Du Thanh Vi thấy tình huống của Hạ Nhan Hi phi thường không tốt, nàng lấy hai lá bùa tụ dương trấn trên người, rồi thương lượng với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, chị có bùa tụ dương trấn thân là được rồi, chị đem pháp bố áo choàng này tạm thời cho Hạ Nhan Hi mượn để bảo mệnh nha."
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, bùa tụ dương cô vẽ cho Du Thanh Vi cất trong balo cũng đủ để chị ấy xài, lại thấy thái độ của Du Thanh Vi thực kiên quyết, vì thế gật đầu "dạ" một tiếng, cô thầm nhủ: "Em không đáp ứng chị vẫn sẽ cho mượn thôi, còn hỏi em làm gì?"
Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy không phản đối, nhanh chóng gỡ áo choàng phủ lên người Hạ Nhan Hi, nàng nói: "Chờ sau khi ra khỏi đây tôi sẽ nhờ tiểu muộn ngốc rút âm độc cho chị, chị cứ đến nhà tôi dưỡng sức cho tốt, những chuyện khác sau này tính." Nàng đoán chừng Hạ gia kia từ Hạ lão gia tử đến những người có tiếp xúc với việc làm ăn ở Quỷ Thị, một cái đều khó mà chạy thoát được.
Hạ Nhan Hi vốn dĩ chỉ cần giết chết Hạ Trạch Hi, lại liên hợp với Hạ Trung, vô luận là địa vị ở Hạ gia hay Hiệp Hội chị ấy đều sẽ ngồi vững như núi, chứ không phải rơi vào tình cảnh và mang bộ dạng thê thảm như bây giờ.
Nếu Hạ Nhan Hi chọn cách làm như trên, Hạ Trung và đám tiểu nhị vì muốn đem chuyện Hạ gia làm ra ở Quỷ Thị giấu nhẹm đi, hắn nhất định sẽ dùng kế đã bẫy chết Dực Di đại sư áp dụng với đám người Cẩm Trần đạo trưởng.
Rồi đến khi nàng cùng Lộ Vô Quy mang đội xuống đây, Khôi Tử Tuyển sẽ cùng bọn hắn toàn lực xuất thủ, đem lực lượng còn sót lại này của Hiệp Hội tiêu diệt.
Đến lúc đó chính là cục diện toàn quân bị diệt, mấy nhóm người đến Quỷ Thị còn sống chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mặc kệ là hướng về giao tình trước đây với Hạ Nhan Hi, hay là lần này Hạ Nhan Hi vì đại nghĩa ra tay, nàng đều phải bảo vệ Hạ Nhan Hi thật tốt.
Một đường bọn họ đi tới, chỉ có Cẩm Trần đạo trưởng chia long giác cho Hạ Nhan Hi, Trần Vũ đưa nước bùa và đồ ăn, mấy nhà còn lại một ánh mắt cũng không nhìn tới.
Từ điểm này là có thể nhìn ra được tình cảnh của Hạ Nhan Hi.
Hạ Nhan Hi nắm chặt áo choàng trên người.
Nàng dán bùa tụ dương Du Thanh Vi cho, trong lòng rất cảm động, hiện giờ có thêm áo choàng được vẽ bùa mang theo hương vị nhang đèn khoác trên người, cách trở không để âm khí ăn mòn, còn có chút dương khí ấm áp thấm vào da thịt, kinh mạch, trên người cuối cùng cũng bớt lạnh lẽo.
Nguy hiểm lớn nhất khi đi Âm không phải là gặp quỷ quái, mà là bị âm khí ăn mòn.
Cho dù đoàn người hiện tại có đồ ăn nước uống sung túc, nhưng cả đám đều mệt mỏi vô cùng, buồn ngủ đến đôi mắt đều không mở ra nổi, nhưng không một ai dám nhắm mắt ngủ gật.
Người ở dương gian nằm ngủ trên mặt đất không đắp chăn đàng hoàng, bị gió thổi qua còn dễ dàng cảm lạnh, ở đường Âm ngủ, bị gió thôi qua, kia không phải là cảm lạnh mà là thổi tắt dương hỏa, ngủ một giấc mạng liền không còn.
