Du Thanh Vi nếu hoài nghi nhà thầu Du gọi điện thoại đến để giúp người khác đào hố nàng, tự nhiên sẽ không ngây ngốc lao thẳng đến nhảy hố.
Nếu có muốn nhảy thì cũng trước tiên tìm đến đúng chỗ, bò lên vị trí tốt để mà nhảy a.
Vì thế, nàng dẫn theo tiểu muộn ngốc, đem xe ngừng cách địa chỉ tòa nhà nhà thầu Du cho nàng vài con phố, hai người dán lên bùa nặc khí và bùa phong cương một đường ẩn nấp hành tung chạy qua.
Thông thường mà nói, những tên lính canh gác ở bên ngoài đại đa số đều không phải nhân vật lợi hại gì, gặp phải Đại Quỷ Yêu tinh thông vọng khí thuật như Lộ Vô Quy liền lồ lộ ra giống như không mặc quần áo.
Lộ Vô Quy dùng vọng khí thuật nhìn một vòng, tên nào nửa đêm không nằm trên giường đi ngủ mà ngồi xổm trên cửa sổ hoặc núp trong góc nhìn ra ngoài, cô liếc một phát là biết ngay.
Để tránh rút dây động rừng, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy nhẹ nhàng cẩn thận tránh đi mấy nhãn tuyến kia, yên lặng chạy đến khu vực thi công bên ngoài của tòa nhà mà nhà thầu Du cho địa chỉ.
Tòa nhà nhà thầu Du đang nhận thầu vẫn còn đang trong quá trình xây dựng, phần đỉnh tòa nhà đã xây xong nhưng tường vây bên ngoài vẫn chưa tháo dỡ.
Ông ấy làm việc cho Du Thanh Vi mấy ngày, hai người cũng có nói chuyện dăm ba câu, Du Thanh Vi biết ông có mang mấy đội thi công nhận thầu bên ngoài, ông cũng nhắc tới tòa nhà đang xây dựng này từng xảy ra chuyện.
Tòa nhà này là một tòa chung cư đã xây xong giàn giáo kết cấu, nhà thầu Du là nhận thầu xây tường gạch, tô xi măng và quét vôi cho tòa nhà.
Nhà thầu Du là một người cẩn thận kỹ tính, ông làm việc cho Du Thanh Vi mấy ngày, thấy yêu cầu của nàng cao nên toàn bộ quá trình đều trông coi cẩn thận, tận tâm tận lực, dựa theo yêu cầu của Du Thanh Vi mà làm thỏa thỏa đáng đáng, Du Thanh Vi không tìm ra nửa điểm tật xấu nào nên ấn tượng lưu lại tương đối tốt, bởi vậy khi ông ngỏ lời xin kính bát quái và bùa phá ma trấn tà, nàng không nói hai lời liền cho.
Theo lý thuyết, tòa nhà đang xây dựng này đã thông điện, ban đêm sẽ bật đèn lên, cho dù công trường không bật đèn thì trong kí túc xá tạm thời của công nhân cũng sẽ bật, hơn nữa có người sinh sống ở đây, cho dù tất cả đều đã ngủ rồi thì vẫn sẽ có hô hấp và nhân khí của người sống toát ra.
Nhưng mà giờ phút này toàn bộ công trường lại là một mảnh tối om, người ở trong giống như đã chết sạch.
Đang mùa hè gần đến tháng bảy vậy mà Du Thanh Vi lại cảm thấy khí lạnh bao trùm, nàng có mặc áo khoác ngoài nhưng cũng không nhịn được nổi da gà.
Nàng thấp giọng gọi: "Tiểu muộn ngốc, tình huống ở khu công trường này không đúng."
Lộ Vô Quy ngưng thần nhìn vào bên trong tòa nhà, không khỏi nhíu mày.
Cô nói với Du Thanh Vi: "Vọng khí thuật nhìn không thấu." Vừa nói cô vừa rút ra thước phép Lượng Thiên.
Du Thanh Vi nắm quạt Thái Cực Càn Khôn trong tay.
Nàng nghĩ nghĩ lại lấy ra bùa phá ma trấn tà cầm thêm cho chắc ăn.
