Tiếng nức nở trầm thấp vang vọng bên tai.
Du Thanh Vi mở mắt ra, nàng quay đầu nhìn sang thì thấy Tả Nhàn đang ngồi bên cạnh giường bệnh nhỏ giọng nức nở.
Tả Nhàn thấy Du Thanh Vi tỉnh, vội vàng lau nước mắt rồi nói: "Tỉnh rồi? Bác sĩ nói gan và phổi của con bị ứ máu, muốn con phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Du Thanh Vi "dạ" một tiếng, nàng quay đầu nhìn xung quanh, thấy bên ngoài trời đã tối hẳn, trong phòng bệnh chỉ có mẹ nàng mà không có bóng dáng của Lộ Vô Quy, cũng không thấy balo em ấy luôn mang theo bên người.
Người sớm chiều ở chung, nói không còn liền không còn.
Du Thanh Vi trong lòng trống rỗng, nước mắt đong đầy hốc mắt, theo khóe mắt lăn xuống.
Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi im lặng rơi lệ, bà cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay con gái.
Du Thanh Vi nhắm mắt lại.
Bộ dáng khi chết của Lộ Vô Quy đan chéo trước mắt nàng.
Lôi điện đánh xuống bổ lên đầu Lộ Vô Quy, làm cho em ấy đương trường tán thành sương mù quỷ; Lộ Vô Quy bị thây máu móc ra trái tim, cả người huyết nhục mơ hồ nhìn không ra hình người, ban đêm giờ Tý em ấy ôm thi cốt của bản thân xuất hiện trước cửa.
Bỗng nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu Du Thanh Vi: Giờ Tý!
Du Thanh Vi nhớ Lộ Vô Quy từng nói qua, em ấy bị người ta đào ra, sống sờ sờ bị ánh mặt trời phơi chết, ban đêm giờ Tý, em ấy biến thành Quỷ Yêu xuất hiện gặp Hứa Đạo Công.....
Tả Nhàn nhìn thấy Du Thanh Vi vốn dĩ đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở to mắt ra trợn tròn, bà sợ tới mức trái tim đều đập lỡ mấy nhịp, e sợ Du Thanh Vi xảy ra chuyện gì, bà vội kêu lên: "Thanh Vi."
Du Thanh Vi lập tức bật dậy ngồi thẳng thân mình kéo chăn muốn bước xuống giường, ngực đột nhiên một trận đau đớn, đau đến nỗi nàng "A" một tiếng hét lên, mồ hôi lạnh đổ ra khắp người, cơn đau này lan ra khiến cho trước ngực và sau lưng đều đau, cơ bắp trên người bị liên lụy làm cho nàng đau đến không cảm giác được đây là cơ thể của bản thân.
Tả Nhàn vội vàng đỡ lấy nàng, lớn tiếng kêu: "Tiểu Đường, Tiểu Đường."
Đường Viễn luôn canh giữ ở bên ngoài, anh biết Du Thanh Vi tỉnh nhưng lại không có mặt mũi tiến vào, vẫn luôn ngồi xổm trên hành lang.
Đợi đến khi nghe thấy Du Thanh Vi kêu lên đau đớn và Tả Nhàn hốt hoảng gọi to anh mới nhanh chóng chạy vào.
Du Thanh Vi nhìn thấy Đường Viễn chạy vào liền vội vàng nói: "Anh Đường, mau chuẩn bị xe, về nhà."
Đường Viễn kêu lên: "Vết thương trên người của em vẫn còn...."
Du Thanh Vi gấp gáp hét lên: "Trở về!" Đau đớn trên người làm cho nàng hô hấp cũng phát run, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.
Nàng cắn răng nói: "Kêu Tiểu Thứ bày pháp đàn chiêu hồn."
Đường Viễn nghe Du Thanh Vi nói muốn bày pháp đàn chiêu hồn, tức khắc hiểu được, anh ứng thanh: "Được." Lúc này không ngăn cản Du Thanh Vi nữa, lấy điện thoại rồi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh gọi cho Tả Tiểu Thứ.