Lộ Vô Quy chậm rì rì đi về phía trước, ngẫu nhiên còn nhảy tới nhảy lui trên đá âm.
Cô cảm thấy mấy người này đi thật là chậm, nếu cô chạy đi, một trăm kilomet chỉ cần ba bốn tiếng là đã chạy tới.
Những người này đừng nói là chạy, tới đi bộ tốc độ còn chậm hơn cả người bình thường, một đám bộ dáng vô lực có thể tùy thời ngã xuống.
Cô thật muốn nói: "Cố lên nha, đi nhanh một chút nha." Nhưng cô cảm thấy cho dù có cổ vũ, mấy người này cũng không đi nhanh được.
Cô nói với Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, chị xem mấy người này đi thật là chậm, hay là em giúp chị cõng Hạ Nhan Hi, ba người chúng ta đi trước đi."
Du Thanh Vi thật cạn lời nhìn Lộ Vô Quy.
Nàng phát hiện ra, từ lúc hội hợp với Cẩm Trần đạo trưởng, Lộ Vô Quy liền cảm thấy không còn chuyện liên quan đến mình nữa.
Nàng nói: "Tiểu muộn ngốc, Yến lão, Trần lão là mời em xuống đây tìm người, nếu em chỉ mang hai chị về, bọn họ sẽ tin rằng em đã tìm được người sao? Vạn nhất bọn họ đi lạc, em lại phải xuống tìm lần nữa đó."
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, thấy có vẻ hợp lý, cô nói: "Cũng đúng nha." Cô thấp giọng nói: "Hơn sáu mươi đứa con ghẻ, đi thật là chậm."
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng người ở đây đều không điếc.
Một đám không có sức lực nói chuyện, cũng không muốn cùng một cái đại quỷ bị mắc chứng tăng động suốt dọc đường đi đều hưng phấn không dứt kia nói lý, càng không muốn trêu chọc tới cô.
Lúc này mà trêu chọc cô, lỡ như làm cô đây khó chịu, cô đây lén lút thổi cho hai cơn gió âm thì có người liền phải nằm lại nơi này.
"Tiểu Lộ!" Thanh âm của Cẩm Trần đạo trưởng vang lên, ông nói tiếp: "Cháu đến đây xem đường."
Lộ Vô Quy chạy về phía trước, phát hiện ở đây đột nhiên nhiều ra một con đường.
Cẩm Trần đạo trưởng nói: "Đường này không đúng cho lắm."
Lô Vô Quy nhìn nhìn rồi nói: "Không đúng thiệt nha.
Lần trước cháu đi chỉ có một con đường thôi." Cô chỉ con đường có vẻ như đi hướng vào trong núi, nói: "Ông xem, đường này hướng vào trong núi, đi vào đó chính là chết.
Đường Âm là phải đi dọc theo sông Âm, địa phương có đường hoàn dương thì dựa theo dương khí mà đi.
Đi sai đường thì sẽ đi vào bẫy rập mà người khác thiết kế sẵn, thực dễ dàng gặp phải quỷ đả tường, thậm chí có thể trực tiếp lọt vào trong bẫy rập."
Trần Vũ tiến lên hỏi: "Có phải là đến đường hoàn dương rồi không? Tôi nhớ lần trước khi chúng ta đến đường hoàn dương cũng bò lên một sườn núi, khá giống cái sườn núi này."
Lộ Vô Quy nói: "Mới không phải đâu!" Cô nói tiếp: "Anh không phát hiện con đường này là dùng quỷ lực mở ra sao? Đường hoàn dương do mỗi ngày đều có âm dương giao hội, hai khí âm và dương mạnh mẽ đánh vào nhau, vách đá sẽ để lại dấu vết bị dương khí ăn mòn." Cô chỉ về phía dấu vết bị ăn mòn trên sườn núi rồi nói: "Anh nhìn dấu vết kia xem, này là do quỷ khí tạo ra." Cô thấy Trần Vũ nhìn chằm chằm dấu vết kia, tựa hồ xem không rõ, cô nói: "Dùng vọng khí thuật mà nhìn.
