. Có bác sĩ, có y tá, có một vài bệnh nhân yếu ớt truyền nước biển, có người bệnh quấn băng, còn có tiếng còi báo động vang dồn dập của xe cấp cứu lái đến, lúc xe cấp cứu tới thì một đám người đẩy xe đẩy "vù vù" xông lên phía trước.
Nàng khó mà nói là cảm giác gì, mọi thứ xung quanh như là mơ một cơn ác mộng rất không chân thực, lại có phần căng thẳng cùng bất an, nàng lại nghĩ tới gia gia máu me khắp người ngã vào bên giếng rồi không dậy nữa, lại nghĩ đến Du Thanh Vi hôn mê bất tỉnh trên người toàn là máu, bên tai của nàng lại vang lên một giọng nói dễ nghe: "Tiểu muộn ngốc, cho nè. Chạy chầm chậm thôi, kẻo ngã." Sau đó nàng liền nhìn thấy đại tỷ tỷ xinh đẹp ngồi trên xe lăn duỗi tay ra với nàng, trong tay còn cầm năm đồng. Nàng nghiêng đầu nhìn đại tỷ tỷ xinh đẹp, thầm nghĩ: "Lời chị nói là điều em nghĩ sao?" Nàng nghĩ rằng đại tỷ tỷ xinh đẹp muốn trả tiền mua kẹo mạch nha. Sau đó đại tỷ tỷ xinh đẹp liền nở nụ cười, nói: "Đi mua kẹo mạch nha giúp chị." Nàng sướng điên người, vui vẻ nhận tiền liền đi mua kẹo. Nàng dùng hết số tiền mà đại tỷ tỷ xinh đẹp cho để mua kẹo mạch nha, ôm vào trong ngực một túi kẹo mạch nha lớn, rất thỏa mãn. Nàng đưa cho đại tỷ tỷ xinh đẹp kẹo mà mình mua về giúp chị ấy, giống như lúc trước, đại tỷ tỷ xinh đẹp liền nhờ nàng ăn kẹo giúp chị ấy. Nàng rất thích đại tỷ tỷ xinh đẹp gọi nàng là "Tiểu muộn ngốc", bởi vì cách đại tỷ tỷ xinh đẹp gọi nàng là "Tiểu muộn ngốc" khác với cách người khác gọi nàng là "Kẻ ngu si", cách gọi đó rất giống với giọng điệu gọi nàng là "Nhị Nha". "Tiểu muộn ngốc, giúp tôi xách nước." "Tiểu muộn ngốc, tôi muốn tắm rửa." "Tiểu muộn ngốc, giúp tôi lấy quần áo", nàng cảm thấy nàng mới không phải người ngu, nàng có thể giúp đại tỷ tỷ xinh đẹp làm thật là nhiều chuyện, kẻ ngu si mới không biết làm việc giúp người khác.
Lộ Vô Quy trông thấy ông Du, còn nhìn thấy Long sư thúc, Tiểu Long, Khưu đại sư cùng hai tên đồ đệ của ông nằm ở trên xe đẩy được người của bệnh viện đẩy qua trước mặt.
Du gia ngoại trừ Lộ Vô Quy cùng "chị Tiền" thấy tình thế bất thường đúng lúc trốn vào nhà bếp, còn lại tất cả đều bị thương.
Tả Tiểu Thứ đi tới bên cạnh Lộ Vô Quy, ngồi vào trên ghế, ngồi phịch ở đó liền không muốn động đậy. Cô thấy Lộ Vô Quy nhìn cô, nói: "Tôi cũng là người bệnh mà, để tôi nghỉ một lát."
Không lâu sau, cha mẹ Tả Tiểu Thứ chạy tới, hỏi xảy ra chuyện gì, lại hỏi Tả Tiểu Thứ có sao không, lại muốn đi xem Tả Tiểu Thứ bị thương ở đâu, không tại sao sắc mặt của Tả Tiểu Thứ kém như vậy.
Tả Tiểu Thứ nói: "Người lanh lợi như con đây làm sao có thể có chuyện." Để cha mẹ cô đi giúp làm thủ tục nằm viện.
Một lát sau, Tả thái thái qua đây, hỏi Tả Tiểu Thứ Du gia phát sinh chuyện lớn như vậy tại sao không thông báo Du Kính Minh, lại hỏi Tả Tiểu Thứ Du gia đến cùng làm sao vậy, tại sao ai nấy đều bị thương, nói xương sườn của Khưu đại sư gãy mất hai chiếc, một đồ đệ của ông vỡ gan, một đồ đệ thì xuất huyết nội, bộ phận tổn thương nhiều chỗ, Tiểu Long, Long sư thúc thương tích đầy người, toàn thân nhiều chỗ gãy xương đến đây liền bị đưa vào phòng mổ, anh Kiền đến bây giờ còn đang khâu vết thương và chờ làm kiểm tra; trên đùi, trên cánh tay, trên lưng ông Du tất cả đều là vết thương đẫm máu, gộp lại tổng cộng khâu hơn 100 kim.