Tả Nhàn thấy trên người Du Thanh Vi vẫn còn thương tích mà muốn lăn lộn trở về nhà, trong lòng bà vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Bà biết Du Thanh Vi gấp gáp trở về như vậy khẳng định có quan hệ với Lộ Vô Quy nên không dám ngăn cản, chỉ có thể cố gắng đỡ lấy Du Thanh Vi đang cường chống đi ra ngoài.
Du Thanh Vi biết Li Long bát quái bàn nơi Lộ Vô Quy gửi thân đã nát dưới trận ngũ lôi oanh đỉnh kia, căn bản không có khả năng còn sống.
Nhưng nghĩ đến lai lịch của Lộ Vô Quy, trong lòng nàng lại mơ hồ dâng lên một tia hi vọng.
Thiên sinh địa dưỡng, bàn long mà sinh, có thể hướng thiên địa mượn pháp, có thể mời Quỷ Đế và Thần Tài đến đóng dấu lên kim bạc tiền, em ấy và những Quỷ Yêu khác không giống nhau.
Khôi Tử Tuyển cũng là Quỷ Yêu, đạo hạnh ít nhất cũng cả ngàn năm, nhưng khi gặp Lộ Vô Quy ả ta cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói, liền phản kháng cũng không dám.
Lên xe, Tả Nhàn ngồi bên cạnh Du Thanh Vi, nhìn khuôn mặt tái nhợt dọa người của con gái.
Tay của bà bị Du Thanh Vi siết chặt đến đau đớn, bà tinh tường cảm giác được tuy con gái siết chăt lấy tay mình nhưng cũng không không ngăn được bản thân run rẩy.
Bà biết Du Thanh Vi đang cố gắng chống đỡ, bà rất sợ bộ dáng hiện tại của con bé, cứ tiếp tục như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu mở miệng khuyên nhủ thì lại sợ nói gì đó đụng chạm, khiến con bé có phản ứng kịch liệt.
Trong sân đã dọn sẵn pháp đàn chiêu hồn, nơi dựng pháp đàn là cái hố chỗ Lộ Vô Quy bị sét đánh ban ngày.
Du Thanh Vi nhìn cái hố đen như mực, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tả Tiểu Thứ đáp: "Sắp 10 giờ."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật gật đầu, kéo lấy thân hình đau đớn đi vào trong nhà.
Bỗng nhiên nàng chợt hiểu được vì cái gì mẹ nàng vẫn luôn chờ đợi ba nàng, thậm chí dù không còn ôm hi vọng nhưng vẫn tiếp tục chờ đợi.
Bởi vì đó chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất, nếu không tiếp tục chờ đợi thì hi vọng cũng không còn, mất đi chỗ dựa tinh thần chống đỡ, chính bản thân sẽ không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Tựa như hiện tại, nàng không muốn bản thân ngã xuống, nàng chỉ có thể cường chống.
Nàng biết tiểu muộn ngốc không muốn nhìn thấy nàng khó chịu, nàng biết tiểu muộn ngốc muốn nàng làm cái gì cho em ấy.
Nếu tiểu muộn ngốc ở đây, nhất định sẽ nói với nàng: "Du Thanh Vi, em chết rồi, hồn cũng tan đi, chị mau mau giúp em triệu hồn về, chị mau triệu hồi em về với chị đi."
Nàng đi đến thư phòng nhỏ trong phòng ngủ.
Đây là thư phòng nhỏ nơi Lộ Vô Quy thường dùng, trên bàn còn đặt giấy vẽ bùa và bút, mực của em ấy.
Bên trái là mấy cái quỷ bài dự phòng vừa khắc xong.
Khối âm mộc to bằng bàn tay đặt gần đống quỷ bài, trên quỷ bài đã khắc xong bùa tụ âm và quỷ chú, chỉ còn mặt trước để trống chưa khắc tên.
Du Thanh Vi ngồi xuống ghế, nàng cầm lấy quỷ bài làm từ âm mộc và dao bùa chuyên dùng để khắc.
