Lộ Vô Quy đưa Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi đến phòng tắm, tiện một tay nhấc lên một thùng gỗ lớn cũ kỹ đi xách nước.
Phòng tắm nhà nàng ở nhà bếp, dùng gạch xây ra một bức tường ở góc nhà bếp, sau đó gắn vào một tấm màn cửa bằng nhựa dẻo, thế là thành phòng tắm.
Tả Tiểu Thứ ló đầu nhìn phòng tắm trống rỗng chỉ có một chiếc gậy trúc cũ kỹ đã dùng không biết bao nhiêu năm đang treo một cái khăn lông, cả người đều có chút không tốt lắm. Nếu như không phải ở góc màn cửa còn đặt một chai dầu gội dùng đến chạm đáy và một hộp xà phòng bên trong đựng nửa miếng xà phòng thơm, cùng với tình huống bây giờ của hai cô chỉ thích hợp đưa vào buồng tắm, cô thật sự hoài nghi mình đi vào nhầm chỗ.
Cô nhấc tay chỉ vào phòng tắm, quay đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy đang xách theo hai thùng nước vào phòng, hỏi: "Tắm rửa tại đây?"
Du Thanh Vi nói: "Ráng tắm đi, cuộc sống nguyên thủy."
Lộ Vô Quy cởi chiếc áo khoác vừa rách vừa bẩn, vén lên ống tay áo đầu tiên là cọ nồi, rồi đổ hai thùng nước vào trong nồi, nhanh nhẹn nổi lửa, rồi xếp củi lên, sau đó xoay người tiếp tục đi xách nước.
Tả Nhàn bóp mũi lại tiến đến cửa, hỏi: "Cần giúp một tay không?"
Thái Phân lại đây, mở miệng muốn nói chuyện, kết quả ngửi thấy cái mùi đó liền bại trận, vọt tới ngoài sân liền phát ra tiếng "ọe".
Tả Nhàn nghe thấy tiếng của Thái Phân, không thể kiên trì được nữa, cũng bại trận.
Lộ Vô Quy chạy hai chuyến xách bốn thùng nước mới chứa đầy chiếc nồi sắt lớn kia của nhà nàng, nàng lại xếp củi gỗ đã bén lửa lên cao hơn chút, thêm một ít củi dễ cháy vào làm lửa cháy cực mạnh, nàng nói: "Được rồi, đợi chừng một nén hương là có thể tắm rửa." Nói xong, lại đi xách hai thùng nước lớn đến phòng tắm, ôm một thùng gỗ lớn cao bằng nửa người đặt tại góc nhà bếp vào phòng tắm, dùng một thùng nước lớn cọ sạch thùng gỗ, nói: "Cái này là thùng để tắm."
Lộ Vô Quy tới tới lui lui chạy mười mấy chuyến, nước trong giếng dùng sắp thấy đáy, sau khi đống củi trong phòng bếp đều đốt hết, lại đi đến phòng chứa củi lấy vài bó củi lớn, đốt hơn ba mươi thùng nước mới đủ hai người Du Thanh Vi và Tả Tiểu Thứ dùng.
Nàng tắm xong đi ra, Tả Nhàn bưng bát mì cho nàng, dặn nàng ăn xong mau mau đi ngủ một chút, nói cho nàng biết, Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ đã về phòng đi ngủ rồi.
Ưng âm dương làm xong pháp sự buổi sáng, để Tiểu Đường cùng anh Kiền đến tiệm quan tài trên trấn mua quan tài, ông và hai đồ đệ gọi Trang Bảo Quốc đi xem thử thung lũng hoang.
Lộ Vô Quy cảm thấy kỳ quái, tìm Trang Bảo Quốc làm cái gì?
Nàng ăn xong mì liền về phòng đi ngủ. Giường trong phòng nàng bởi vì phòng dột bị ẩm nên đã hỏng từ lâu rồi, cái giường hiện tại là ngày hôm qua đi trên trấn mới mua, giường rộng hai mét, Tả Tiểu Thứ cùng Du Thanh Vi mỗi người chiếm một bên, nàng không thể làm gì khác hơn là bò đến giữa hai cô nằm xuống.