Tả thái thái muốn kiểm tra Tả Tiểu Thứ xem cô có bị thương không, Tả Tiểu Thứ nhảy lên liền chạy đi, nói: "Con nhảy nhót tưng bừng thế này làm sao có khả năng bị thương."
Lộ Vô Quy ngồi đến qua giờ Tý, Tả Tiểu Thứ mới lê lết thân thể mệt mỏi khắp người đến bên cạnh nàng, ỉu xìu nói: "Đi thôi."
Nàng theo Tả Tiểu Thứ đi qua một cái tòa nhà, lại vào thang máy, sau đó đi vào một gian phòng bệnh.
Tả Tiểu Thứ ngã vào trên ghế sô pha dài không đến 1m50 trong phòng bệnh kia, nói: "Tôi nhắm mắt một chút, có việc cũng đừng gọi tôi." Nằm bò trên ghế sô pha liền ngủ thiếp đi.
Lộ Vô Quy nhìn thấy trong phòng bệnh này chỉ có một chiếc giường bệnh, Du Thanh Vi nằm ở trên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Nàng đến gần, đưa tay đến bên mũi Du Thanh Vi để thăm dò hơi thở, lại thoáng nhìn khí sắc trên mặt Du Thanh Vi, thấy hơi thở của Du Thanh Vi đều đặn, trên mặt không có tử khí, liền yên lòng.
Nàng mệt, muốn ngủ, nàng thấy ghế sô pha kia nhỏ đến nỗi Tả Tiểu Thứ ngủ một mình cũng chật, giường của Du Thanh Vi miễn cưỡng có thể dồn được hai người, nàng suy nghĩ một chút đi qua lặng lẽ xê dịch Du Thanh Vi sang bên cạnh, sau đó chen chúc với Du Thanh Vi rồi ngủ thiếp đi.
Bệnh viện rất ồn ào, hành lang phía ngoài thỉnh thoảng có người đẩy xe đẩy đi qua, còn có người nói chuyện, giữa chừng còn có y tá đẩy cửa đi vào kiểm tra tình huống của Du Thanh Vi. Y tá đó không cho nàng chen chúc ngủ cùng Du Thanh Vi, nàng buộc lòng phải chuyển cái ghế đến bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ rồi nằm nhoài trên đó mà ngủ, nàng ngủ rất khó chịu. Cũng may chị Tiền cùng Tả thái thái lại đến đây, mang đến ghế nằm để nàng ngủ trên đó, còn cho nàng và Tả Tiểu Thứ mỗi người một cái chăn.
Tả thái thái nói cho nàng biết, Tả Nhàn ở ngay phòng bệnh bên phải, bà ấy thì ở cách vách, nếu có việc thì nhờ nàng đi đến cách vách gọi bà ấy. Nàng gật đầu đáp lại.
Khoảng hơn tám giờ, "Miệng không lưu đức", Du Kính Minh cùng Du Thanh Vũ đến đây.
"Miệng không lưu đức" không ngừng oán giận, nói trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, lão gia tử cũng nằm viện, đám người ngoài bọn họ vậy mà lại giấu diếm một người con ruột như Kính Minh, lời trong lời ngoài* đều có ý nói mấy người bọn họ rắp tâm bất lương.
(*lời trong lời ngoài: lời trong là nói gián tiếp, lời ngoài là nói trực tiếp.)
Du ông lão nổi giận, đuổi "Miệng không lưu đức" đi.
Lúc đi, "Miệng không lưu đức" không chỉ không giận, mà trông rất vui vẻ, lại còn cố ý gọi Du Thanh Vũ đi theo.
Lộ Vô Quy cảm thấy "Miệng không lưu đức" rất kỳ quái, Du gia cũng sắp tan cửa nát nhà, ấy thế mà bà ta không lo lắng trái lại rất vui vẻ.
Sau khi "Miệng không lưu đức" bị đuổi đi, ông Du còn đuổi Du Kính Minh đi.
Du Kính Minh bị ông Du chọc tức liền rời đi, có người khuyên ông Du, hai cha con không cần phải cư xử với nhau xa lạ như thế, nói là từ nhỏ Du Kính Minh đã bị đưa đi rất xa, bình thường hiếm thấy hắn ở bên cạnh, tuổi đã rất cao, con trai muốn kính hiếu là chuyện tốt, tại sao cứ đuổi người ta ra ngoài mãi đây.
Sắp tới buổi trưa, nàng nhận được điện thoại của chị Hiểu Sanh, biết được chị Hiểu Sanh đi công tác trở về.