Âm mộc rất cứng, nàng dùng giao long yêu lực truyền đến dao khắc, gắt gao cầm lấy dao, từng nét từng nét khắc lên trên âm mộc.
Nàng nhớ rõ năm đó lúc Lộ Vô Quy bảy tuổi, em ấy dẫm lên cái ghế nhỏ bò lên bàn thờ ăn vụng nhang đèn.
Nàng đẩy xe lăn từ trong phòng đi ra, vừa lúc nhìn thấy Lộ Vô Quy đang tự đốt ba nén nhang cắm lên bát cơm cúng, bộ dáng giống như muốn ăn vụng cơm, nàng tò mò hỏi: "Em đang làm gì vậy? Chị nhớ cơm này chỉ dành cho người đã mất ăn thôi mà?"
Lộ Vô Quy quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu bước lên cái ghế nhỏ leo xuống, chu cái miệng nhỏ không trả lời.
Buổi tối lúc đi ngủ, nàng vừa chuẩn bị vào giấc thì Lộ Vô Quy đột nhiên nói với nàng: "Ngày em chết là ngày 25 tháng 8, ngày đó vừa lúc là Hàn Lộ*, ngày 25 tháng 8 hằng năm là ngày giỗ của em.
Ông nội nói em phải ăn nhiều cơm cúng một chút mới có thể hóa giải lệ khí, mau mau đầu thai."
*Hàn Lộ là một trong 24 tiết khí trong năm, mình đã chú thích ở những chương trước.
Nàng hỏi: "Hiện tại em không phải người sao?"
"Ủa, đúng rồi, em đã đầu thai rồi nè.
25 tháng 8 cũng là sinh nhật của em."
Lúc đó nàng cảm thấy tiểu muộn ngốc không những muộn và ngốc, mà còn nói chuyện lộn xộn.
Nàng biết Lộ Vô Quy sinh ngày nào, chết ngày nào, nàng còn nhớ rõ em ấy sinh vào canh giờ nào, chết lúc canh giờ nào, nhưng khi khắc đến câu " Lộ Vô Quy sinh ngày" nàng liền không biết khắc như thế nào nữa.
Nàng khắc không ra canh giờ Lộ Vô Quy sinh, cũng không biết nên khắc ngày giỗ nào của em ấy.
Lộ Vô Quy, đã chết thật nhiều lần.
Du Thanh Vi ôm khối quỷ bài làm từ âm mộc, khóc đến không thành tiếng.
Nàng thà rằng người bị thây máu xé nát chính là nàng.
Nàng thà rằng người bị sét đánh đến hồn phi phách tán chính là nàng.
Tả Nhàn ôm lấy Du Thanh Vi đang khóc thảm thiết, gắt gao siết chặt lấy nàng.
Một hồi lâu qua đi, Du Thanh Vi mới ngừng khóc.
Nàng lau nước mắt trên mặt, nói: "Mẹ, con không sao đâu." sau đó dùng tay lau đi một mảng lớn nước mắt đọng trên âm mộc.
Nàng cảm thấy nếu tiểu muộn ngốc nhìn thấy nàng khóc, khẳng định sẽ nói: "Du Thanh Vi, chị khóc nhè kìa, vì sao lại khóc nhè a?"
Nàng cũng không biết là vì cái gì, đại khái là do thương tâm khổ sở đi.
Du Thanh Vi lau nước mắt tiếp tục khắc quỷ bài, nàng khắc xuống: "Sinh ngày 25 tháng 8 âm lịch năm 1997", đây là ngày mà Lộ Vô Quy vốn nên đầu thai thành người.
Chết ngày Tân Sửu, tháng Mậu Tuất, năm Bính Ngọ.
Ngày này là 25 tháng 8 âm lịch năm 1966, Lộ Vô Quy bị người đào ra từ dưới cây liễu, phơi nắng đến chết.
Chết ngày Kỷ Sửu, tháng Mậu Thân, năm Đinh Sửu.
Ngày này là ngày Lộ Vô Quy bị phá thai thân chết, mạnh mẽ lấy quỷ lực khóa trụ mệnh hồn mới có thể ra đời.