Nàng ngủ không bao lâu thì nghe thấy phía ngoài có tiếng xe chở hàng nhỏ lái đến, dường như có người đang bốc hàng nặng, hình như là Tiểu Đường cùng anh Kiền mua quan tài trở về, người ở tiệm quan tài cũng tới. Trên trấn chỉ có một tiệm bán quan tài, tiệm này còn bán cả hương nến, nhà giấy vàng mã, người giấy, và mọi việc có liên quan đến tang lễ đều làm, ông nội mua đồ cũng tìm tiệm nhà họ. Người trên trấn đều nói ông lão của tiệm quan tài bị mù, Lộ Vô Quy biết ông lão ấy không mù, chỉ là mắt của ông không giống với mắt của người bình thường, mắt của ông ấy là mắt quỷ, thấy được quỷ không nhìn thấy người.
Lúc ông nàng còn sống, khi đi chợ, mặc kệ có mua đồ hay không đều thích đến nhà ông ấy ngồi một lát.
Lộ Vô Quy không nghe thấy giọng của ông lão kia, trở mình ngủ tiếp.
Trong sân vẫn có người nói chuyện, Lộ Vô Quy ngủ cũng không sâu, nàng mơ mơ màng màng lúc ngủ lúc tỉnh, đánh một giấc thẳng đến hơn bốn giờ chiều mới dậy.
Tả Tiểu Thứ với Du Thanh Vi hình như mệt muốn chết, Lộ Vô Quy thấy hai cô đang ngủ say, không dám đánh thức hai cô, lặng lẽ ngồi dậy xuống giường.
Nàng bước ra khỏi cửa phòng thì thấy Trang Bảo Quốc cùng mấy người khá là có tiếng nói trong thôn đều tụ tập trong sân nhà nàng, ai nấy đều lo lắng đầy mặt.
Ưng âm dương ngồi ở bên bàn bát tiên, dường như đang sầu muộn. Hai gã đồ đệ của ông ở bên cạnh dựng linh phòng, thỉnh thoảng để mắt nhìn về phía nàng.
Lộ Vô Quy đi tới bên cạnh Triệu Tam, nhìn hắn, thầm nghĩ: "Gọi mình qua đây làm cái gì?"
Triệu Tam nhỏ giọng nói cho nàng biết, sáng sớm sư phụ hắn dẫn theo hai sư huynh đệ bọn họ, gọi cả Trang Bảo Quốc cùng mấy người trong sân kia đi tới thung lũng hoang, mấy người Trang Bảo Quốc sợ đến mức chân đều mềm nhũn, vào lúc này bọn họ đang bàn bạc. Triệu Tam hỏi nàng: "Trong thành phố dễ kiếm ăn chứ?"
Lộ Vô Quy hỏi: "Cái gì gọi là kiếm ăn?"
Triệu Tam nói: "Chính là kiếm tiền."
Lộ Vô Quy nghĩ một hồi, nói: "Hẳn là kiếm tiền rất dễ đi." Nàng bẻ ngón tay đếm lần lượt một lần số tiền và nhà mà nàng kiếm được khi lên thành phố.
Triệu Tam hỏi: "Sở sự vụ đó của các em còn thiếu người không?"
Lộ Vô Quy nghĩ đến mấy người Khưu đại sư đều bị thương nằm viện, thương gân động cốt chí ít một năm không nhận được việc, chạy ngoại vụ nhất định thiếu người. Nàng nói: "Thiếu thì phải."
Anh Kiền đi tới, nói: "Hai vị sư huynh nếu có hứng thú, Sở sự vụ hoan nghênh hai vị bất cứ lúc nào." Lúc này nói đến đãi ngộ của Sở sự vụ.
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn anh Kiền, hỏi: "Tại sao lương căn bản của họ là hai mươi ngàn, em là tám ngàn?"
Anh Kiền nói: "Em trích phần trăm cao mà, hơn nữa còn không cần chạy việc vặt."
Lộ Vô Quy nghĩ đến mấy việc giúp người xem trong nhà có ma quỷ lộng hành hay không, lúc công ty khai trương bố trí Phong Thuỷ cục khai quang, giúp người xem mộ, mấy việc vặt này thu phí không cao, trích phần trăm không cao còn phải đi đường xa, yên lặng mà đi đến bên cạnh giả bộ là mình chưa từng nói Triệu Tam bọn họ lương căn bản cao hơn mình.
Trang Bảo Quốc nói: "Ưng đại gia, không thể ngẫm lại biện pháp sao? Cháu trên núi thuê hai mươi mẫu vườn trái cây, năm ngoái vừa mới có thu hoạch, tiền vốn cũng chưa hoàn. Trong ao hơn mấy vạn cân cá, lúc này mới nuôi đến nhơ nhỡ, chí ít còn phải nuôi thêm một năm mới có thể bán được giá, cả căn nhà kia của cháu nữa, bỏ ra hơn 30 vạn mới vừa xây chưa được mấy năm... Cháu mà chuyển đi, vườn trái cây và nhà đều không chuyển được, cá cũng không nuôi được, đến cả khoản tiền vay ngân hàng cũng không trả nổi, không đường sống như cũ."