Nàng khoa tay múa chân ý bảo Lộ Vô Quy tìm đường khác đi vào.
Nàng không dám đi cổng chính nên vòng ra phía sau tường vây, trèo tường vào trong.
Nàng đứng ở phía trước cửa sổ của kí túc xá tạm thời, liếc nhìn thấy cửa lớn của kí túc xá không đóng, bên trong không có một bóng người.
Nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, chúng ta đi trước xem bên trong kí túc xá này còn có người hay không." Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới lần mò đi đến cửa kí túc xá.
Bên trong chỉ có rải rác quỷ ảnh bay tới bay lui, thỉnh thoảng xẹt vào một căn phòng nào đó.
Nhìn cái cách chúng nó phiêu đãng tựa hồ như đang tuần tra.
Lộ Vô Quy cẩn thận đánh giá mấy chỉ quỷ đang du đãng này, cô nhìn vào bên trong rồi ngưng thần lắng nghe, bỗng nhiên nghe được tiếng tim người đập "bang bang", hình như từ gian phòng bên cạnh phát ra.
Cô đẩy ra cửa kính, nhìn vào gian phòng kia thì phát hiện đây là một gian văn phòng, một cái bàn làm việc dài chừng hai mét đặt đầy văn kiện cùng với một bộ sofa bằng da màu đen, trong góc văn phòng còn có một căn phòng nhỏ giống như được tách ra để làm toilet.
Tiếng tim đập được truyền ra từ trong toilet, tuy rằng cô nghe được tiếng tim đập nhưng lại không nhìn thấy được người sống, tựa hồ có thứ gì đó đem người kia che chắn đi.
Nhưng từ tần suất tim đập cô có thể xác định rõ ràng đây là một người.
Lộ Vô Quy nắm chặt thước phép Lượng Thiên trong tay bước vào bên trong văn phòng, cô nghiêng tai lắng nghe, xác định người đó đang ở bên trong toilet, ngồi súc trong góc, cô bước đến vặn nắm đấm cửa toilet mới phát hiện cửa khóa, liền dùng quỷ lực vặn một cái, "răng rắc" một tiếng, cánh cửa tức khắc bị cô vặn hỏng.
Cô mở cửa ra bước vào bên trong, thấy một mặt kính bát quái và một khối đá cẩm thạch dài chừng một mét có vẽ bùa phá ma trấn tà chiếu về phía mình, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trốn phía sau mặt đá cẩm thạch hoảng sợ nhìn cô, nước mắt đều chảy ra tới.
Cô liếc mắt một cái liền nhận ra bùa vẽ trên miếng đá cẩm thạch kia là do chính cô vẽ, người đàn ông kia nhìn cũng có chút quen mắt, cô nhìn kỹ một lúc rồi kêu lên: "A, thì ra là nhà thầu Du."
Du Thanh Vi cũng đi đến trước cửa toilet, nàng nghe thấy Lộ Vô Quy nói vậy nên gọi theo: "Nhà thầu Du?" Trong lúc nói chuyện, nàng cảm thấy phía sau có khác thường, quay đầu nhìn lại thì thấy mười mấy gương mặt quỷ có tử tướng cực thảm đang bay vào phòng.
Nàng thấp giọng gọi: "Tiểu muộn ngốc, cửa."
Lộ Vô Quy nhìn sang, xách theo thước phép Lượng Thiên vọt qua.
Du Thanh Vi không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy thanh âm do hoảng sợ bị nghẹn lại trong cổ họng truyền tới, nàng gọi lại lần nữa: "Nhà thầu Du?" Nàng nhìn thấy nhà thầu Du đang duỗi tay sờ tìm di động bị rơi trên mặt đất, đại khái là do quá sợ hãi nên tay ông run lẩy bẩy, mò cả buổi vẫn không mò được điện thoại.
Nàng sực nhớ ra trong phòng này tối om om, nàng có mắt âm dương nên có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm tối, nhà thầu Du này chỉ là một người bình thường nên không thể nào nhìn thấy nàng được.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng không đốt đèn liền xuất hiện ở cửa, người bình thường nào thấy vậy cũng sẽ cho rằng mình gặp phải quỷ.