Chết ngày Canh ngọ, tháng Nhâm Dần, năm Đinh Dậu.
Ngày này Lộ Vô Quy vì cứu nàng mà chết trong hang ổ của thây máu.
Chết ngày Quý Tỵ, tháng Bính Ngọ, năm Định Dậu, ngày 12 tháng sáu âm lịch, chính là hôm nay.
Hai mắt Du Thanh Vi đỏ ngầu nhìn chằm chằm quỷ bài của Lộ Vô Quy, nhìn bốn ngày giỗ của em ấy.
Ngày sinh của Lộ Vô Quy không phải là sinh nhật, ngày giỗ mới chính là sinh nhật của em ấy.
Bên tai nàng vang lên giọng nói của Lộ Vô Quy: "Ngày sinh và ngày chết của em đều là cùng một ngày, nhớ rõ ngày sinh và ngày chết thì tương lai mới có thể đầu thai làm người được."
Nàng không dám nghĩ đến việc Lộ Vô Quy có còn trên đời này hay không....
Nàng không dám nghĩ đến việc Quỷ Yêu sau khi bị sét đánh thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Nhưng nàng biết, dù cho có là Quỷ Yêu, sau khi bị sét đánh chết thì cũng sẽ triệt triệt để để chết đi.
Nàng lấy ra pháp bào đã lâu không mặc từ trong tủ quần áo rồi mặc vào, đi đến giá kiếm cầm lấy kiếm pháp sự, ôm quỷ bài của Lộ Vô Quy đi xuống lầu.
Nàng đi đến trước pháp đàn, đem quỷ bài của Lộ Vô Quy xem như linh bài đặt trên pháp đàn, đốt nhang cắm vào lư hương.
Giờ Tý, âm khí hôi hổi nổi lên.
Nhưng mà nơi đáy hố bị sét đánh qua vẫn không có tung tích của Lộ Vô Quy.
Du Thanh Vi cầm lấy chuông chiêu hồn, tay trái rung chuông, tay phải bấm quyết, kiếm chọc lấy bùa dẫn hồn rồi châm lửa đốt lên, bùa này dùng để dẫn đường cho hồn phách bị tán trong thiên địa của Lộ Vô Quy.
Bùa dẫn hồn bốc cháy bay trong không trung.
Bỗng nhiên cuồng phong nổi lên, oán khí và sát khí phóng lên cao bọc lấy bùa dẫn hồn, xông thẳng lên cửu tiêu.
Phù hỏa bay tán loạn trong không trung, biến mất vào trong bóng đêm.
Du gia oán khí nồng liệt, sát khí tận trời, huyết quang xuất hiện.
Long sư thúc, Đường Viễn, Tả Tiểu Thứ và ba chị em Kim Sa đứng cách đó không xa tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Tả Tiểu Thứ hét lớn: "Tình huống gì vậy?" Không phải nói là bị sét đánh hồn phi phách tán sao? Như thế nào lại có oán khí và sát khí ngút trời như vậy? Chẳng lẽ là do chết quá thảm, dẫn tới oán khí quá nặng?
Du Thanh Vi dùng sức lắc chuông chiêu hồn trong tay, không ngừng đốt bùa dẫn hồn, nàng hô to: "Lộ Vô Quy---hồn mau quay về---"
Huyết quang chiếm cứ trên không trung càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nồng, hắc ám ngưng tụ càng lúc càng lớn, một đạo tiếp một đạo bùa dẫn hồn bị gió to cuốn lên không trung, càng bay càng xa, cuối cùng chỉ còn tàn tro của bùa đã bị thiêu rụi bay lả tả khắp nơi.
Một đạo tiếp một đạo bùa dẫn hồn bay lên trời cao, một đạo tiếp một đạo bùa hóa thành tro tàn, nhưng không có một đạo bùa nào nghênh đón được hồn phách của Lộ Vô Quy, không có một đạo bùa nào mang Lộ Vô Quy quay về.
Giờ Tý qua đi, sát khí huyết quang che lấp không trung cũng dần tiêu tán, bay về phương xa.