Mấy người bên cạnh dồn dập phụ họa. Khổ cực làm công ở bên ngoài mười mấy năm, thật vất vả tích góp tiền xây nhà, nói không cần là không cần? Ở trong thôn, dù sao cũng còn có đất phần trăm, trồng cây ăn quả, trồng một ít rau, trong ruộng lúa nước nuôi vài con cá thả vài con cua cũng là thu hoạch. Bọn họ chuyển tới nơi khác, đến cả nơi ở cũng không có, ăn uống chỗ ở mọi thứ đều phải dùng tiền mua.
Ưng âm dương nặng nề thở dài, nói: "Sau khi Hứa Đạo Công chết, không ai trấn những con rắn chồn kia, trong thôn loạn thành cái gì, chết bao nhiêu người, sáng nay các ngươi cũng đi thung lũng hoang, những thứ này đều là các ngươi thấy tận mắt." Ông tạm ngừng, nói: "Thôn chúng ta là thời xưa tránh họa chiến tranh dời đến nơi này, cụ thể có bao nhiêu năm rồi, ta cũng không nói được. Ôi khi đó, nơi này đã không yên ổn, có vị đạo gia xây cái đạo quán tại đây, lấy Tiểu Long Câu để phân chia ranh giới. Chùa Bảo An chính là xây để trấn những thứ đó. Lấy Tiểu Long Câu là ranh giới, bên này người ở, những thứ đó ngụ ở bên kia, người qua ranh giới, chết ở bên kia mặc kệ chôn; thứ bên kia qua ranh giới, đạo sĩ chùa Bảo An thấy một giết một, thấy hai con giết một đôi. Quy củ này truyền xuống từng đời một, đạo sĩ chùa Bảo An vì trấn những thứ đồ này suốt ngày giao thiệp với cõi âm, hao tổn bản thân bao nhiêu phúc phận, chết rồi cũng không được đầu thai."
"Vốn nghĩ rằng, coi giữ nhiều năm như vậy cũng nên công đức viên mãn, nhưng các ngươi..." Ông xua xua tay, nói: "Quên đi, không nói nữa, năm đó người trong thôn tạo nghiệt, đây là báo ứng đến đầu rồi. Các ngươi ấy, thích chuyển thì chuyển, không chuyển à, cũng chính là cho trên núi nhiều thêm mấy ngôi mộ, chẳng mấy chốc lại thêm mấy bộ xác chết di động, lại gặp phải đạo pháp, ngày hôm nay các ngươi cũng nhìn thấy bộ dáng của những thi thể này, những cái đó đều là người chết trong mấy chục năm nay chôn ở trên núi."
Trang Bảo Quốc cúi đầu ngồi mấy phút, đứng dậy, đến ngoài sân ngồi lên xe gắn máy rời đi.
Đến năm giờ hơn một chút, lúc âm khí mới vừa lên, Trang Bảo Quốc lại đi xe gắn máy trở về, phía sau còn có hai chiếc xe quân cảnh của đồn công an đi theo từ xa xa.
Xe quân cảnh đỗ ở ngoài sân.
Mấy người đồn công an mới vừa bước vào cổng sân liền dừng bước. Ai nấy đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm chiếc quan tài bày trong sân.
Một người cảnh sát trong đó buột miệng kêu một tiếng 'Oái', nói: "Tại sao lại làm tang sự nữa?"
Có lẽ chuyện nhà Lão Tài lúc trước đã tạo thành bóng ma không nhỏ trong lòng những người cảnh sát này, bọn họ rất kiêng kỵ đối với chùa Bảo An làm tang sự, nhìn thấy hai chiếc quan tài đặt tại đây, liền không có ý định tiến đến tìm hiểu tình hình, nói: "Đi, đi xem hiện trường trước." Để Trang Bảo Quốc dẫn đường, đi về phía thung lũng hoang.
Lộ Vô Quy liếc nhìn sắc trời, nhìn thấy âm khí đã bắt đầu tới, nghĩ đến Trang Bảo Quốc nói thế nào cũng là anh em họ của Trang Phú Khánh, bình thường không ít lần giúp đỡ bọn họ, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, xoay người trở về phòng cầm lấy thước pháp, còn nắm lấy bùa mà nàng và Tả Tiểu Thứ dùng còn dư.
