Đồ vật của hơn bốn mươi người mang đến bây giờ chia ra cho mười bảy người, mỗi người cơ hồ mang gấp đôi trọng lượng, hơn nữa bãi sông khó đi, không bao lâu, mọi người đều có chút tiêu hao thể lực quá mức.
Lộ Vô Quy nghe mọi người thở hổn hển đến lợi hại, bèn kêu dừng lại nghỉ ngơi uống chút nước bùa.
Cô đón lấy balo của Du Thanh Vi, lấy từ trong balo ra một tấm vải vàng, cô dùng sức giũ giũ, tấm vải kia liền trải rộng ra, lộ ra phù văn được vẽ bên trong.
Trần Vũ nhìn thấy tấm vải vàng có vẽ bùa kia đôi mắt đều thẳng lăng lăng.
Lộ Vô Quy đem vải bùa khoác lên người Du Thanh Vi, cột lại một nút thắt, nói: "Phủ thêm đi."
Du Thanh Vi cúi đầu nhìn tấm vải bùa cũ xưa tràn ngập hương vị nhang đèn đang khoác trên người mình, sâu kín hỏi một câu: "Em từ chỗ nào moi ra tấm vải như thế này vậy?"
Lộ Vô Quy đáp: "Đây là tấm vải khoác trên tượng Thái Thượng Lão Quân ở Tam Thanh Điện của Vô Tâm đạo trưởng, em giúp ông ấy vẽ bùa trên hai tấm vải khác, nên ông ấy đem tấm vải này tặng cho em."
Du Thanh Vi "ừm" một tiếng, nắm thật chặt tấm vải bùa đang choàng trên người.
Nàng thấp giọng hỏi: "Em bị thương có nặng lắm không?"
Lộ Vô Quy đáp: "Em trốn mau, không có chuyện gì."
Những người còn lại không dám cách Lộ Vô Quy quá xa, đều ngồi gần đó ăn chút đồ ăn, uống chút nước bùa, đuổi đi hàn khí trên người.
Cơ hồ không có ai lên tiếng nói chuyện, không khí phá lệ trầm trọng.
Ngồi được chừng hơn mười phút, đột nhiên địa phương cách đó không đến một trăm mét nổi lên phù quang lóa mắt, phù quang kia giống như ngọn lửa lớn chiếu sáng đường Âm.
"A ---- a a ------" tiếng quỷ kêu thê lương hùng hồn từ trong phù quang truyền ra, thanh âm kia chấn đến màng tai mọi người đều đau.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, khiếp sợ nhìn về phía trước.
Bởi vì bị liên tiếp hai lần tổn thất thảm trọng, khiến cho bọn họ dù nhìn thấy tình huống phía trước cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một đám cõng lên balo, nâng cao tinh thần đề phòng.
Tiếng kêu kia nghe thật thảm thiết, kêu đến tê tâm liệt phế.
Một con đại quỷ cả người bị ngọn lửa thiêu đốt, bị phù quang định trụ, liều mạng giãy giụa kêu thảm!
Thanh âm của Thanh Y Nhược Thủy vang lên: "Đại ca ---" theo sát lại là một tiếng hét thảm!
Trần Vũ kích động la lên: "Hình như là Quỷ Vương của Bát Giác Quỷ Lâu."
Lộ Vô Quy xách theo thước phép Lượng Thiên chạy nhanh về phía trước.
Mặc Tình Thiên hô to: "Đuổi theo!" rồi chạy sát theo sau.
Du Thanh Vi cũng triển khai quạt xếp trong tay, chạy theo phía sau Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy vọt tới gần lưới bùa thì nhìn thấy một con Quỷ Vương mặc hí phục, mặt được tô vẽ kiểu Trương Phi trong kinh kịch* bị lưới bùa trói lại.
Hí phục biểu diễn trên người hắn bị lửa bùa đốt đến hóa thành tro bay tứ tán, lộ ra tiền nhang đèn thếp vàng được dán bên trong.
Tiền nhang đèn thếp vàng tạo nên một tầng ánh sáng nhàn nhạt mang theo hương vị nhang đèn ngăn trở sự thiêu đốt của lửa bùa.
