Tả Tiểu Thứ không biết chuyện “yêu tinh cong”, nên nhất thời không hiểu “người cong” là cái gì, Du Thanh Vi thì ngược lại, nháy mắt hiểu ngay.
Nàng đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước Lộ Vô Quy nói nàng môi thực mềm bộ ngực cũng thực mềm rồi chuyện gì cũng chưa làm blah blah, một tia nghi ngờ chợt lóe lên.
Nàng có điểm hoài nghi Lộ Vô Quy cũng cong, bất quá nghĩ lại, nếu thật sự Lộ Vô Quy cong thì đã sớm gào lên thông báo ra ngoài rồi đi? Nàng nhìn ngang nhìn dọc thấy Lộ Vô Quy thế nào cũng không thuộc về kiểu tính cách sẽ yêu thầm người khác.
Lộ Vô Quy nếu thích ai, nhất định sẽ tạch tạch tạch vui mừng cọ lại gần nói thích đi?
Du Thanh Vi buông nghi ngờ, đứng dậy giúp Tả Tiểu Thứ thu dọn pháp khí làm pháp sự.
Sau khi thu thập xong, nàng lại lấy ra mấy đạo bùa phá ma trấn tà và bùa tụ dương từ trong balo, viết cho ông Vương và bà Vương dẫn phù quyết rồi nói: “Đây là bảy lá bùa tụ dương dùng để ngưng tụ dương khí, có thể giúp cho Tử Hàn khôi phục dương khí.
Hai bác tìm một cái túi nhỏ đựng bùa rồi đeo trên cổ cho chị ấy, mỗi lá bùa chỉ dùng được bảy ngày thì sẽ không còn hiệu quả.
Còn bùa phá ma trấn tà này thì có thể bảo vệ khỏi tà vật, lệ quỷ hay tiểu Yêu Linh cũng sẽ trực tiếp bị đánh tan nếu đụng phải, lỡ gặp phải cấp bậc Quỷ Vương thì cũng có thể đỡ được một đòn.
Tử Hàn lần này gặp nạn, dương khí yếu, dễ dàng trêu chọc tới âm tà, bác cho chị ấy mang theo mấy lá bùa này trên người để phòng thân.”
Ông bà Vương vạn phần cảm kích nhận lấy bùa, ông thấy các nàng đã thu thập xong đồ vật chuẩn bị đi, lại thấy thật sự đã quá muộn, không tốt để giữ lại, chỉ cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc rồi tiễn các nàng ra thang máy.
Mấy người Du Thanh Vi ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị lấy xe về nhà.
Tả Tiểu Thứ thấy trời đã quá khuya, nói với Trang Hiểu Sanh: “Chị về nhà một mình không an toàn, để tôi đưa chị về.”
Trang Hiểu Sanh thấy Tả Tiểu Thứ mệt đến cả người đều héo, nàng nói: “Em và Du tổng sớm một chút về đi, tôi có thể tự về.”
Trần Vũ nói với Trang Hiểu Sanh: “Tôi và em thuận đường, để tôi đưa em về.”
Trang Hiểu Sanh kinh ngạc hỏi: “Anh biết địa chỉ nhà tôi sao?”
Trần Vũ nói: “Tối hôm qua nhà em xảy ra chuyện, Du đại tiểu thư nhắn tin cầu viện trên diễn đàn của Hiệp Hội, có viết rõ địa chỉ.”
Tả Tiểu Thứ nhìn nhìn Du Thanh Vi, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự tiện đường hả?”
Du Thanh Vi thanh âm không lớn không nhỏ đáp lại: “Một người Nam, một người Bắc, tiện không?” Thanh âm không lớn, nhưng vừa đủ để mọi người nghe rõ.
Trần Vũ bị Du Thanh Vi vạch trần, “khụ” một tiếng rồi nói: “Gần đây không yên ổn, tôi có hẹn với người ở bên cửa hàng gần đó, chút nữa có hành động.”
Du Thanh Vi thật dài mà “À” một tiếng, cười như không cười nhìn nhìn Trần Vũ, nàng quơ quơ quạt xếp trong tay, nói: “Được rồi, vậy chúng tôi đi trước đây.” Nói xong kéo cánh tay của Tả Tiểu Thứ lôi đi.