Tả Tiểu Thứ và Du Thanh Vi đã tỉnh lại, hỏi nàng làm gì.
Lộ Vô Quy nói: "Trang Bảo Quốc dẫn theo người của đồn công an đi thung lũng hoang, em đi xem xem."
Tả Tiểu Thứ nghĩ đến cái mùi xác thối đó sắc mặt liền trắng bệch, cô hỏi: "Tôi có thể không đi không?"
Lộ Vô Quy nói: "Trời chưa tối, không cần chị hỗ trợ." Tay phải cầm thước pháp Lượng Thiên, tay trái cầm bùa, liền đuổi theo Trang Bảo Quốc.
Bùa nặc dương đã hết, những bùa khác ít nhiều còn sót lại vài tấm. Nàng đuổi theo Trang Bảo Quốc, cho hắn một lá bùa, nói: "Trang Bảo Quốc, trước khi trời tối phải trở về. Cầm bùa, bảo đảm bình an." Không có nói là cái bùa gì, chỉ nói bảo đảm bình an.
Trang Bảo Quốc trong lòng nhút nhát, nhìn thấy có bùa, mau chóng đưa tay tiếp nhận.
Mấy người đồn cảnh sát nhập gia tùy tục, cũng một người muốn một tấm.
Cách thung lũng hoang còn một khoảng rất dài, đã có mùi hôi thối của xác chết bay tới. Từng người cảnh sát đều bịt miệng lại, sau khi đi tiếp về phía trước một đoạn, có hai người cảnh sát trẻ tuổi, hình như mới vừa làm nghề này không lâu vọt tới bụi cỏ bên cạnh ói ra.
Một người trong đó ói được một nửa, gào to: "Có rắn!" Liên tục lăn lộn mà chạy trở về.
"Hả? Cái gì? Rắn? Giữa mùa đông ở đâu ra rắn..." Người cảnh sát đó còn chưa nói hết lời, thoáng nhìn thấy xa hơn mười mấy mét có hai mươi, ba mươi con rắn màu trắng treo trên cây, những con rắn đó đang lần lượt "bay" sang một cái cây khác, còn có vài con nhảy lên tiến vào trong bụi cỏ ——
Mấy người cảnh sát còn lại cũng nhìn thấy, một đám cảnh sát đều tái mặt lại!
Trấn nhỏ tổng nhân khẩu không tới mười vạn, ngoài tai nạn xe cộ, mười năm cũng chưa chắc có thể phát sinh một án mạng. Đến nay những cảnh sát này vẫn ký ức chưa phai với chuyện nửa năm trước Lão Tài bị một con bạch xà một nhát cắn chết sau đó khơi ra một loạt sự cố.
Mùa đông xuất hiện nhiều rắn kịch độc như thế, hơn nữa mùi xác thối ngút trời, để những người cảnh sát này đi đường nhũn cả chân.
Một người cảnh sát hỏi: "Tiểu nha đầu, em ở lân cận đây, nơi này khác thường em hẳn phải biết chứ?"
Lộ Vô Quy liếc nhìn người cảnh sát đó, không lên tiếng.
Một người cảnh sát bên cạnh dùng cùi chỏ đụng vào người cảnh sát đó, rồi chỉ chỉ tay vào đầu của mình, nói: "Lúc ở trong bụng mẹ từng bị đâm kim phá thai, sinh ra được không chết, đầu óc có chút ấy ấy."
Lộ Vô Quy liếc mắt nhìn qua cái người cảnh sát kia, thầm nói trong lòng: "Tôi sẽ không nói cho mấy người biết rắn sẽ không đến gần đây."
Người cảnh sát đó lại hỏi: "Tiểu nha đầu, em đi theo làm cái gì?"
Lộ Vô Quy nói: "Trang Bảo Quốc là anh em họ của Trang Phú Khánh, đã giúp tôi nhiều lần."
Người cảnh sát đó không hiểu hỏi: "Vậy có liên quan gì đến việc em đi cùng?"
Lộ Vô Quy nói: "Tôi không thể trơ mắt nhìn chú ấy có chuyện, liền đi theo."
Người cảnh sát đó hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lộ Vô Quy không lên tiếng.
Người cảnh sát đó lại muốn xem thước pháp trong tay nàng, nàng giấu thước pháp ở phía sau không cho xem. Nàng nhìn sắc trời một chút, nói: "Đi nhanh chút, trời sắp tối rồi. Trời tối, tôi cũng chỉ có thể bảo đảm đưa Trang Bảo Quốc đi về thôi, không quản được mấy người."