Hí Khúc Quỷ Vương liều mạng giãy giụa kêu thảm, nơi mặt, cổ, tay không được tiền nhang đèn bao phủ cơ hồ bị đốt thành sương mù quỷ, sương mù quỷ gặp phải lửa bùa liền bị đốt thành làn khói.
Chỉ trong chớp mắt, Hí Khúc Quỷ Vương đã bị đốt thành quỷ không đầu không tay.
Tiền nhang đèn dán trên người tên Quỷ Vương thực mau bị đốt thành tro tàn, nhưng vẫn còn lại một tầng nhang đèn nhàn nhạt bao trùm trên thân thể hắn, ngăn cản lửa bùa thiêu đốt.
Lộ Vô Quy tuy rằng đã gặp qua kim thân quỷ hòa thượng, nhưng một màn trước mắt này vẫn làm cô ngây ngẩn cả người.
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn tiền nhang đèn dán trên người Hí Khúc Quỷ Vương.
Nàng rất rõ ràng uy lực lưới bùa của ba người quỷ đạo, kể từ lúc có tiểu muộn ngốc cung cấp bùa về sau, dù cho là thây máu thì khi bị lưới bùa bao trùm cũng sẽ bị thiêu chết chỉ trong vài phút.
Theo lý thuyết, khả năng chịu đòn của quỷ không bằng thi, tình huống bình thường thì chỉ cần nháy mắt là có thể đánh tan chúng thành sương mù quỷ, nếu không thể kịp thời chạy đi, chúng chỉ có thể chịu chết.
Nhưng đại quỷ trước mặt này chỉ dựa vào tiền nhang đèn dán trên người liền có thể giãy giụa chống lại lực lượng của lưới bùa, còn có thể duy trì hình người nữa!
Nàng thực hoài nghi mấy năm nay Hạ gia và Bạch gia làm ăn ở Quỷ Thị, kim bạc tiền chế ra rất có thể đều chảy tới trên tay của mấy Đại Quỷ này đi.
Nàng quay đầu nhìn mấy người vừa chạy tới kia, thấy biểu tình của bọn họ đều là kinh ngạc cùng khiếp sợ, ngay sau đó, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Bạch Lĩnh Sơn.
Bạch Lĩnh Sơn cảm giác được ánh mắt của mọi người, tỏ vẻ vô tội.
Hắn đâu có liên quan gì đến chuyện làm ăn ở Quỷ Thị của nhà hắn đâu.
Phía bên kia lửa bùa, Thanh Y Nhược Thủy với tay áo dài thêu mây trời, Võ Sinh Quỷ Vương đầu đội song linh khoác áo bào trắng và Nho Sinh Quỷ Vương tay cầm quạt xếp tô vẽ mặt trắng đang cùng ba người quỷ đạo đánh nhau túi bụi, một lần lại một lần muốn nhào lên đi cứu Hí Khúc Quỷ Vương đang bị lưới bùa vây khốn, nhưng lần nào cũng bị bức lui trở về.
Ba người quỷ đạo này người không ra người, vũ khí có dài có ngắn, phối hợp lại vô cùng ăn ý, có công có thủ, khiến cho bọn chúng khó có thể tiến thêm nửa bước.
Võ Sinh Quỷ Vương liếc mắt nhìn thấy Lộ Vô Quy đang vọt tới, sợ tới mức đôi mắt trừng to, la lên: "Triệt ----" Hắn một phen túm chặt lấy Thanh Y Nhược Thủy hóa thành một đoàn sương mù quỷ, bọc lấy nàng ta bỏ mạng phi trốn.
Nho Sinh Quỷ Vương nghe thấy Võ Sinh Quỷ Vương kêu triệt, nhanh chóng bứt lui ra ngoài, hóa thành một đoàn sương mù quỷ lấy tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn cả Võ Sinh Quỷ Vương.
Ba người quỷ đạo cũng không đuổi theo, xoay người hướng về phía Hí Khúc Quỷ Vương đang sắp tránh thoát khỏi lưới bùa đánh tới.
Quỷ Nhị vung lên gậy khóc tang, Quỷ Tam giơ lên chiêu hồn cờ, hai người đồng thời kéo lên đầu khác của lưới bùa lật úp lại đè lên Hí Khúc Quỷ Vương không cho hắn chạy, Quỷ Nhất nắm lấy đinh quan tài bay người về phía lưới bùa, dùng đinh quan tài "xoát xoát xoát xoát xoát"....!đâm về phía quỷ môn của Hí Khúc Quỷ Vương có tiền nhang đèn hộ thân này.