Có một tầng quỷ lực che ở mặt trên, dùng mắt thường nhìn sẽ bị ảo thuật quỷ bày sẵn mê hoặc, phải dùng vọng khí thuật mới nhìn được.
Tựa như mấy con rối quỷ chúng ta gặp lúc trước, dùng vọng khí thuật liếc mắt một cái là nhìn ra ngay."
Cẩm Trần đạo trưởng nói: "Tiểu Lộ, cháu dẫn đường, chúng ta tiếp tục đi thôi." Muốn tu tập vọng khí thuật, thiên phú và ngộ tính đều rất quan trọng, người không có thiên phú cùng ngộ tính, luyện cả đời cũng không đến được ngạch cửa, cho dù có thiên phú cùng ngộ tính, muốn tu luyện đến có thể liếc mắt liền nhìn được cảnh giới cấp bậc Quỷ Vương, ít nhất phải có sáu mươi năm công lực.
Tiểu Lộ nói được thật nhẹ nhàng, nhưng phải biết rằng, nếu có thể tu luyện vọng khí thuật đến cảnh giới mà Tiểu Lộ nói, thì việc vọng sơn tìm long huyệt là chuyện dễ như trở bàn tay, sớm đã được người thỉnh đi tôn thờ.
Ông rốt cuộc minh bạch vì sao Lộ Vô Quy có thể tìm được long lươn rồi.
Lộ Vô Quy đi ở phía trước, phát hiện có người đã dò đường trước hủy đi mấy cơ quan bẫy rập, nhưng vẫn còn sót lại vài cái bẫy chưa được xử lý, khiến cho tốc độ vốn đã chậm nay còn chậm hơn.
Cô cảm thấy nếu vẫn tiếp tục đi với tốc độ này, khẳng định sẽ có người không chịu nổi âm khí ăn mòn chết ở đường Âm.
Cô đành phải đi phía trước, thấy có bẫy rập hay cơ quan còn sót lại liền dùng thước phép Lượng Thiên đập nát, ngẫu nhiên nhìn thấy thi quái lang thang cũng một thước đập chết.
Có chút địa phương nguy hiểm, đường rất khó đi, còn phải từ trong nước lội qua.
Cô sợ bọn họ bị nước sông Âm ngâm qua liền sẽ lập tức tắt thở, đành phải đắp cầu quỷ lót đường cho bọn họ.
Có Lộ Vô Quy mở đường, tốc độ của bọn họ tuy rằng nhanh hơn một chút, nhưng thật sự cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Lộ Vô Quy đoán chừng con đường dài 100km này bọn họ phải đi mất hai ngày hai đêm.
Sắc mặt Hạ Nhan Hi càng ngày càng khó coi, Lộ Vô Quy cảm thấy Hạ Nhan Hi cần phải ngủ một chút, bằng không chị ấy không bị âm khí ăn mòn chết cũng sẽ vì mấy ngày không nghỉ ngơi mà bị sâu ngủ cắn chết.
Du Thanh Vi thấy Hạ Nhan Hi đã đi không nổi, bộ dáng tùy thời sẽ té ngã, vội vàng nói: "Đừng cậy mạnh, để tôi cõng chị."
Lộ Vô Quy vừa nghe vậy liền lèm bèm: "Tay chân chị mỏng manh như vậy, em còn phải thường xuyên cõng chị, chị đừng có cõng Hạ Nhan Hi rồi bị người ta đè trên mặt đất đi." Lúc này cô không thèm dẫn đường nữa, "tạch tạch tạch" chạy đến bên người Du Thanh Vi, ngồi xổm xuống rồi nói: "Để em cõng cho." Cô thấy Hạ Nhan Hi có chút do dự liền nói tiếp: "Tôi cõng chị, chị ngủ một lát đi.
Chị có tấm vải bùa mang hương nhang đèn che chở, chút nữa tôi lại dán thêm cho chị hai lá bùa tụ dương, an tâm ngủ, không có việc gì."