Du Thanh Vi chỉ cảm thấy một trận huyết khí cuồn cuộn xông lên ngực, nàng phun ra một ngụm máu đen, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Tả Tiểu Thứ và Đường Viễn canh giữ bên cạnh nhanh chóng xông lên đỡ lấy.
Tả Nhàn sợ tới mức biến sắc, kêu to: "Thanh Vi."
Long sư thức vội vàng đuổi tới bên người Du Thanh Vi, nhìn thấy nàng ói ra máu đen mới nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, là máu ứ thôi, phun ra thì tốt rồi." Ông nói tiếp: "Tiểu Đường, Tiểu Long, Tiểu Thứ, các con nhanh chóng đưa con bé đến bệnh viện đi." Ông vốn định nói với Tả Nhàn rằng căn nhà này sát khí quá nặng tạm thời không thể ở được, kêu bà tránh đi vài ngày, nhưng nhìn thấy Tả Nhàn đã đi theo mấy người Tả Tiểu Thứ cùng đến bệnh viện, lời muốn nói ra đành phải nuốt trở vào.
Ông đưa bọn họ tới cổng, nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới quay sang hỏi Kim Sa: "Ba chị em các cô kiến thức rộng rãi, có thể nói cho tôi nghe tình huống này là như thế nào không?"
Kim Sa nói: "Tôi sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua quỷ sau khi chết còn có thể phóng huyết khí tận trời như vậy."
Mục Mộ nói: "Đó là Quỷ Yêu a.
Quỷ muốn thành Yêu thì phải ngưng luyện ra tinh huyết.
Tiểu Lộ là một con Đại Quỷ Yêu, tới ánh sáng mặt trời còn không sợ...." Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi dám cá rằng lúc còn sống cô ấy nhất định rất lợi hại, hơn nữa sau khi chết bản mạng tinh huyết cũng không tán."
Kim Sa tâm niệm vừa động, cầm lấy quỷ bài mà Du Thanh Vi đích thân khắc đặt trên pháp đàn.
Này vừa nhìn liền sợ tới mức tay run run, suýt nữa quăng luôn quỷ bài.
Mục Mộ chưa từng thấy qua Kim Sa biến sắc mặt như vậy bao giờ, tò mò nói thầm một câu: "Một cái quỷ bài thôi mà có gì đáng sợ đâu chứ." Nàng cầm lấy quỷ bài trong tay Kim Sa nhìn nhìn, "Má ơi" một tiếng rồi ném lên trên bàn pháp sự.
Nàng vội vàng xá vài cái với khối quỷ bài kia, nói: 'Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có cố ý quăng ngã cô đâu a."
Đã chết bốn lần!
Kim Sa tính ngày sinh và ngày giỗ xong, sợ tới mức môi đều run run, nói: "Ngày cô ấy chết....cũng là ngày sinh." Ngày 13 tháng 7 âm lịch năm 1997 chết, ngày 25 tháng 8 âm lịch năm 1997 được sinh ra.
Trước đó còn có một ngày giỗ năm 1966 nhưng lại không có ngày sinh.
Giải thích duy nhất chính là Lộ Vô Quy là thai bị chết trong bụng, chưa kịp sinh ra liền chết.
Thai chết trong bụng vậy mà còn có thể đầu thai làm người, làm người chết rồi còn có thể thành Đại Quỷ Yêu! Thai chết trong bụng còn có thể đầu thai làm người.....nàng tu hành nhiều năm như vậy cũng không biết thứ gì có thể ở thai chết trong bụng mà còn đầu thai làm người được a!
Lộ Vô Quy chết đi bốn lần, lần nào cũng không được chết già.
Lần đầu tiên, thai chết trong bụng.
Lần thứ hai, chưa kịp sinh ra liền chết, sau đó cư nhiên có thể quỷ dị mà sống đến mười chín tuổi.
Lần thứ ba là chết lúc đầu năm nay, mười chín tuổi thân chết, trừ bỏ bị đột tử thì không biết giải thích như thế nào.
Lần thứ tư chính là hôm nay, bị ngũ lôi oanh đỉnh....
Khó trách oán khí trận trời!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...