Hí Khúc Quỷ Vương bị đinh quan tài đâm trúng tức khắc giống như bong bóng bị xì hơi lập tức xẹp xuống.
Một đoàn sương mù quỷ từ từ co rút lại, cuối cùng hóa thành một viên Âm Châu to bằng nắm tay trẻ con, bị Quỷ Nhất tiếp được.
Quỷ Nhị nhìn thấy vậy, vui vẻ kêu lên: "Đắc thủ!"
Quỷ Tam "khặc khặc khặc khặc khặc" phát ra một tràng cười còn khó nghe hơn cả quỷ khóc, nói: "Âm Châu của Quỷ Vương được nhang đèn đúc ra tới!" Hắn vui mừng thu hồi chiêu hồn cờ rồi xoa xoa tay.
Quỷ Nhất đem Quỷ Vương Âm Châu ném cho Quỷ Nhị rồi nói với Quỷ Tam: "Lão Tam, thu lưới bùa đi." Hắn nói với Lộ Vô Quy đang đứng cạnh: "Tiểu nha đầu, bùa không đủ dùng, lại cho thêm mớ nữa đi." Vừa nói xong, chỉ thấy trên tay Lộ Vô Quy cầm thước phép Lượng Thiên, cái balo chà bá đã không thấy đâu! Giọng nói của hắn không khỏi cao lên mấy phần: "Balo của cô đâu?"
Lộ Vô Quy nói: "Balo cùng đồ vật trong đó đều bị thần nỏ thủ của Yến gia bắn cho nát rồi, tôi thiếu chút nữa cũng bị bọn họ bắn cho không còn! Chuông chiêu hồn cũng bị bắn hư luôn!"
Quỷ Nhị và Quỷ Tam cùng la to: "Chuông chiêu hồn không còn?"
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng.
Ba con quỷ cùng nổi điên, đằng đằng sát khí vọt vào trong đám người.
Thân ảnh kia nhanh đến giống như hư ảnh chạy vòng quanh đám người một vòng, rồi quay về trước mặt Lộ Vô Quy.
Quỷ Nhất hỏi: "Mấy tên thần nỏ thủ đó đâu?"
Lộ Vô Quy đáp: "Tôi đánh chết hết rồi!"
Quỷ Nhất nghiêm túc nói với Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy: "Nơi này không chỉ có mười chỉ Quỷ Vương, đại quỷ có thành tựu lâu năm càng là đếm không hết, tất cả bọn chúng đều được người cung phụng nhang đèn nhiều năm, so với mấy lão quỷ trong quỷ quan còn khó đối phó hơn nhiều, hai cô cẩn thận một chút."
Quỷ Nhị nói: "Bùa của ba chúng tôi nếu không đủ, chỉ có thể nghĩ cách rút lui, bằng không sẽ chết ở đây."
Quỷ Tam nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu nha đầu, cô cùng người khác giao tiếp phải để ý một chút, đừng có ngây ngây ngốc ngốc bị người khác hố chết! Mấy con đại quỷ này đều là do người dưỡng ra tới! Hai cô tốt nhất sớm rút lui đi!"
Ba người nói xong liền quay đầu vọt vào trong bóng đêm.
Âm thanh của Quỷ Nhất từ chỗ xa truyền tới: "Dù cho có chuyện gì, cũng đừng về Quỷ Thị, chỗ đó có một con Thi Vương!"
Du Thanh Vi chinh lăng nhìn về hướng ba người quỷ đạo biến mất, thất thần một hồi lâu, mãi đến khi Lộ Vô Quy đi tới nắm tay nàng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Đi thôi."
Đoàn người tiếp tục đi, không khí trong đội ngũ rất nặng nề.
Bọn họ không quen biết ba gã người không ra người quỷ không ra quỷ kia, không hiểu biết gì về họ, nhưng mà, bọn họ chính mắt nhìn thấy tiền nhang đèn trên người Hí Khúc Quỷ Vương kia, cũng thấy qua đám quỷ trà trộn vào trong hàng ngũ không hề sợ pháp khí của bọn họ.