Tả Tiểu Thứ: “......” Đi về? Chỉ nói mấy câu liền đi về? Đây mà là em họ ruột thịt sao? Cô không cam lòng quay đầu nhìn Trang Hiểu Sanh.
Ánh mắt kia muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, sống thoát thoát như đang nói: Chị đừng có để bị câu đi a, phải chờ tôi a! Cô đi một bước lại quay đầu nhìn một lần.
Trang Hiểu Sanh bị Tả Tiểu Thứ chọc cười, lắc lắc đầu rồi nói với Trần Vũ: “Không cần phiền toái, tôi có thể tự mình về nhà, không sao đâu.” Nàng nói xong thì phát hiện Nhị Nha nhà nàng không có đi theo Du Thanh Vi.
Ánh mắt của nàng sáng lên, hỏi: “Nhị Nha, em không về cùng Du Thanh Vi sao?”
Lộ Vô Quy nói: “Về chứ.
Mấy chị ấy sẽ ở trên xe chờ em.” Ngay lập tức cô căng mặt ra vẻ nghiêm túc nói với Trang Hiểu Sanh: “Chị Hiểu Sanh, nếu chọn bạn trai thì phải cẩn thận và nghiêm túc một chút, đừng để cải trắng ngon lại bị heo ủi mất.”
Trang Hiểu Sanh: “.......”
Trần Vũ: “........”
Lộ Vô Quy nói: “Bất quá Trần Vũ này nhân phẩm cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi già.”
Trần Vũ: “.......”
Trang Hiểu Sanh: “......”
Lộ Vô Quy lại nói: “Bản lĩnh hơi kém một chút.”
Trần Vũ: “......” Hắn nói thầm trong bụng: “Tiểu Lộ đại sư, tôi còn đứng ở đây chưa có đi nhen.”
Trang Hiểu Sanh: “......” Nàng tức giận cong ngón tay búng vào trán Lộ Vô Quy, nói: “Con nít con nôi, nói bậy cái gì đâu không.”
Lộ Vô Quy đáp: “Xem tướng mạo của chị là biết rồi, cung nhân duyên của chị rất sáng.” Cô nói xong lại nhìn về phía Trần Vũ.
Trần Vũ lúc này thật muốn có một cái quạt xếp để che mặt lại.
Hắn tốt xấu gì cũng sống ba mươi hai năm, da mặt cũng đủ dày, lập tức thoải mái hào phóng mà để cho Lộ Vô Quy xem tướng mạo của hắn: “Tiểu Lộ đại sư nhìn ra cái gì?”
Lộ Vô Quy nói: “Tuy nói cung nhân duyên của anh cũng có chút sáng, nhưng tạm thời không nhìn ra anh và chị Hiểu Sanh của tôi có tướng phu thê.”
Trang Hiểu Sanh thật sự không chịu nổi Nhị Nha nhà nàng nữa, quay qua nói với Trần Vũ: “Tôi đưa em ấy đi qua chỗ Du Thanh Vi.
Hẹn gặp lại.” Nàng giữ chặt cánh tay của Lộ Vô Quy kéo em ấy đi về hướng xe của Du Thanh Vi.
Nàng đi ra xa bảy tám mét mới nói: “Em nói bậy cái gì vậy, tám cây sào tre cũng bắc không tới, liên quan gì mà lại nói như thế.”
Lộ Vô Quy thực nghiêm túc đáp lại: “Em không có nói bậy.
Chị Hiểu Sanh, chị cần phải cẩn thận, tướng mạo của chị rất tốt, khí vận cũng rất tốt, rất nhiều người sẽ vì khí vận của chị mà muốn cưới chị, cho nên khi chọn bạn trai phải rửa sạch hai mắt nhìn cho kỹ đó.”
Trang Hiểu Sanh lúc này là thật sự tin Lộ Vô Quy đã tìm về đủ hồn.
Hiện tại không còn ngốc nữa, em ấy trở nên nhiều chuyện cùng lải nhải lèm bèm không ngớt.