Hạ Nhan Hi biết bản thân mình thật sự không chịu nổi nữa, thấy Du Thanh Vi cũng gật đầu đồng ý, nàng nói "Cảm ơn" rồi bò lên lưng Lộ Vô Quy, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lộ Vô Quy cõng Hạ Nhan Hi gầy như que củi, tức khắc nhớ tới Tả Tiểu Thứ, cô lải nhải cả đoạn đường với Du Thanh Vi: "Nếu có Tả Tiểu Thứ ở đây thì tốt rồi, để cho Tả Tiểu Thứ cõng Hạ Nhan Hi."
Du Thanh Vi khẽ nhếch môi, nói: "Em bớt khi dễ Tả Tiểu Thứ một chút đi." Nàng nghĩ đến Tả Tiểu Thứ lúc nào cũng nói Lộ Vô Quy chỉ biết quan tâm đến nàng mà ăn hiếp chị ấy, không khỏi mỉm cười.
Đồ vật Lộ Vô Quy mang theo đã bị hủy hết, Du Thanh Vi do thể lực có hạn nên chỉ mang theo balo nặng chừng mấy kí, đồ ăn nước uống, bùa đều mang rất hữu hạn, hơn nữa do nghĩ Lộ Vô Quy mang theo đồ rất nhiều, nên nàng cũng chỉ mang theo một ít nhang đèn, tiền giấy.
Lộ Vô Quy muốn xây cầu quỷ hoặc quỷ lộ cho mấy chục người đi qua, nhất định phải dùng đến nhang đèn và tiền giấy, sau khi dùng hết nhang đèn, tiền giấy nàng mang theo, Lộ Vô Quy cũng không có biện pháp xây cầu quỷ nữa, phù cầu thì càng không cần nghĩ đến, bùa một tấm cũng không còn.
Không có Lộ Vô Quy bắc cầu lót đường, đến đoạn đường có nước, cũng chỉ có thể lội từ sông Âm mà qua.
Chỗ nước cạn thì không đến mắt cá chân, chỗ nước sâu thì lên tới eo.
Mỗi lần bọn họ đi qua đoạn đường phải lội nước, đều có người ngã xuống không dậy nổi, mỗi một lần bước qua sông Âm, bọn họ liền cảm thấy dương khí và nhiệt độ trên người bị nước sông cuốn đi mất.
Lộ Vô Quy không dám để cho Du Thanh Vi dính nước, tới đoạn có nước cô đều cõng Du Thanh Vi đi qua.
Còn có người đang đi lại té xuống ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy, sau đó hô hấp ngày càng yếu đi, chớp mắt người liền không còn.
Lộ Vô Quy thấy tình huống như vậy, vội vàng kêu bọn họ dùng bùa tụ dương bảo vệ bản thân, nói không chừng còn có thể thể cứu được.
Có người tìm cô mua bùa tụ dương, nhưng nửa tấm cô cũng lấy không ra.
Du Thanh Vi đưa mấy tấm cho bọn họ, nhưng cũng chỉ có thể gồng thêm được một hai giờ, phía sau còn một đoạn đường rất dài phải đi, cho dù nàng chuẩn bị bùa tương đối đủ, nhưng cũng chỉ đủ cho một mình nàng dùng, bây giờ chia cho Hạ Nhan Hi, căn bản không còn dư để cho người khác nữa.
Bọn họ đi suốt hai ngày hai đêm, Hạ Nhan Hi ngủ một giấc tỉnh dậy, có tinh thần tự mình đi đường, đổi cho Du Thanh Vi bò lên lưng Lộ Vô Quy ngủ.
Còn những người khác, chỉ có thể cường chống không ngủ.
Nếu chịu không nổi, ngã xuống ngủ sẽ không dậy được nữa.
Dưới loại tình huống này, ai cũng không có biện pháp gì.
Những người nằm xuống ngủ kia, người bên cạnh không ai có sức cõng họ ra ngoài, thậm chí không thể lưu lại thủ cho bọn họ ngủ, bởi vì mỗi giây dừng lại ở đường Âm thì liền ít đi một giây hi vọng sống sót.
Bọn họ chỉ có thể để lại những người nằm xuống ngủ kia, làm người đó ngủ rồi chết đi.
Ngủ, tương đương với chết.