Lấy bản lĩnh của bọn họ, trong tình huống đó chỉ cần mở ra thiên nhãn liền có thể liếc mắt là nhìn ra người hay quỷ, nhưng là, bọn họ lại không thể nào nhìn ra được lũ quỷ trà trộn vào bên trong.
Ba người kia, chỉ sợ là đang nói sự thật.
Đoàn người mang tâm sự đi về phía trước.
Nơi xa thường thường nổ tung một mảnh phù quang, truyền đến tiếng quỷ kêu thê thảm, có đôi khi chỗ phù quang nổ tung cách bọn họ không đếm trăm mét, bọn họ có thể tinh tường nhìn thấy lũ quỷ muốn tập kích, kết quả dẫm vào bẫy rập, còn chưa kịp tới gần bọn họ đã bị tiêu diệt
Thực hiển nhiên là Du Thanh Vi kêu ba gã người không ra người quỷ không ra quỷ có thể lộng chết được Quỷ Vương kia đi rửa sạch bên ngoài, bọn họ an tâm lên đường.
Kế hoạch của Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy rất đơn giản, nhưng có mục đích rõ ràng.
Ba người quỷ đạo ở ven đường bày các loại bẫy rập cùng sát chiêu, không chỉ có tác dụng báo động trước, mà còn làm cho lũ quỷ muốn tấn công bọn họ bị rối loạn trận tuyến, dần dần giống như tằm ăn lên rửa sạch lũ quỷ bên ngoài.
Bọn họ cùng với ba người quỷ đạo chiếu ứng lẫn nhau, đám Khôi Tử Tuyển không thể nào tập kết quy mô lớn để đối phó với ba người quỷ đạo được, bởi vì nếu ả làm vậy sẽ bị lộ hành tung ra ngoài, trở thành cái bia ngắm sống.
Đội ngũ của bọn họ có Lộ Vô Quy tọa trấn, Lộ Vô Quy có thể nhận ra quỷ, chỉ cần bọn họ đứng im bất động, Lộ Vô Quy liền có thể xuất thủ đem từng con quỷ trà trộn vào đánh chết, những cái đó âm mưu kỹ xảo của lũ quỷ trên cơ bản không còn hiệu quả gì nữa.
Như vậy đội ngũ có thể bằng tốc độ mau nhất đi về phía trước, nhanh chóng tìm được đám người Cẩm Trần đạo trưởng để hội hợp.
Cẩm Trần đạo trưởng một thân bản lĩnh, mang theo đội ngũ nhân thủ sung túc, uy hiếp trước mắt đối với họ không phải là bị âm tà quỷ vật tập kích, mà là đồ ăn, nước uống và vật tư dùng để bổ sung dương khí!
Bọn họ đi đến thời điểm này, nhân thủ đã thiệt hại hơn một nửa, nhưng nhờ có ba cái cao thủ xuất quỷ nhập thần rửa sạch bên ngoài, đoàn người vùi đầu lên đường, chỉ cần mau chóng cùng Cẩm Trần đạo trưởng hội hợp mà thôi.
Ngẫu nhiên trong đội ngũ nhiều ra vài người, có người phát hiện liền kêu lên: "Tiểu Lộ đại sư, có quỷ."
Lộ Vô Quy xách theo thước phép Lượng Thiên, "bạch bạch bạch" vài thước đi xuống, mấy con quỷ thế thân trà trộn vào lập tức bị đập bẹp, để lại một khối thi thể đã chết nhiều ngày.
Mấy thi thể này đều là của những người lần trước vào Quỷ Thị lưu lại, thậm chí còn có người bọn họ nhận thức.
Lộ Vô Quy liên tục đánh chết ba đợt, để lại mười mấy cỗ thi thể đã chết nhiều ngày, đoàn người lúc sau hoàn toàn thanh tĩnh.
Bọn họ thanh tĩnh, nhưng đường Âm thì không.
Tiếng quỷ kêu thê lương thường xuyên truyền đến, những tiếng quỷ kêu đó hoặc hùng hậu, hoặc tiêm lệ, cho thấy rằng đây đều là những đại quỷ lâu năm khó gặp ở nhân gian.
Không có quỷ vật quấy rầy, đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất vùi đầu lên đường.