Không bao lâu, chị Hiểu Sanh liền đến bệnh viện, sau khi hỏi thăm sức khỏe của Tả Nhàn, lại cùng ông Du hỏi thăm một chút liền đón nàng đi.
Ra bệnh viện, chị Hiểu Sanh đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi." Lại hỏi nàng: "Tả tổng bọn họ làm sao vậy? Sao tất cả đều nằm viện?"
Lộ Vô Quy nói: "Chúng em tìm về Du Kính Diệu, lúc ăn cơm tối Du Kính Diệu nổi cơn điên, tổn thương mọi người trong phòng, thế là đều nhập viện."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Em không bị thương chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Không có, em đánh ngã Du Kính Diệu rồi."
Nàng cùng chị Hiểu Sanh trở về nhà, cảm thấy vẫn là ở nhà mình thoải mái. Không giống nhà ông Du, chướng khí mù mịt không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì. Nàng không hề muốn giúp ông Du tẹo nào. Ông Du giấu diếm thứ đồ của Đại Bạch, lừa nàng, còn muốn nàng giúp giải nguyền. Oan có đầu, nợ có chủ, khoản nợ của nhà họ Du không đến lượt nàng đi gỡ.
Thật nhiều ngày liền nàng đều ngủ không được ngon giấc, rất mệt.
Ăn cơm tối xong liền ngủ từ rất sớm.
Trong mơ mơ màng màng, nàng lại mơ tới "Miệng không lưu đức".
Ở một nơi xa lạ, không biết là ở trong nhà ai, có "Miệng không lưu đức" và em trai của bà ta, còn có một phụ nữ trung niên mà nàng không quen biết, còn có một người trung niên đeo kính mắt đang ngồi và cầm kính lúp tỉ mỉ nhìn Ly Long Bát Quái Bàn.
Em trai "Miệng không lưu đức" không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Thế nào? Thứ này có thể đáng bao nhiêu tiền?"
Sau khi người trung niên kia tỉ mỉ nhìn thứ đồ, nói: "Mặc dù cái này là món đồ cổ, nhưng loại pháp khí đạo giáo này không giống với đồ cổ tranh chữ, thuộc về loại sưu tầm ít được quan tâm, không chắc có thể bán được giá. Nhưng mà, thứ này giống như ngọc, gặp phải người mua thích hợp hoặc hoạt động thỏa đáng, không chắc còn nâng lên cái giá trên trời."
"Miệng không lưu đức" nói: "Bán đấu giá hả? Tôi còn muốn bán ra một lần đây. Tôi đã nói với anh, nếu như thứ này bán được giá tốt, tôi đây còn có thứ tốt hơn." Nói xong, lấy ra một tấm hình để lên bàn.
Lộ Vô Quy tò mò nhìn vào trong hình, thấy được trong hình là một viên ngọc châu trắng mờ mờ, ngay sau đó trước mắt là ánh sáng chói mắt, nàng liền tỉnh dậy.
Lộ Vô Quy dùng sức mà dụi dụi mắt, thầm nghĩ: "Mình còn chưa thấy rõ hạt châu kia, tại sao đã tỉnh dậy cơ chứ?" Nàng lập tức cảm thấy bất thường. Tại sao Ly Long Bát Quái Bàn lại ở chỗ "Miệng không lưu đức" đây?
Nàng nhớ là sau khi nàng tháo xuống Ly Long Bát Quái Bàn từ trên cổ Du Kính Diệu thì nhìn thấy Du Thanh Vi không quá tốt, hình như để ôm Du Thanh Vi tiện hơn liền tiện tay đặt Ly Long Bát Bàn ở bên cạnh.
Ly Long Bát Quái Bàn quan trọng như vậy, ông Du sẽ nhặt lại chứ? Sẽ đeo lại vào cổ Du Kính Diệu chứ? Sẽ không bị "Miệng không lưu đức" đem đi chứ.
Lộ Vô Quy cảm thấy khả năng "Miệng không lưu đức" lấy đi Ly Long Bát Quái Bàn không lớn, nàng thầm nghĩ: "Có lẽ không phải mình xuất hồn mà là nằm mơ thôi?" Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, liền nằm xuống ngủ tiếp. Sau khi nàng nằm xuống, lại cảm thấy không yên lòng. Nàng lại cầm điện thoại di động lên gửi cái tin nhắn cho Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, vừa nãy em nằm mơ, mơ thấy Miệng Không Lưu Đức lấy mất Ly Long Bát Quái Bàn, bà ta còn chụp tấm hình, trong hình là một viên ngọc châu phát sáng." Gửi xong tin nhắn, nàng liền an tâm ngủ tiếp. Cho dù có phải là thật hay không, nàng đã nói cùng Du Thanh Vi rồi, đã nhắc nhở chị ấy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...