Nàng nhìn thấy xe của Du Thanh Vi đang từ bãi đỗ xe chạy đến đón Lộ Vô Quy, bước nhanh tới mở cửa ở ghế phụ rồi nói với Lộ Vô Quy: “Lên xe đi.”
Lộ Vô Quy “dạ” một tiếng, ngồi vào trong xe rồi nói: “Nhưng mà chị cứ yên tâm, nếu có người không phải thiệt tình thích chị mà có ý đồ khác, chị cứ nói cho em, em một thước là đập chết hắn ngay.”
Trang Hiểu Sanh thắt dây an toàn cho Lộ Vô Quy, nói: “Em chỉ cần chiếu cố tốt cho bản thân là chị đã cảm ơn trời đất rồi.” Nàng đóng cửa xe, đứng lui qua một bên rồi vẫy vẫy tay tạm biệt.
Du Thanh Vi hướng Trang Hiểu Sanh gật đầu chào rồi lái xe đi.
Nàng hỏi Lộ Vô Quy: “Vừa rồi em nói gì với chị Hiểu Sanh vậy?”
Lộ Vô Quy nói: “Có người muốn theo đuổi chị Hiểu Sanh, em phải thay chị ấy trấn cửa ải.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thấy Trần Vũ hơi già.”
Du Thanh Vi lé mắt liếc Lộ Vô Quy, tâm nói: “Em sống mấy trăm tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ chê người ba mươi hai tuổi là già?” Tuy nói Trần Vũ thoạt nhìn già dặn, nhưng già không phải vẻ bề ngoài, mà là khí chất trầm ổn lão luyện, diện mạo gì đó thì vẫn không tồi.
Tả Tiểu Thứ đang ngồi băng ghế sau vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, tôi cũng thấy anh ta già.” Cô còn bổ sung thêm một câu: “Ít nhất tuổi của tôi và Trang Hiểu Sanh mới tính tương đương nè.”
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn Tả Tiểu Thứ đang muốn theo đuổi chị Hiểu Sanh của cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tả Tiểu Thứ, tôi chỉ nghe Thái Phân nhắc mãi là muốn tìm bạn trai cho chị Hiểu Sanh, không nghe bà ấy nói muốn tìm bạn gái cho chị ấy.”
Tả Tiểu Thứ hừ hừ đáp: “Có còn muốn làm bạn tốt hay không vậy hả?”
Du Thanh Vi nhìn bộ dáng Lộ Vô Quy nhọc lòng vì chuyện chung thân đại sự của Trang Hiểu Sanh mà buồn cười.
Lúc Du Thanh Vi về đến nhà cũng đã gần hai giờ sáng.
Hôm nay hai cha con Long sư thúc và ba người nhóm Kim Sa đã vào ở, các phòng trong nhà nàng đều đã có người trụ, trừ phòng của nàng và phòng của ông nội.
Tả Tiểu Thứ chỉ có thể ngủ chung một phòng với Du Thanh Vi.
Lộ Vô Quy tuy rằng không quá vui đem giường của cô và Du Thanh Vi cho Tả Tiểu Thứ ngủ, nhưng thấy cô ấy vừa mệt vừa buồn ngủ mà không có chỗ ngủ, đành phải hừ hừ hai tiếng, ngồi xếp bằng ở bên cạnh đả tọa, lén lút lưu ý động tĩnh của hai người kia.
Hai người kia mỗi người ngủ một bên, ở giữa còn có khoảng trống cỡ một mét, lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn chạy xuống lầu, đem tài liệu vẽ bùa cất trong cốp xe dọn vào trong thư phòng, oa ở thư phòng bắt đầu vẽ bùa.
Ngày hôm sau, Du Thanh Vi ngủ đến chín giờ mới tỉnh dậy.
Nàng đi đến phòng của Hạ Nhan Hi nhìn thử, thấy Hạ Nhan Hi vẫn còn đang ngủ, lại hỏi thăm dì Tiền tình huống của chị ấy.
Dì Tiền nói sáng nay Hạ Nhan Hi có tỉnh lại ăn một chút đồ ăn rồi lại ngủ tiếp.
Du Thanh Vi thấy Hạ Nhan Hi không có trở ngại gì liền yên tâm.