Bởi vì đi Âm tiêu hao lớn, mọi người đều phải khiêng vác đồ nặng mà đi, lúc đầu là hai ba tiếng nghỉ một lần, sau đó một tiếng nghỉ một lần, bây giờ là ba bốn mươi phút là phải dừng lại nghỉ, mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi thì phải bổ sung đồ ăn cùng máu gà trống pha nước bùa, vật tư tiêu hao phi thường lớn.
Cũng may lần này mục đích của bọn họ là đi tìm đám người Cẩm Trần đạo trưởng đưa vật tư tới cứu trợ, mang đồ vật rất nhiều, lại thiệt hại số lượng lớn nhân thủ, tiết kiệm được hơn hai mươi miệng ăn, vật tư liền dư dả.
Trên đường Âm, kim đồng hồ chuyển động phi thường hỗn loạn, đặc biệt sản phẩm điện tử càng mau hỏng, mọi người đi đường mấy tiếng đồng hồ sau thì không còn phân rõ thời gian được nữa, cũng không phân rõ mình đã đi đến nơi nào, dù sao cũng chỉ có thể đi dọc theo sông Âm.
Thường thường còn có thể phát hiện một ít dấu vết đánh nhau, không phát hiện thi thể, cũng không thấy có vết máu, ngẫu nhiên còn thấy một ít pháp khí hư hỏng rơi lại, cùng với một ít lá bùa dùng để phong kín thức ăn, túi hoặc chai chứa nước.
Mặc Tình Thiên đi phía trước, thỉnh thoảng còn vượt qua Lộ Vô Quy điều tra chút gì đó rơi trên mặt đất.
Hắn không giải thích gì, người khác cũng không hỏi.
Đoàn người cứ tiếp tục đi tới đi tới, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước loáng thoáng có một đoàn ánh sáng khi mờ khi tỏ.
Đoàn ánh sáng kia lấy tốc độ cực kỳ thong thả bay dọc theo bãi sông phía trước.
Yến Nguyện Bạch liếc mắt nhìn thấy ánh sáng phía trước liền kêu lên: "Là đèn dẫn đường hoàn dương!"
Mọi người tức khắc nghĩ ngay đến đám người Cẩm Trần đạo trưởng, tinh thần lập tức phấn chấn lên.
Nhưng mà bọn họ lại nghĩ tới đám quỷ vật ở đường Âm này quỷ kế đa đoan, hơn nữa đã lâu không thấy ba huynh đệ đi rửa sạch vòng ngoài, cũng không còn nghe thấy mấy tiếng đại quỷ kêu thảm thiết cùng bóng dáng của chúng nữa, bọn họ lo lắng có trá nên cẩn thận lôi binh khí ra phòng bị.
Lúc này Lộ Vô Quy mới nói: "Là người sống!" rồi nhanh hơn bước chân.
Mọi người cơ hồ đều chạy chậm đuổi theo, đột nhiên, hai bóng người lao ra chặn đường, hai người này trên trán có vẽ bùa, đôi mắt sáng lên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cách không xa bên cạnh, vang lên mấy tiếng hô kéo dài.
Tiếng hô vừa vang lên, địa phương vốn dĩ ánh sáng mờ mờ đột nhiên được bùa chiếu đến sáng rực, lộ ra mấy chục đạo bóng người.
Bọn họ ở bãi sông Âm tụ lại, nhanh chóng kết thành trận.
Yến Nguyệt Bạch đứng ở trước mặt Lộ Vô Quy, che chắn cho cô, giơ lên mũi tên có khắc phù văn cho đám người kia xem rồi nói: "Là tôi!"
Hai người kia cẩn thận nhìn Yến Nguyệt Bạch, lại nhìn mấy người phía sau nàng, thật cẩn thận nhìn kỹ một lúc rồi mới nói: "Để tôi dẫn mọi người qua bên kia, nhưng mà, trước khi chúng tôi xác nhận các người là người hay quỷ, không được tới gần phù trận, nếu không giết chết bất luận tội."
Yến Nguyệt Bạch gật đầu.
Hai người kia cũng không bởi vì gặp được Yến Nguyệt Bạch mà thả lỏng, dù đang dẫn đường, nhưng một loạt nỏ gắn trên cánh tay của bọn họ vẫn tinh chuẩn nhắm vào đoàn người của Yến Nguyệt Bạch, trong bóng đêm hai bên đều có người phối hợp tác chiến.