Một người lại một người ngã xuống, một người lại một người chết ở đường Âm.
Máu gà trống pha nước bùa tuy có thể bổ sung dương khí, nhưng bùa tụ dương mới có thể ngăn cản âm khí xâm nhập và bổ sung thêm dương khí, có thể làm cho những người ngủ đi kia không bị âm khí ăn mòn đến chết.
Đoàn người càng về sau, càng cảm thấy bùa tụ dương quý giá.
Những người đi theo Lộ Vô Quy xuống đây nhớ tới mấy chồng bùa trong balo của Lộ Vô Quy bị hủy hoại, lại nhìn những người không ngừng chết đi ngã xuống ven đường, trong lòng trăm vị tạp trần.
Những lá bùa đó, chính là mệnh!
Không có bùa, chỉ dựa vào đồ ăn để bổ sung dương khí.
Đồ ăn tiêu hao càng lúc càng lớn, máu gà trống pha nước bùa còn tiêu hao nhiều hơn so với đồ ăn, trong lúc đồ ăn vẫn còn, máu gà trống pha nước bùa đã hết sạch.
Cũng có người tìm đến Lộ Vô Quy, cầu Lộ Vô Quy đi bắt chút long lươn.
Lộ Vô Quy cảm thấy người chết trước mặt mà không cứu cũng hết nói nổi, cô "Ừm" một tiếng rồi nói: "Tôi đi đây."
Du Thanh Vi kêu: "Trở về!"
Lộ Vô Quy nhìn Du Thanh Vi, thầm nói trong bụng: "Em đi bắt long lươn sẵn tiện dạo chơi một xíu rồi về ấy mà."
Du Thanh Vi trầm khuôn mặt, nói: "Hiện giờ nhóm người chúng ta chỉ có em là chiến lực tốt nhất, trong lúc em đi bắt long lươn, đám Khôi Tử Tuyển đến tập kích thì phải làm sao hả?"
Trần Vũ nói: "Không có Tiểu Lộ trấn thủ, những âm hồn quỷ vật kia nhất định sẽ đến quấy phá, lấy trạng thái của chúng ta bây giờ, chúng chỉ cần thổi mấy trận gió âm thôi chúng ta đã ăn không tiêu rồi."
Cẩm Trần đạo trưởng nhường Lộ Vô Quy đi phía trước dẫn đường.
Lộ Vô Quy nói: "Được rồi, mọi người cố gắng thêm chút nữa, sắp tới rồi.
Lúc này đường hoàn dương đã mở, vừa tới là có thể đi ra ngoài ngay."
Ánh mắt Giang Thuần Ninh sáng lên, hỏi: "Còn khoảng bao xa vậy?"
Lộ Vô Quy tính toán một chút rồi nói: "Khoảng chừng mấy cây số nữa."*
*Chỗ này tác giả dùng dặm làm đơn vị đo quãng đường, mình sẽ chuyển qua đơn vị kilomet cho mọi người dễ hình dung.
1 dặm TQ = 0.5km.
Mọi người nghe vậy liền phấn chấn tinh thần, một đám nhanh hơn bước chân chạy về phía trước.
Mấy cây số, mọi người mất hơn ba tiếng mới đi tới.
Lộ Vô Quy đi tuốt phía trước, khi cô đến phía dưới miệng giếng, trước tiên đem Du Thanh Vi kéo ra ngoài.
Du Thanh Vi nói: "Em cõng Hạ Nhan Hi ra ngoài trước đi, chị có thể tự leo lên." Dọc đường đi nàng không thiếu ăn, không thiếu ngủ, không thiếu bùa, mệt nhọc thì bò lên lưng Lộ Vô Quy ngủ, đi du lịch cũng không thoải mái bằng nàng, lúc này tinh thần của nàng vô cùng phấn chấn.
Lộ Vô Quy cõng Hạ Nhan Hi leo ra khỏi giếng nhìn thấy một đám người đứng đầy trong sân hô to: "Ra rồi, ra rồi...." Cô vừa ló đầu ra, Yến lão, Trần lão, Giang lão bọn họ liền xông lên như ong vỡ tổ, phía sau còn có một đống người cô không quen biết.