Còn chuyện Hạ lão gia tử mất, Hạ gia có người xử lý tang sự hay không, Hạ gia có người quản lý sản nghiệp hay không, Du Thanh Vi nửa điểm đều không thèm quan tâm.
Hạ Nguyên Trọng thiếu chút nữa giết sạch cả nhà nàng, nàng và Hạ gia có thù diệt môn, ông nội nàng chết, ba nàng chết, Tiểu Long bị mất một cánh tay, Long sư thúc phải dưỡng thương hết nửa năm, thầy trò Thường đại sư tới bây giờ vẫn còn nẹp đinh thép trong xương, ngồi xe lăn không đi nổi.
Tất cả những chuyện đó bày ra đây, đừng nói đi thắp cho nén nhang, nàng không tìm Hạ gia tính sổ đã là cấp cho hậu nhân duy nhất còn lại của Hạ gia là Hạ Nhan Hi chút mặt mũi rồi.
Đến nỗi mấy cái loạn sự kia muốn như thế nào xử lý, thì để Hạ Nhan Hi dưỡng thương tốt rồi tự mình đi lo liệu.
Đương nhiên, nếu muốn ngầm chiếm sản nghiệp của Hạ gia, đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Bất quá, lấy giao tình của nàng và Hạ Nhan Hi ra so, nàng không thể nào làm ra được loại sự tình này.
Gần nhất bên ngoài loạn thành một đoàn, nàng đơn giản làm tổ ở nhà đâu cũng không đi.
Du Thanh Vi ăn qua cơm sáng, ở trong sân pha trà phơi nắng, cân nhắc chuyện trước mắt, cùng với suy xét tính toán về sau.
Hiệp Hội bị thương nặng, đám Yêu Linh quỷ vật thừa cơ nổi dậy, loạn tượng đã hiện.
Một nhà già trẻ của nàng đều ở tại nơi này, khẳng định phải tăng mạnh bảo an, sau này còn phải gia tăng thêm nhân thủ, hiện tại đã bắt đầu có thêm nhiều người đến đây ở, phòng ở đã không đủ dùng.
Năm trước lúc ông nội của nàng phân chia gia sản, đã đem phần lớn tài sản của ông để lại cho nàng dự phòng, hiện giờ tiền đầu tư khẩn cấp nàng vẫn còn đầy đủ, hai nhà bên cạnh nhà nàng quanh năm không có người ở, Du Thanh Vi động tâm tư muốn mua lại.
Nàng đến thư phòng nơi Lộ Vô Quy đang vẽ bùa thông báo một tiếng, rồi chạy đến chỗ công ty bất động sản, ngỏ ý muốn xin phương thức liên lạc của hàng xóm nhà cách vách.
Có thể mua tòa nhà ở khu vực nàng đang sống đều là người có chút của cải, công ty bất động sản không dám cho nàng phương thức liên lạc trực tiếp.
Bọn họ trước điện thoại liên hệ với hai chủ nhân của hai tòa nhà hai bên, nói đơn giản tình huống, trải qua sự đồng ý mới đưa cho Du Thanh Vi phương thức liên lạc.
Du Thanh Vi trước báo thân phận, nói cho đối phương nhà nàng ở vị trí nào, nàng hỏi công ty bất động sản muốn phương thức liên lạc để thương lượng mua lại tòa nhà cũng là bất đắc dĩ.
Tình huống là gần đây nhà nàng chọc phải mấy loại đồ vật lung tung rối loạn, hai ngày trước tường viện đều bị đánh sụp, mỗi ngày trời vừa tối liền không ngừng nghỉ.
Nàng nói: “Nhà của ngài hằng năm không có người ở, mấy thứ kia trốn đến trong đó, không có việc gì lại nhảy ra tìm chúng tôi quấy phá, chúng nó mỗi lần thấy tình huống không đúng lại trốn về nhà của ngài.
Chúng tôi không thể tự tiện xông vào nhà ngài bắt mấy thứ kia, hiện tại bị chúng nó nháo đến đau cả đầu.” Ý tứ của nàng chính là, nàng bồi thường điểm giá cả mua lại căn nhà không người ở của đối phương, đỡ phải tương lai nháo ra chuyện, đắc tội hàng xóm không tốt lắm.