Bóng tối phía trước liên tục có người đi ra, một đám trên người đều vẽ bùa, đem ấn đường che lại.
Lộ Vô Quy nhìn qua, thấy bùa vẽ trên người bọn họ hẳn là bùa nặc khí, bùa nặc dương linh tinh này nọ, vì phòng ngừa quỷ quấn thân nên tạm thời che đi tướng mạo.
Bất quá, khi bọn hắn đi ra, chỉ cần nhìn sắc mặt thôi cô liền có thể nhìn ra bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, một đám môi khô nứt, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt vàng như nến, gầy đến độ sắp cởi hình.
Đi về phía trước chừng hơn trăm mét, rốt cuộc gặp được đoàn người kia.
Một lão đạo sĩ mặc bộ đạo bào rách nát đi ra.
Trên mặt lão đạo sĩ này che kín nếp nhăn, tóc trắng xóa, cả người già nua đến nhận không ra bộ dáng, giống người đã sống hơn cả trăm tuổi, nhưng cặp mắt của ông đặc biệt có thần, giống như có ánh sáng bên trong.
Du Thanh Vi tiến lên cung kính hành lễ: "Cẩm Trần đạo trưởng!"
Cẩm Trần đạo trưởng giương mắt nhìn Du Thanh Vu, liếc mắt nhìn đến bùa trên trán nàng, lại nhìn Lộ Vô Quy đang đứng bên cạnh rồi nói: "Tiểu Lộ, cháu tránh ra một chút."
Lộ Vô Quy không rõ nguyên do, nhưng vẫn tránh ra.
Cẩm Trần đạo trưởng nói: "Lại tránh đi thêm một chút.
Lùi đến phía sau đám người."
Lộ Vô Quy hoài nghi nhìn ông, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Cẩm Trần đạo trưởng nâng lên phất trần, lăng không nhảy lên, ở không trung tạo ra một đạo Thái Cực, đánh về phía đám người.
Thái Cực Đồ phất qua đám người, giống như một cơn gió thổi tới, làm tóc bọn họ khẽ lay động, nhưng khi thổi đến phía sau thì làm cho ba người ở cuối đoàn đứng không vững liên tục lùi lại mấy chục bước.
Ba người vừa bị thổi ngã, thần nỏ thủ đứng bên cạnh nháy mắt lao tới, nỏ trong tay chuẩn xác bắn tên vào trán và tim của ba người kia! Ba người đó tức khắc hóa thành ba cỗ thi thể tái nhợt đã chết nhiều ngày, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, một đoàn sương mù quỷ trong cơ thể bọn họ bay ra biến thành âm khí rồi tiêu tán đi.
Lộ Vô Quy khiếp sợ nhìn ba cỗ thi thể, cô không nghĩ đã tới đây rồi mà còn có quỷ thế thân trà trộn vào.
Sáu tên thần nỏ thủ của Yến gia gỡ mũi tên găm trên trán và tim của ba cái xác, sau đó kéo xác vứt vào trong sông Âm.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước ra, hô lên: "Tiểu Nguyệt."
Vành mắt Yến Nguyệt Bạch đỏ lên, gọi to: "Chị hai." rồi chạy vội qua đi.
Đám người thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lập tức vui mừng chạy đến những nhóm khác tìm người thân của mình.
Lộ Vô Quy thấy đã thành công tìm được đám người Cẩm Trần đạo trưởng, vui vẻ chạy đến cạnh Cẩm Trần đạo trưởng, nói: "Cẩm Trần đạo trưởng, mấy người này cháu giao hết cho ông! Mặt sau cháu chỉ phụ trách dẫn đường thôi!"
Đột nhiên có người hét to: "Ai ---?", sáu tên thần nỏ thủ hướng vào trong bóng đêm bắn ra một mảnh tên rậm rạp! Phản ứng kia cực kì mau lẹ, động tác nhịp nhàng, hết thảy phát sinh chỉ trong chớp nhoáng.
Cùng lúc đó, một giọng âm trắc trắc tiêm lệ kêu lên thảm thiết giống như quỷ gào: "Ui da!"