Cảnh sát tăng nhanh bước chân, không bao lâu đã đến chỗ cách Lạc Long Câu không xa.
Khi bọn họ băng qua bụi cỏ nhìn thấy cảnh tượng bên Lạc Long Câu, mọi người đều ói ra.
Trang Bảo Quốc sáng sớm đã từng ói qua một lần, lúc này lại ói ra.
Sau khi những cảnh sát này ói xong, nhắm mắt, bóp mũi điều tra hiện trường.
Lộ Vô Quy đi theo bên cạnh Trang Bảo Quốc, nàng nhìn thấy Trang Bảo Quốc đứng bên này Lạc Long Câu không đi qua, nàng cũng không đi qua theo. Mấy người ở đồn cảnh sát đi qua Lạc Long Câu, phân chia kiểm tra, không bao lâu, liền toàn bộ vội vã trở lại, một người trong đó còn cầm xác một con chồn vàng bị chết cứng ngắc.
Người cảnh sát kia hỏi Lộ Vô Quy: "Tiểu nha đầu, em biết những con chồn này là chết như thế nào không?"
Lộ Vô Quy nói: "Đầu nát chính là bị tôi đánh chết, trên người có lỗ, trên cổ có vết cắn chính là bị thi quái cắn chết. A, mấy người Du Thanh Vi gọi thi quái là cương thi, mọc lông trắng gọi là bạch cương, mọc lông đen gọi là hắc cương, có điều những con này cũng không phải bị bạch cương hay hắc cương cắn chết, là bị xác nhảy với thây máu cắn chết." Nàng còn tỉ mỉ giới thiệu xác nhảy và thây máu cho cảnh sát. Vì sợ bọn họ không hiểu thây máu có tốc độ bao nhiêu, nàng còn cố ý làm một màn trình diễn. Nàng dán một lá bùa phong cương ở trên đùi lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra xa hơn hai trăm mét, vẫy vẫy cánh tay, hô: "Nhìn thấy tôi chứ? Chính là chậm hơn một xíu so với tốc độ này của tôi." Nghe thấy giọng của nàng, mấy người cảnh sát mới nhìn thấy nàng chạy ra.
Một người cảnh sát hô: "Em chạy về xem thử chút."
Lộ Vô Quy lại lấy tốc độ nhanh nhất vọt về, vững vàng mà đứng ở trước mặt mấy người cảnh sát.
Mấy người cảnh sát dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn nàng.
Trang Bảo Quốc trợn tròn mắt, khó có thể tin mà xoa xoa mắt, gọi: "Nhị Nha, thật là cháu?" Hắn hoài nghi gặp quỷ, vội lấy ra điện thoại di động, bật chức năng đèn pin soi vào Lộ Vô Quy, chiếu sáng có bóng người xác định là người không phải quỷ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người cảnh sát xoay người rời đi. Bọn họ đi đến cực nhanh, và nơm nớp lo sợ, không ngừng nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên, một người cảnh sát sợ đến hét to một tiếng: "Mẹ ơi, có ma!" Co cẳng bỏ chạy.
Một người cảnh sát khác nghe thấy tiếng la quay đầu nhìn lại, trông thấy có ba con quỷ đứng trên cây, sợ đến mức trực tiếp rút ra súng, hướng về phía con quỷ trên cây, hô: "Đừng nhúc nhích, đừng... Tôi nổ súng!"
Ba con "quỷ" trên cây nhìn nhau một cái, đồng thời nhảy xuống cây, quay người lấy tốc độ mà người bình thường rất khó đạt được chạy như bay về phía thung lũng hoang.
Nhìn thấy ba con "quỷ" đó chạy trốn chân không chạm đất vèo cái lập tức liền chạy ra khỏi tầm bắn của súng lục, một đám cảnh sát sợ đến lao điên cuồng, hận không thể chính mình mọc ra bốn chân.
Lộ Vô Quy nhìn thấy ba con "quỷ" xuất hiện thì cao hứng vô cùng, vẫy vẫy cánh tay nhảy lên lớn tiếng gọi: "Quỷ Nhất, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, là tôi, tôi ở đây, sao mấy người tới đây, mau trở lại..."
Nghe được tiếng hô của nàng, cảnh sát chạy còn nhanh hơn.
Trang Bảo Quốc theo sau cảnh sát lao nhanh bằng tốc độ trong cuộc thi chạy cự li ngắn trăm mét trong ngày hội thể thao hồi còn đi học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...