Nàng đối với hàng xóm hai nhà trái phải đều nói giống nhau, hai nhà hàng xóm không nói đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói để bọn họ suy xét một chút.
Du Thanh Vi biết đối phương sẽ không nghe nàng nói liền tin, khẳng định sẽ đi hỏi thăm này nọ.
Nếu như nàng là người bình thường gặp phải tình huống này, đừng nói là nhà trống không người ở, cho dù là nhà có người đang ở, mà kế bên hàng xóm lại là một nhà chiêu quỷ, chỉ cần không muốn gặp phải bất trắc, dưới tình huống giá cả hợp lý đều sẽ bán ra chuyển đi nhà khác.
Hàng xóm bên tay trái nhà nàng rất có hiệu suất.
Nàng buổi chiều đang ở trong sân phơi nắng thì nghe có tiếng xe lái vào trong sân nhà kế bên, sau đó có âm thanh người đang nói chuyện với nhau.
Nàng leo lên ban công lầu hai nhìn vào nhà hàng xóm cách vách, thấy có người đang từ trên xe bước xuống, lái xe giống như là cái tài xế, băng ghế phía sau là một người phụ nữ trung niên sang trọng.
Nàng ghé vào lan can ban công vẫy tay chào hỏi: “Chào đại tỷ hàng xóm.”
Người phụ nữ kia nghe tiếng gọi, quay đầu giương mắt nhìn lại, thấy trên ban công lầu hai có một cô gái trẻ đang cười chào hỏi với mình, hơi gật gật đầu chào lại.
Du Thanh Vi hỏi: “Em có thể qua ngồi một chút không ạ?”
Đại tỷ hàng xóm kia cũng rất hòa khí đáp: “Lại đây ngồi một lát đi.”
Du Thanh Vi đi đến nhà hàng xóm, nhìn thấy gia cụ trong phòng đều được che lại, trang hoàng rất không tồi.
Nàng nói: “Trang trí đẹp như vậy, lại để trống rất uổng....” lời còn chưa dứt, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy một đoàn hắc ảnh trên lầu hai, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy một con mèo toàn thân đen nhánh, giống như một con báo nhỏ đang sâu kín nhìn chằm chằm nàng.
Con mèo thấy nàng nhìn qua, dựng đuôi lên --- hai cái đuôi a!
Mèo yêu hai đuôi “meo” một tiếng, từ cửa sổ lầu hai vèo một phát phóng ra ngoài.
Du Thanh Vi chỉ nhảy mấy bước đã vọt đến lầu hai, nhưng không thấy bóng dáng mèo đen đâu nữa.
Nàng tâm nói: “Không phải chứ, thuận tiện xạo xạo với hàng xóm hai câu, kết quả lại có thiệt...”
Động tác của Du Thanh Vi lớn như vậy, hàng xóm tự nhiên cũng thấy được.
Bất quá hàng xóm không thấy rõ là cái gì, chỉ thấy một đoàn bóng đen chui qua cửa sổ bỏ chạy, còn cô bé hàng xóm cách vách thân thủ lại vô cùng linh hoạt, “tạch tạch” vài bước đã nhảy tới lầu hai.
Đại tỷ hàng xóm hoảng sợ hỏi: “Đó là gì vậy?”
Du Thanh Vi đáp: “Không có gì, chỉ là một con mèo nhỏ.”
Nhỏ? Cái bóng bự như vậy mà nói nhỏ? Đại tỷ hàng xóm lúc này cũng không còn tâm tư đi xem nhà của mình nữa, giống như nhìn nhà ma quét mắt xung quanh, nói: “Tôi có hẹn một vị phong thủy đại sư lại đây nhìn xem, chắc ông ấy cũng sắp đến rồi.”
Du Thanh Vi hiểu rõ.
Người ta không chỉ có hỏi thăm, còn có chuẩn bị mà đến, muốn tận mắt nhìn thấy mới tin.
Nói chung, mấy người làm ăn đều có nhiều mánh khóe, người phụ nữ này nói chuyện khẩu âm phương Bắc, nàng đoán vị phong thủy đại sư kia chắc hẳn cũng là người từ nơi khác mời đến.