Mấy cái lão nhân cùng nhau xông lên, ba chân bốn cẳng đỡ lấy Hạ Nhan Hi.
Hạ Nhan Hi đầy người bùn đất, trên mặt đều là vết máu hòa cùng vết bẩn do lâu ngày không tắm rửa, lại gầy đến thoát hình, không một ai nhận ra nàng.
Lúc này cũng không quan trọng nhận hay không nhận ra, bọn họ vội vàng đỡ lấy người tính đưa vào trong phòng.
Lộ Vô Quy tinh mắt, liếc một cái liền nhìn thấy một ông lão hơn bảy mươi tuổi mang theo hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi đến, vui mừng quá đỗi kêu lên: "Ứng Âm Dương, ông cũng đến rồi hả!" Cô vội vàng đem Hạ Nhan Hi sắp bị người đỡ đi đưa đến trước mặt Ứng Âm Dương, nói: "Đây là bạn tốt của Du Thanh Vi, cháu cõng chị ấy cả một quãng đường, chị ấy trúng âm độc rất nặng, còn dính rất nhiều thi khí, ông mau khai đàn tác pháp giúp chị ấy rút âm độc đi, mấy người khác thì không cần phải lo, kia đều không phải nhà của chúng ta."
Mặt Ứng Âm Dương căng cứng, nói: "Nói chuyện đàng hoàng chút xem nào!" Trong lòng ông âm thầm bổ sung một câu: "Mấy câu sau cháu đâu cần phải nói ra!" Lúc này mới kêu hai đồ đệ của mình đem Hạ Nhan Hi đỡ đến lều trại đã được dựng sẵn trong sân.
Bởi vì lần đi Âm này thời gian dài, đêm qua không trở về kịp, phỏng chừng hôm nay mọi người ra tới đều sẽ kiệt sức, không chỉ có nhà ở được trưng dụng, trong sân còn dựng sẵn lều trại, pháp đàn cũng dọn sẵn, chỉ cần chờ người ra tới liền khai đàn tác pháp, không dám để xảy ra trường hợp như tiểu tử của Giang gia kia, đã ra được bên ngoài rồi mà vẫn bỏ mạng bên cạnh giếng.
Du Thanh Vi lo lắng dù đã đến miệng giếng nhưng vẫn sẽ xảy ra chuyện, nàng kêu Lộ Vô Quy chạy nhanh xuống giếng Âm canh chừng, để cho Cẩm Trần đạo trưởng ra trước.
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, nhảy xuống giếng, cô thấy Cẩm Trần đạo trưởng đang hết sức chăm chú canh chừng bốn phía, tay trái bấm quyết, tay phải cầm phất trần, gió âm từ bốn phía thổi đến, giống như có đại quỷ sắp tới đây.
Cô giơ tay bấm quyết niệm chú ngữ, miệng hét lớn một tiếng: "Thiên địa vô cực, càn khôn mượn phép...." Cô vừa mới niệm có một nửa, liền cảm giác được mấy cơn gió âm đang thổi xung quanh kia đột nhiên biến mất không còn.
Cô nói thầm trong lòng: "Tôi chỉ mới hù dọa có xíu thôi nha." Lá gan của quỷ so với người nhỏ hơn nhiều, nếu gặp phải quỷ, một là dọa cho chúng nó sợ, hai là hung hăng đập cho một trận, chúng nó liền bỏ chạy.
Trước kia có chút cô hồn dã quỷ đi vào nhà người khác, bị chủ nhà phát hiện lấy dao phay ra múa may vài cái, rống vài câu, những con quỷ đó liền bị dọa sợ bỏ chạy.
Lộ Vô Quy cầm theo thước phép Lượng Thiên đứng dưới giếng Âm canh chừng có quỷ lại đây quấy phá.
Phía trên có người thả dây thừng xuống, còn có người leo xuống đem những người đã kiệt sức mang lên, không bao lâu tất cả những người còn lại đều được kéo lên hết.
Lộ Vô Quy kiểm tra xung quanh, thấy không còn ai khác mới leo ra khỏi giếng.
Trần lão gia tử hỏi cô: "Dưới đó có còn sót ai không?"