Đồng thời tiếng kim loại đâm vào nhau leng keng leng keng kêu lên, cùng với tiếng xé gió khi huy động vật nặng "hô hô" vang lên, giống như có cái gì đó ngăn cản lại mấy mũi tên kia.
Lộ Vô Quy nghe ra giọng nói kia là của Quỷ Tam, liền kêu to: "Là Quỷ Tam!"
Du Thanh Vi cũng la lên: "Dừng tay, là người của tôi!"
Trần Vũ cũng vội vàng kêu lên: "Là người một nhà!"
Sáu tên thần nỏ thủ đang gài tên vào nỏ trên tay, nghe Lộ Vô Quy bọn họ nói vậy liền không động thủ nữa, nhưng đoản nỏ trong tay vẫn chặt chẽ nhắm vào trong bóng đêm.
Một đoàn lửa bùa đột nhiên từ trong bóng đêm sáng lên, chiếu sáng ba người khoác áo choàng, đeo mặt nạ che đến kín mít nhìn không ra nửa điểm nhân khí, thân hình của ba người này đều gầy thành da bọc xương, nhìn kiểu nào cũng không thấy giống người.
Cẩm Trần đạo trưởng nói: "Thì ra là ba anh em các người!" Ông quay sang nói với sáu thần nỏ thủ của Yến gia: "Thu nỏ lại đi!"
Quỷ Tam "ti" một tiếng, với tay rút ra mũi tên đâm xuyên qua bả vai, mắng to: "Mẹ! Đã nói không thể giao tiếp với lũ người các ngươi mà!"
Quỷ Nhị đem gậy khóc tang vác lên vai, nói: "Lỗ mũi trâu, ông còn chưa chết hả?"
Cẩm Trần đạo trưởng cười ha hả, đáp: "Sắp rồi!"
Quỷ Nhất chạy đến trước mặt Du Thanh Vi: "Thiếu ăn, thiếu bùa." Hắn ném một ít đồ vật cho Lộ Vô Quy, nói: "Tiểu nha đầu, để cho lỗ mũi trâu quản mấy người này đi, đi theo tôi."
Lộ Vô Quy hỏi: "Đi đâu?" Cô mở ra cái túi được làm bằng quần áo không biết lột xuống từ bộ thi thể nào, nhìn thấy bên trong có một đống tài liệu vẽ bùa, còn có phấn thi lân, cô hỏi: "Muốn vẽ bùa âm lôi hả?"
Quỷ Tam xách Lộ Vô Quy đi về hướng khác, nói: "Có lỗ mũi trâu canh chừng, Du nha đầu sẽ không xảy ra chuyện.
Đi thôi!"
Chân Lộ Vô Quy trầm xuống mặt đất, bất động.
Quỷ Tam dùng sức kéo, nhưng mà kéo thế nào cũng không được.
Hắn nhìn xuống dưới chân Lộ Vô Quy, chỉ thấy hai chân cô dính vào trên mặt đất giống như bị địa khí hút lấy chặt chẽ.
Hắn thầm nói trong bụng: "Mẹ, sau này tên nào dám nói với ông là quỷ đi đường chân không chạm đất chỉ có thể bay bay, ông đây liền một cái chiêu hồn cờ chụp chết hắn."
Lộ Vô Quy quay đầu nhìn lại Du Thanh Vi.
Di Thanh Vi nói: "Em đi đi."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, lúc này mới đi theo Quỷ Tam.
Quỷ Nhị và Quỷ Nhất tìm những người cõng vật tư trong nhóm của Du Thanh Vi lấy không ít đồ ăn nước uống nhét vào trong balo, lấy xong mới đuổi theo hướng Quỷ Tam và Lộ Vô Quy vừa rời đi.
*Vẽ mặt kiểu Trương Phi trong kinh kịch: Trương Phi là một danh tướng rất được dân chúng yêu mến và ngưỡng mộ, ông có tính cách khẳng khái, bộc trực và rất nóng nảy, cùng võ nghệ siêu phàm kết hợp với sự dũng cảm và coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng ít ai biết được Trương Phi viết chữ rất đẹp và là một họa sĩ có biệt tài vẽ mỹ nhân.
Vì vậy trong kinh kịch thường vẽ mặt của Trương Phi rất đẹp và nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...