Nàng cùng đại tỷ hàng xóm ngồi xuống, nói chuyện phiếm trong chốc lát, cùng nhau nhiều chuyện xem đối phương đang làm gì, trong nhà có những ai, hiểu biết thêm hoàn cảnh của đối phương này nọ.
Hàn huyên không bao lâu thì điện thoại của người phụ nữ kia vang lên, chị ta tiếp điện thoại xong, nói với Du Thanh Vi: “Đại sư sắp tới.” rồi đi ra ngoài đón.
Không bao lâu, một chiếc xe ngừng ở bên ngoài, người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi mang theo một người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi bước xuống xe.
Hai người này nàng chưa từng gặp qua, không có ấn tượng gì.
Người đàn ông trung niên đi mấy bước, quay đầu nhìn nhà Du Thanh Vi ở cách vách, nghỉ chân đánh giá một hồi lâu, tới khi nhìn thấy Du Thanh Vi thì hơi sửng sốt, tầm mắt ông ta từ bút bùa chấm nốt chu sa ở giữa mày Du Thanh Vi dời đến quạt xếp trên tay, nói: “Vị tiểu hữu này hình như là người trong nghề?" Chân mày của ông ta hơi nhíu lại.
Du Thanh Vi làm trong nghề này, đương nhiên biết trong nghề kiêng kị nhất là một lúc tìm hai nhà phong thủy đến xem phong thủy.
Nàng nhìn thấy người đàn ông trung niên kia nói ra thân phận của nàng rồi nhíu mày, phỏng chừng hiểu lầm người phụ nữ kia mời nàng đến xem phong thủy, nàng giơ quạt xếp chỉ về phía nhà cách vách rồi nói: “Nhà tôi ở kế bên.” Nàng ôm quyền chắp tay làm cái lễ chào hỏi.
Người đàn ông trung niên kia gật gật đầu, được người phụ nữ mời vào trong.
Ông ta cũng không nói gì nhiều, trước nhìn quanh một vòng nhà ở, lại ra ngoài nhìn một chút, đến tủ quần áo trong phòng và toilet cũng nhìn hết.
Đại tỷ hàng xóm hỏi: “Đại sư, nhà này không có vấn đề gì chứ?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Không có vấn đề gì.”
Đại tỷ hàng xóm nghe vậy thì nhìn qua Du Thanh Vi, ánh mắt kia hơi có chút vi diệu, theo sát liền nghe đại sư kia thở mạnh một hơi rồi nói tiếp: “Nhà quanh năm để trống không có người ở đều sẽ gặp tình huống như vậy.”
Du Thanh Vi cầm quạt xếp chống lên môi, cố nhịn cười.
Khóe miệng của nàng vừa giơ lên, liền thấy Đại Bạch nhà nàng từ trong tường chui ra tới.
Du Thanh Vi: “.....”
Người đàn ông trung niên kia đột nhiên cảm thấy sau lưng có một hơi thở cường đại đánh tới.
Ông ta lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một cái đầu cùng nửa thân mình đang trồi ra khỏi vách tường.
Thứ này lớn lên nhìn đặc biệt giống rồng nhưng lại không có sừng, hai sợi râu rồng đang phe phẩy trong không trung, trên người nó mang theo một tầng sáng nhàn nhạt có chứa lôi lực kích động cuộn trào.
Ông ta và giao long kia cách nhau không đến mấy mét, có thể tinh tường cảm nhận được sự cường đại của giao long Yêu Linh này.
Trong nháy mắt, hô hấp của ông ta như muốn ngừng lại.
Giao long kia nhìn ông ta trong chốc lát, ném một cái xem thường rồi xoay người vung lên cái đuôi, xuyên tường đi mất.
Người đàn ông trung niên kia: “........” Ông ta hung hăng nhéo vô đùi mình một cái, đau đến suýt la lên.
Không phải nằm mơ a.
Người trẻ tuổi kia hỏi: “Chú, sao thế ạ?”
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi làm bộ tỏ vẻ cái gì cũng không nhìn thấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...