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ rồi nói: "Cùng chúng tôi trở về đều ra hết, quỷ ....!A Đại, A Nhị, A Tam bọn họ chắc là đang bận, còn lâu mới ra tới." Cô nói đến đây mới nhớ tới Vô Tâm đạo trưởng là người trấn giếng ở chỗ này, nhảy nhót đến bên cạnh Vô Tâm đạo trưởng, nói với Vô Tâm đạo trưởng rằng có ba cái gia hỏa thoạt nhìn nửa giống người nửa giống thi quái còn chưa có ra khỏi giếng, ba người kia là đi cùng các cô, lại dặn dò Vô Tâm đạo trưởng chờ bọn họ lên thì cấp đồ ăn nước uống cho bọn họ, sau này cứ tìm Tiểu Đường tính tiền.
Du Thanh Vi thầm nói: "Giữ chút tiền đồ a." Yến gia lần này xuất động tổng cộng ba mươi tám thần nỏ thủ, chỉ trở lại có bốn người.
Trong đó có tám người là bị Lộ Vô Quy đánh chết.
Du Thanh Vi thấy Yến lão nhân gặp hai chị em Yến Nguyệt Bạch sau liền hỏi: "Chỉ trở về có bốn người?" Ông nhìn Yến Nguyệt Bạch lắc lắc đầu, sắc mặt trở nên thật không tốt.
Tuy nói là tám tên thần nỏ thủ tự chủ trương động thủ trước, nhưng Lộ Vô Quy hiện giờ hoàn hảo không tổn hao gì nhảy nhót tưng bừng, còn tám tên kia đã bị em ấy không nói một lời dùng thước đánh chết, việc này nếu không cùng Yến lão gia tử nói rõ ràng, kia sẽ thật sự đắc tội người người ta.
Tốt xấu gì người ta cũng là Hội trưởng, nếu thật sự ghi hận Lộ Vô Quy, em ấy nhất định sẽ bị làm khó dễ trăm đường.
Thân phận bây giờ của Lộ Vô Quy, thực dễ dàng bị người bôi xấu, có người còn đang âm thầm nhắm vào nhà nàng, Yến lão nhân không cần khó xử em ấy, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền một phen, Lộ Vô Quy liền quá sức.
Du Thanh Vi tràn đầy xin lỗi đi đến trước mặt Yến hội trưởng, thấp giọng gọi một tiếng: "Yến gia gia."
Yến hội trưởng nhìn thấy Du Thanh Vi, âm trầm trên mặt tức khắc tan đi, lộ vẻ hòa khí, nói: "Là Thanh Vi à, lần này cháu vất vả rồi."
Du Thanh Vi nói: "Là chuyện nên làm cho Hiệp Hội, không vất vả ạ." Nàng bất an nói tiếp: "Có chuyện, cháu muốn thỉnh tội với ông.
Có thể mời ông sang một bên nói chuyện không ạ?"
Trong mắt Yến hội trưởng hiện lên một tia nghi hoặc, ông phất phất tay, cùng Du Thanh Vi đi đến một góc yên tĩnh.
Du Thanh Vi đem chuyện Lộ Vô Quy đánh chết thần nỏ thủ của Yến gia nói cho ông rồi nói thêm: "Tuy là em ấy được toàn quyền quyết định, nhưng việc này....cuối cùng là......." Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ kết lại một câu: "Yến gia gia, nói thật, việc này làm lòng cháu rất không an tâm, tương lai nếu có gì ông cần sai phái, cháu hi vọng ông cho cháu một cơ hội để đền bù."
Yến hội trưởng nói: "Việc đã qua thì cứ để cho qua đi, việc này cũng không phải là lỗi sai của Tiểu Lộ, chỉ có thể nói do bọn họ gặp chuyện không giữ được bình tĩnh trúng bẫy của quỷ vật.
May là Tiểu Lộ không có việc gì, bằng không, ông đây thật có lỗi." Ông đổi giọng nói: "Bất quá, Tiểu Lộ có bản lĩnh rất lớn, sẵn cơ hội này, ông muốn xin cháu một cái ân tình, tương lai Thính Vũ nếu gặp phải chuyện gì khó xử, cháu hãy giúp con bé một phen.