Nàng nói: "Chú đừng sợ, tôi có mở thiên nhãn nên có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm tối." Nếu nói "âm nhãn" sợ người thường sẽ không hiểu mà sợ hãi, nên nàng liền nói là khai "thiên nhãn" hoặc "mắt nhìn ban đêm".
Nàng tổng cảm thấy việc này có chút quái lạ, sợ có người hoặc đại quỷ đang rình rập trong bóng tối, nàng thấp giọng nói: "Tiểu muộn ngốc, tận lực nhỏ tiếng một chút, chị lo lắng có mai phục." Nàng nói xong, rảo bước tiến vào trong toilet rồi đóng cửa lại, toilet lúc này đã được đóng kín.
Nàng lấy ra di động, mở tính năng đèn pin lên rồi ngồi xổm bên cạnh nhà thầu Du, hỏi: "Vẫn còn ổn chứ?"
Có ánh sáng, lại nhìn đến ánh đèn chiếu ra bóng người, nhà thầu Du chịu đủ kinh hách liền "rào" một tiếng, nước mắt tuôn như suối.
Một người đàn ông vậy mà bị dọa sợ đến nỗi khóc không thành tiếng.
Du Thanh Vi tìm khăn giấy đưa cho ông.
Nhà thầu Du nhìn thấy Du Thanh Vi phi thường bình tĩnh, giống như hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào, lúc này mới dần dần khôi phục bình tĩnh trở lại.
Du Thanh Vi nhìn thấy ông đã hòa hoãn đôi chút mới bắt đầu hỏi: "Phát sinh chuyện gì? Công nhân trong kí túc xá đâu hết rồi?"
Nhà thầu Du dùng sức lau mặt, run run rẩy rẩy lấy ra gói thuốc lá, ông đang muốn rút một điếu đưa lên miệng nhưng nghĩ đến bà chủ Du là phụ nữ, nên có hơi do dự.
Du Thanh Vi nói: "Không sao, chú cứ hút đi." Tuy nàng không thích ngửi mùi thuốc lá nhưng nếu lúc này không cho nhà thầu Du hút, chỉ sợ ông khó mà bình tĩnh lại nổi.
Nàng không hiểu cho lắm, tại sao đàn ông mỗi khi gặp chuyện lại thích lôi thuốc ra hút nhỉ, nhưng mà nàng cũng nhìn ra được, hút thuốc có vẻ cũng có thể trợ giúp cho bọn họ đôi chút.
Nhà thầu Du hút xong một điếu thuốc rồi thở phào một hơi, ông nói: "Này do sắp đến cuối tháng, chuẩn bị phát tiền lương cho công nhân, tôi còn chưa có tính lương cho họ xong, kế toán...!kế toán của tôi nghỉ việc, hai tháng nay tiền lương công nhân đều do tôi tự tính."
Du Thanh Vi gật đầu, tâm nói: "Sao không nói trọng điểm a."
Nhà thầu Du nói tiếp: "Tôi đang ngồi tính tiền lương, bận rộn đến khá muộn.
Mười một giờ hơn tự nhiên cúp điện, tôi cũng không nghĩ gì nhiều, mùa hè lượng điện tiêu thụ cao, thỉnh thoảng bị cúp điện một chút cũng thực bình thường, cúp điện không bao lâu sẽ tự có lại thôi, tôi liền đi đến sofa nằm nghỉ."
Du Thanh Vi hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện?"
Nhà thầu Du gật đầu, nói: "Tự nhiên có gió thổi bay bức màn, ngọn gió kia thổi lên người đặc biệt lạnh, sau đó...!kính bát quái tôi để trong phòng đột nhiên sáng lên, còn có miếng đá cẩm thạch kia, văn phòng đang tối thui tự nhiên sáng bừng lên như có ánh chớp, tôi nhìn thấy mấy cái bóng người bị ánh chớp kia chiếu cho tan biến....!tôi....!tôi sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên....!sau....!sau đó tôi nghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền...!liền nhìn thấy mấy công nhân vốn dĩ đang nghỉ ngơi trong kí túc xá....!giống....!giống như bị trúng tà hay mộng du gì đó, một đám đi từ từ ra ngoài....!tôi....!không dám lên tiếng...!chỉ...!chỉ....!dám nhìn bọn họ đi về phía công trường...."