Còn pháp khí kia của Tiểu Lộ, ông sẽ nhờ Cẩm Trần đạo trưởng tu bổ lại, nếu không sửa được, ông sẽ cho cháu lựa chọn hai món trong số pháp khí ông sưu tầm được để làm đền bù."
Du Thanh Vi nghe Yến lão nhân nói thẳng như vậy, không vòng vo, liền biết chuyện này có thể cho qua.
Nàng giúp Yến Thính Vũ một lần vẫn tốt hơn là để lại khúc mắc trong lòng ông ấy, sau này lại quay sang khó xử Lộ Vô Quy.
Nếu là bị người có tâm lợi dụng chuyện này, ở thời điểm mấu chốt thọc thêm một dao, vậy càng không ổn.
Nàng nói: "Chuyện pháp khí, Yến gia gia có thể giúp cháu tìm đường tu bổ lại đã là đại ân, nào dám để ngài nhọc lòng."
Yến hội trưởng nói: "Kia nếu đã như vậy, hôm nào ông kêu Yến Thính Vũ đem hai kiện pháp khí qua nhà cho cháu.
Tuy rằng kém hơn pháp khí của Tiểu Lộ, nhưng cũng là một chút tâm ý của ông."
Du Thanh Vi không tốt từ chối, đành nói lời cảm tạ, quyết định đến lúc đó lại cấp cho Yến Thính Vũ ít bùa phong cương xem như đáp lễ.
Mọi chuyện nói xong, nàng đang muốn cáo lui thì thấy Yến hội trưởng vẻ mặt trầm trọng, biểu tình lo lắng, trong lòng khẽ "lộp bộp" một tiếng, thầm nói trong lòng: "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Quả nhiên, nàng thấy Yến hội trưởng nặng nề thở dài nói: "Hạ Nguyên Trọng đã chết."
Du Thanh Vi đương trường sững sờ! Nàng đã kêu Tiểu Đường và Tiết Nguyên Kiền nhìn chằm chằm hắn, vậy mà Hạ Nguyên Trọng vẫn chết? Nàng hỏi: "Chết như thế nào?"
Yến hội trưởng đáp: "Đập đầu vào tường, não văng ra ngoài, chết tại chỗ, thoạt nhìn giống như là tự sát."
Tự sát? Tự sát!
Phản ứng đầu tiên của Du Thanh Vi là: Sao có thể như thế!
Yến hội trưởng kêu Du Thanh Vi trước mắt cứ xử lý cho xong mọi chuyện ở đây, nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai đến Hiệp Hội rồi bàn sau, còn nói sẽ điều tra việc này cho rõ ràng.
Du Thanh Vi thầm nói trong lòng: "Có thể không tra cho rõ sao? Ông chỉ còn dư lại hai người con gái một người cháu gái, thiếu chút nữa hai người con gái đều chết dưới mặt đất.
Thần nỏ thủ vất vả bồi dưỡng ra đều chết gần hết.
Nói thực ra, lần này Yến gia tổn thất tương đối thảm trọng! Nàng vừa rồi để ý thấy Yến Thính Vũ không có mặt ở đây, phỏng chừng lúc này chị ta đang bận điều tra Hạ gia hoặc là Bạch gia.
Đợt trước đợt sau tiến vào Quỷ Thị tổng cộng hơn hai trăm người, chỉ có bốn mươi người còn sống ra tới, các nhà cơ hồ đều tổn thất nặng nề! Chuyện của Hạ gia bây giờ là ván đã đóng thuyền, chỉ còn kém việc điều tra phía sau Hạ gia có người phá rối hay không.
Bạch gia có việc làm ăn ở Quỷ Thị, tổn thất nhỏ nhất, cơ hồ không có nhân viên thương vong, mọi người muốn không nghi ngờ cũng khó.
Có điều, suốt chặng đường này nàng không nhìn thấy Bạch Thứ Vị của Lý gia cùng Quy thái gia của Bạch Gia, chỗ này có chuyện gì mờ ám hay không, rất khó nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...