"Có công nhân đột nhiên la lên, hình...!hình như là người đó tỉnh lại, người đó la lên có quỷ....!rồi....!tôi nghe thấy người vừa mới la lên có quỷ kia hét thảm một tiếng sau đó không nghe được gì nữa....!tôi....!tôi vội vàng ôm lấy kính bát quái ngài cho trốn vào trong toilet, sau đó....!lại....!lại chạy ra khiêng miếng đá cẩm thạch kia vào......"
"Tôi....! nghe....!nghe thấy bên ngoài cứ chốc lát lại truyền đến vài tiếng gào, giống như là tiếng quỷ kêu, bên công....!công trường thường phát ra tiếng kêu thảm thiết....!tôi trốn ở nơi này một lúc lâu mới....!mới nhớ tới ngài....!hiểu....!hiểu này đó, tôi....!tôi chỉ quen biết một mình ngài....."
Nhớ tới chuyện phát sinh lúc nãy, nhà thầu Du sợ tới mức cả người run run.
Du Thanh Vi lấy ra một lá bùa nặc dương và một lá bùa nặc khí dán vào trên người nhà thầu Du, nói: "Có hai lá bùa này trấn trên người, quỷ sẽ không nhìn thấy chú." Du Thanh Vi lại đưa thêm cho ông hai lá bùa phá ma trấn tà: "Chú đem hai lá bùa này giữ trong người, quỷ sẽ không dám đến gần, cứ trốn ở đây không cần đi ra ngoài, lúc chúng tôi tới đây thì thấy có người canh giữ bên ngoài, phỏng chừng chú có chạy ra cũng sẽ bị người bắt lại.
Miếng đá cẩm thạch này quá lớn, chú cũng đừng khiêng nó làm gì, lá bùa này và bùa trên đá cẩm thạch đều giống nhau.
Chú tìm một chỗ trốn đi, chút nữa xong việc hai chúng tôi sẽ đến đón chú."
Nhà thầu Du hỏi: "Hiện...!hiện tại không thể đi ra ngoài sao?"
Du Thanh Vi đáp: "Hiện tại muốn ra ngoài hơn phân nửa là không thể.
Hai chúng tôi còn có thể, chứ chú thì...."
Nhà thầu Du vội vàng nói: "Vậy tôi ở đây chờ hai người."
Du Thanh Vi nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng nhìn ra được phản ứng của nhà thầu Du này không phải là giả.
Nếu ông ấy đang diễn kịch thì kỹ thuật diễn này có thể so với ảnh đế nha.
Nàng đứng dậy mở cửa toilet thì thấy Lộ Vô Quy đang đứng nép bên cửa sổ, xốc một góc nhỏ của bức màn lên nhìn ra bên ngoài.
Nàng thấp giọng hỏi: "Tình huống như thế nào?" Nàng từng kiến thức qua độ hung hãn của Lộ Vô Quy khi gặp phải âm linh quỷ vật, lúc này em ấy cư nhiên nép ở một góc, rất khác thường.
Lộ Vô Quy nhìn chằm chằm tòa nhà đang xây dở còn chưa hủy đi giàn giáo và lưới bảo hộ, nói: "Em dùng vọng khí thuật nhưng vẫn không thể nhìn rõ tình huống trong tòa nhà kia." Cô tuy rằng bị ăn mệt trong tay của Bạch Thái Hoán, nhưng cũng nhờ vậy mà có thêm kinh nghiệm, nên nhìn một chút tình huống này liền biết có người bày trận.
Lúc nãy cô nghe Du Thanh Vi nói nơi đây là thuộc địa giới của nhà chị ấy, lại gặp nhiều quỷ đem công nhân ở đây bắt đi như vậy, cô nói: "Em cảm thấy giống như có người muốn hại chị.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...